Chương 63: Âm Mưu Của Ông Già

Tống Thanh Uyển đầu tiên là ngẩn ra: “Nước chanh?”

Giọng ông nội Lục nặng nề: “Đúng! Có vấn đề?”

Bà lập tức hoàn hồn, nhanh miệng trả lời: “Không, không có vấn đề…”

Đồ uống đã đến tay, đương nhiên là cũng phải chuẩn bị ghế cho ông nội Lục ngồi. Cũng không thể bắt ông nội Lục đứng uống khơi khơi nhìn cá.

Vì thế, người hầu lại vội vàng mang ghế dựa lại.

Hú hồn chính là, ông nội Lục không có cự tuyệt.

Cô nhóc loli thấy ông cố nội thật sự muốn ngồi chung, đôi mắt sáng sáng, vô cùng vui vẻ.

Bé vội vàng đứng dậy, kéo ghế nhỏ của mình ra, nhường vị trí cho ông cố nội, để tránh ông cố nội phơi nắng bị bệnh: “Ông cố nội, ông ngồi chỗ của Lê Lê nè, nơi này của Lê Lê rất mát! Nắng không chiếu tới đâu!”

Ông nội Lục không tình nguyện ừ một tiếng.

Trên thực tế, tâm trạng của ông đang vô cùng phức tạp.

Nhớ lại mấy tiếng trước, ông ước gì con nhóc lảm nhảm này cách ông càng xa càng tốt, hiện tại lại biến thành tự ông chủ động mò lại đây. Nếu không phải bời vì lũ cá…

Câu cá chẳng khác gì đánh bạc.

Ông tốn rất nhiều thời gian trong ngày ngồi một chỗ chờ đợi cá cắn câu, nếu một con cũng không câu được hoặc là chỉ câu một con cá nhỏ… Thật sự rất ảnh hưởng tâm trạng, ông sẽ nổi điên cả ngày hôm đó.

Tâm trạng hiện tại của ông nội Lục cũng giống y như vậy.

Sao ông biết bên kia cũng không có con cá nào cắn câu kia chứ!

Thật vất vả thay đổi vị trí, phí một đống thời gian dài, vậy mà một con cá nhỏ cũng đều câu không lên!

Ngược lại là bên này muốn bao nhiêu con thì có bấy nhiêu, lũ cá đều bắt đầu dồn về nơi này.

Thật là gặp quỷ!

Trước nay ông còn chưa từng nếm mùi thất bại, vậy mà lại thua bởi hai con nhóc, quả thực mất mặt.

Ông nội Lục ngồi ở ghế trên, càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng bực bội, cuối cùng hung hăng uống một miệng nước chanh đá.

Mùi vị ngọt liệm mãnh liệt kí©h thí©ɧ cổ họng, khiến ông không thể không nhăn mày lại, uống một ngụm thì không uống nữa.

Cô nhóc loli chớp mắt to đen nhánh, thò qua tới, mềm mại đáng yêu hỏi ông: “Ông cố nội, ông không câu cá sao?”

Con nhóc này không nói thì thôi, đã nói toàn rơi trúng trọng tâm.

Ông nội Lục bị chọc đến chỗ đau, nháy mắt tức đến muốn dậm chân, nhưng ông lại không quên bản thân mình tới làm gì, đành phải kiềm chế tính tình, nhưng ánh mắt lại bán đứng tâm tình hiện tại của ông, hai mắt hừng hực lửa giận.

Ông cố gắng hết khả năng ép lửa giận xuống, giữ vững tinh thần thoải mái nói: “Không câu, tính lại đây nghỉ ngơi một chút.”

“Dạ! Vậy ông cố nội câu được mấy con cá vậy ạ?” Cô bé không ngừng cố gắng hung hăng đâm mấy kiếm vào tim ông.

“……”

Ông nội Lục suýt chút nữa nhịn không được mắng bé, lạnh lùng quay đầu đi, bậm chặt môi mỏng, mạnh miệng nói: “Con để ý ông câu nhiều ít làm gì, dù sao câu nhiều hơn hai đứa là được!”

Cô nhóc loli một chút cũng không ghen ghét, ngược lại còn thật vui: “Ông cố nội thật là lợi hại nha!”

Ông nội Lục nhìn ánh mắt sùng bái của cháu gái cố, không biết sao lại thấy hơi mất tự nhiên: “… Cũng không có gì, bình thường thôi.”

“Vậy Lê Lê có thể nhìn được không?”

“……”

Ông nội Lục xụ mặt: “Nhìn cái gì mà nhìn! Mấy con cá đó thì có cái gì đẹp mà nhìn!”

Nói nói, ông nội Lục sợ con nhóc này lại hỏi vấn đề gì nữa, ánh mắt trực tiếp nhìn vào lũ cá chen lấn bu đầy mặt hồ, làm bộ lơ đãng hỏi Tống Thanh Uyển: “Có phải mày rải thức ăn cho cá vào hồ của tao hay không?”

Tống Thanh Uyển ngơ ngẩn: “Thức ăn cho cá? Không có à nha, tụi con còn chưa ăn no rảnh sao lo cho cái bụng của lũ cá đó.”

Ông nội Lục đương nhiên biết, bởi ông lén rải không ít thức ăn cho cá, nhưng lũ cá không thèm ăn mà đồng loạt bơi hết sang phía này. Ông làm đến như vậy mà còn không câu được con cá nào, quả thực nhục mặt già quá.

Ông nội Lục lại hỏi: “Nếu như vậy thì mày nói cho tao, tại sao lũ cá lại bu sang bên này nhiều dữ vậy?”

Tống Thanh Uyển cười nói: “Haha, ý ba là muốn hỏi cái này ấy hử… Vấn đề này ba phải hỏi Lê Lê… Con cũng không biết tại sao lũ cá đó lại đặc biệt thích con bé…”