Chương 93: . Cha Của Cháu Muốn Ăn Cá

Trong nháy mắt, Tống Thanh Uyển tỉnh ngộ.

Bà đã nói mà.

Lão già này sao có thể đột nhiên thay đổi tính tình như vậy, hóa ra là nhớ Lê Lê...không, nhớ thương con cá của ông!

"Một khoảng thời gian ngắn nữa bọn cháu sẽ không đến.”

Lục Quân Hàn không nói thì thôi, đã nói là nói một câu lạnh lùng như vậy.

Tống Thanh Uyển há to miệng, hai ngày nay bà cũng nhìn ra sự thay đổi của cha mình, thật sự không giống như khi còn trẻ nữa, tuy nóng nảy hơn trước nhưng cũng đã nhớ đến tình thân rồi.

Cho nên bà tin rằng, trước đây ông cụ thường gây rắc rối cho bọn họ trong công ty, có lẽ thật sự là do ông lão quá cô đơn nên muốn ép đứa cháu trai này về nhà.

Có lẽ ông cụ cũng không máu lạnh như vậy.

Nghĩ đến điều này, lại thấy thái độ của Lục Quân Hàn với ông cụ, bà có chút không đành lòng.

Vừa định mở miệng nói đỡ ông cụ hai câu, dù sao ông cụ cũng rất coi trọng đứa cháu trai Lục Quân Hàn này, nhưng vừa mới mở miệng, bà đã thấy ông cụ khó chịu trừng mắt nhìn Lục Hàn Quân.

"Cháu muốn tới hay không ông không quan tâm, cháu chết ở bên ngoài ông cũng không quan tâm, chỉ cần đưa chắt của ông tới là được rồi.”

Tống Thanh Uyển: "???"

Chờ một chút, cha, người trọng nam khinh nữ có phải nhầm gì rồi hay không?

Lục Quân Hàn không hổ là Lục Quân Hàn, trong tình huống lúng túng như vậy, vẻ mặt anh vẫn không thay đổi chút nào, vẫn lạnh lùng như cũ, giọng nói không mang theo độ ấm.

"Không có thời gian."

"Chuyện này thì dễ thôi, ông có thời gian, để ông qua thăm mấy đứa, ngày mai được không? Nếu không thì hôm nay đi, ài, hay là ông đi cùng mấy đứa đi, vừa hay tiết kiệm được một khoản tiền ... cháu thấy sao, hành lý ông cũng thu dọn xong rồi.”

Tống Thanh Uyển: "..."

Ông già này điên chắc rồi.

Đáp lại lời nói của ông cụ là một tiếng đóng cửa, giọng nói lạnh lùng của Lục Quân Hàn vang lên: “Ông nghĩ hay thật!”

Ông cụ Lục: "..."

Nếu không phải cháu là cháu của ta, ta đã sớm bắn cho cháu mấy phát rồi!

...

Xe trở về Lục gia, bởi vì không xa được Lục Lê, hơn nữa thời gian vẫn còn sớm, Tống Thanh Uyển liền ngồi cùng xe với hai cha con họ.

Lúc đến biệt thự Lục gia đã gần tới giờ cơm tối.

Thấy người hầu vớt một con cá Koi từ trong ao, Tống Thanh Uyển thuận miệng hỏi: "Tối nay lại ăn cá à?"

"Vâng, mấy con cá này ăn được rồi.”

Người hầu cười nói: "Kể cũng lạ, lúc trước mấy con cá này đều ốm yếu, không ngờ càng để lâu, chúng càng lớn mạnh, càng béo, thấy bà, cậu Lục và cô chủ nhỏ trở về, chúng tôi định làm món cá sốt... "

Cá Koi nhà họ Lục không phải nuôi để làm cảnh mà là nuôi để ăn.

Người hầu đã nghe nói Lục thiếu và cô chủ chiều nay sẽ trở về nên vớt cá lên ăn.

Dù sao Lục thiếu thích ăn cá, chắc hẳn cô chủ nhỏ cũng thích.

Tóm lại làm món cá kho là hợp lý nhất.

Tống Thanh Uyển đương nhiên biết Lục Quân Hàn thích ăn cá.

Vừa vặn bà cũng thích, nhất là khi người hầu bắt được con cá mập mạp như vậy, bà cười nói, "Vừa hay hôm nay tôi cũng không có chuyện gì làm, con cá này để tôi nấu ...”

"Không, không ăn cá..."

Tống Thanh Uyển còn chưa nói hết câu, Lục Lê nhìn con cá Koi đáng thương, nghẹn ngào nói:

"Dì ơi, đừng ăn cá, bọn chúng thật đáng thương..."

Lúc này Tống Thanh Uyển mới nhớ ra cô bé thích cá nhường nào, bà bật cười, sau đó liếc nhìn Lục Quân Hàn đang nghe điện thoại.

"Dì thì không sao, nhưng cha của cháu lại thích ăn cá.”