Chương 61: Ông Già Nhảy Nhót Khắp Nơi 2

Lũ cá trong hồ vẫn thờ ơ, chỉ vây quanh bơi qua bơi lại lòng vòng tay nhỏ của Lục Lê, căn bản không thèm điếm xỉa đến Tống Thanh Uyển.

Cô bé thật sự tức giận, lại dọn một người ra tới: “Chị còn có ông cố nội của chị rất lợi hại đó… Ông đặc biệt lợi hại, còn biết câu cá nữa, đợi lát nữa chị kêu ông cố nội lại câu toàn bộ mấy em lên hết đó nha…”

Tống Thanh Uyển nghe bé nói xong, hơi hơi cong cong môi, gương mặt lạnh nhạt nhiễm chút dịu dàng ấm áp.

Tầm mắt của bà nhìn lũ cá dưới hồ, nhưng lỗ tai lại không điếc. Nghe cô bé vì bà mà nói lời uy hϊếp đám cá kia. Tuy nhìn rất trẻ con, nhưng bà cảm nhận được tình cảm cháu gái dành cho mình, con tim sớm đã tan chảy, lòng mềm rối tinh rối mù.

Nhưng dù sao tấm lòng của bé cũng chú định thất bại.

Đám cá đó làm gì nghe hiểu được tiếng người. Càng đừng mong tụi nó nghe lọt tai câu uy hϊếp kia…

Cô nhóc loli nghiêm túc nói: “Đúng rồi, ông cố nội của chị chính là người ngồi câu cá bên kia kìa, ông rất hung dữ đó nha, giọng còn rất rất lớn! Nếu mấy em không nghe lời, đến lúc đó chị kêu ông mỗi ngày tới đây ồn chết mấy đứa luôn…”

Sau khi nói xong, lũ cá vốn đang bơi bơi chơi đùa trong hồ nước, trong nháy mắt tất cả đều nhất trí trừng to mắt cá, vẫn không nhúc nhích, giống như đã chết.

Giây tiếp theo, phảng phất như bị người ấn nút hoạt động, toàn bộ lũ cá đều giãy lên, cùng bơi đến chỗ Tống Thanh Uyển, vẫy đuôi nịnh bợ.

Nhìn chả khác gì chó vẫy đuôi lấy lòng chủ nhân.

Tống Thanh Uyển: “…”

“Cô, cô xem, cô xem kìa!” Cô bé vô cùng vui vẻ, gương mặt nhỏ bún ra sữa thò lại.

“Lê Lê không có lừa cô, cá cá thật sự rất thích cô!”

Tống Thanh Uyển nhìn một đàn Cẩm Lý run bần bật trước mặt, ánh mắt cực kỳ phức tạp. Lúc sau, bà quay đầu nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của cô bé, còn đính kèm theo vẻ mặt cầu khen ngợi.

Cô trong lòng khẽ nhúc nhích, giơ tay sờ sờ đầu cô bé, cười cười, không keo kiệt khen tặng: “Lê Lê nhà chúng ta giỏi quá!”

Nhưng trong lòng lại nghĩ:

Ba thấy chưa, ngay cả cá còn sợ ba.

Nhưng mà, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Tống Thanh Uyển vừa khen bé xong, vừa nhấc mắt thì nhìn thấy ông nội Lục đang đi từ bên kia lại đây. Nhưng lần này khác với lần trước, trong tay của ông cũng không có cầm bất kỳ thứ gì.

Tống Thanh Uyển đoán không ra ông muốn làm gì, vì thế ngẩng đầu hỏi: “Ba chạy qua đây làm gì?”

Ông nội Lục không ngờ sẽ bị bà phát hiện, trên mặt cứng đờ, như là che dấu cái gì đó, ông khụ thật mạnh một tiếng.

Gương mặt từ trước đến nay nghiêm túc, ngay cả chó cũng ghét, hiện giờ lại vô cùng không vui nhìn bà nói: “Không có việc gì thì tao không thể lại đây sao? Toàn bộ cái hồ này đều là của tao, tao muốn đi đâu thì đi! Mày quản không được!”

Tống Thanh Uyển bất đắc dĩ: “Ba, con không có ý đó…”

Ông nội Lục bướng bỉnh mạnh mẽ giơ tay ngăn cản, tiếng nói già nua hùng hậu: “Được rồi được rồi, mày lo chuyện của mày đi, đừng xía vào chuyện của tao.”

Tống Thanh Uyển đành phải thôi vậy.

Ông nội Lục ở bên này nhìn vài lần, lại đi đâu đó. Không bao lâu lại quay ngược trở lại.

Tống Thanh Uyển thấy hồ nước trong veo lạnh lẽo, còn mát hơn dưới dù lớn che nắng. Hơn nữa lũ cá hiếm khi bu đông như vậy, còn làm nũng thân thiết với bà, cho nên giữa đường nổi lên tính ham chơi, dù sao cũng cho không, ngu sao không sờ.

Lần sau chỉ sợ cũng không có cơ hội này.

Bà dứt khoát kêu người hầu dời ô che nắng qua, lại bày hai cái ghế nhỏ gần bờ, vừa chơi với lũ cá, vừa cùng nói chuyện với cô bé. Nghiêng đầu đang nói nói cười cười thì vừa nhấc mắt lại nhìn thấy ông nội Lục chạy chậm đến phía này.

Tống Thanh Uyển vốn định đứng dậy, nhưng nhớ lại cuộc trò chuyện hồi nãy với ông nội Lục, dừng một chút, đành phải làm như không phát hiện.

“Ông cố nội! Cô, là ông cố nội…”

Hiển nhiên, cô bé cũng phát hiện ra ông.