Lão gia nhìn hai đứa nhỏ dắt tay nhau, nói cười vui vẻ như chốn không người, hoàn toan quên mất sự tồn tại của ông thì liền tối sầm mặt lại.
Bộ dạng đáng sợ đó cộng thêm sự nghiêm khắc đã ngấm vào xương máu khiến cho người ngoài nhìn vào cũng bị dọa cho toát mồ hôi.
Lão gia hậm hực nhìn Lục Kỳ, giọng trầm lặng, “Lục Kỳ con thực sự muốn đối đầu với ta?”
Luận về uy hϊếp thì ông chưa thua một ai!
Lục Kỳ bị dọa cho mặt mày trắng dã, môi run lên, há há miệng nhưng cuối cùng vẫn là nghiến răng đáp lại, “Vâng!”
Không khí xung quang đột nhiên đông cứng, ngột ngạt vô cùng.
Lão quản gia bên cạnh nhìn thấy tình hình không ổn, đôi mắt điềm tĩnh suýt chút nữa thì sụp đổ.
Lão gia mặc dù bị uy hϊếp nhưng lại là bị hai đứa nhỏ uy hϊếp!
Bây giờ bọn trẻ con đều không sợ chết như vậy sao?
ông thực sự sợ rằng lão gia sẽ từ đâu đó rút ra khẩu súng trực tiếp bắt cho hai đứa chắt không biết trời cao đất dày này mỗi đứa một phát.
Thật là lo chết người mà!
Lão gia trừng mắt nhìn cậu một lúc, khiến cho lưng của Lục Kỳ toát mồ hồ lạnh, rồi ông mới lạnh lùng cười: “Tốt! tốt lắm! Đúng là tốt quá rồi! Không hổ danh là chắt trai của ta, con cho rằng như vậy là có thể uy hϊếp được ta sao?”
Rõ ràng lão gia đang cố ý đánh đòn tâm lý Lục Kỳ.
Thậm chí không tiếc lôi chiếc mặt nạ dọa người nhất ra sử dụng.
Chỉ tính riêng ngữ khí thần tình và lạnh lùng uy nghiêm này, ngay cả đến binh đặc chủng máu lạnh còn chống đỡ không nổi thì nói gì đến một đứa trẻ mới chỉ 5 tuổi.
Quả nhiên mặt của Lục Kỳ liền trắng bệch, cắt không còn giọt máu, nhưng vẫn cố gắng gượng, giọng nói run lên, “Cụ, cụ ơi, con thực sự cần cụ giúp mà …”
“Ta đã nói rồi, ta sẽ tuyệt đối không giúp …”
Không khí căng thẳng, trong hoàn cảnh căng thẳng gấp gáp như vậy cô bé lại một lần nữa giúp Lục Kỳ giải vây.
Cô nhìn ra một hướng khác, chớp chớp đôi mắt to tròn, vui mừng nói, “Aiya, bố hình như gọi xong điện thoại rồi …”
Cô vẫn chưa nói xong thì sắc mặt lão gia liền thay đổi, sự lạnh lùng như băng nghìn năm liền biến mất, nói bằng giọng vội vàng: “Được, được, giúp, ta giúp, có chuyện gì thì đợi ta đi câu cá xong rồi về nói! Bây giờ thì mau đi cùng ta, nhanh lên!”
Nói xong, không đợi Lục Kỳ trả lời, trực tiếp vứt túi đồ câu cho lão quản gia đứng bên cạnh, sau đó mỗi tay dắt 1 đứa, quay đầu đi ra ngoài.
Bộ dạng hớt ha hớt hải như vừa gặp ma.
Lão quản gia: …
Hai đứa bé này uy hϊếp không được lão gia nhưng nếu như cộng thêm một Lục thiếu, thì tuyệt đối có thể.
…
10 phút sau.
“Con đi gọi điên thoại.”
Lục Quân Hàn đứng cạnh bên hồ câu cá, ánh mắt bình thản nhìn lão gia đang câu cá.
“Cậu đinh cướp bọn nhỏ đi à?”
“Thế nào gọi là cướp đi!”
Lão gia đã câu được một con cá, ném nó vào trong thùng, khóe mắt nhiện lên sự thoải mái và vui vẻ, lạnh lùng nói: “Rõ ràng là tiểu nha đầu này tự nguyện cùng ta đi câu cá! Không tin cháu có thể hỏi con bé! Ta là loại người thích ép buộc người khác đến vậy sao?”
Cô nhóc hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần bò, mái tóc ngắn bông xù nay đã được buộc gọn lên, đang vui vẻ nghịch ở đằng sau.
Cô bé ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hồ cá.
Đôi giày đã tháo ra, vứt gọn sang một bên, đôi chân nhỏ thả xuống nước, vừa lắc lư vừa nghịch nước.
Chỗ cô bé thả chân xuống có rất nhiều cá bơi qua bơi lại.
Đồng thời trong lòng còn ôm một cái máy tính bảng, máy tính bảng đang chiếu phim hoạt hình người máy biến hình ottoman, còn Lục Kỳ thì ngồi bên cạnh khẽ kể tình tiết phim cho cô.
Lão gia câu cá, hai đứa nhỏ xem phim hoạt hình, ai cũng không làm phiền ai.
Bên cạnh có ô che nắng và nước ngọt, không khí vui vẻ, yên bình.
Ngược lại, Lục Quân Hàn đột nhiên đến … rõ ràng là có chút dư thừa.
Lục Quân Hàn: …