Chương 60: Nhảy Nhót Khắp Nơi Quanh Ông Cụ (1)

Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Thanh Uyển vẫn lộ vẻ lạnh lùng như mọi khi.

Bà từ chối sự giúp đỡ của người giúp việc, tự mình phóng sinh cá vào trong hồ nước.

Sau đó bà đặt cái xô không ở bên cạnh.

Đưa tay gạt làn váy đen dài bên người, cúi người ngồi xổm bên cạnh cô bé, học tư thế của cô bé, hơi cúi đầu, ngón tay đánh móng màu đỏ tươi quấy quấy hồ nước.

Cảm giác mát lạnh của hồ nước ngay lập tức lan tỏa từ đầu ngón tay đến toàn thân, xua tan bao nhiêu nóng bức.

Lúc này, bà chợt nghe thấy tiếng con nhỏ cười khúc khích bên cạnh, tiếng cười giòn tan, êm tai như chuông bạc, nghe thật vui tai.

Tống Thanh Uyển hiếu kỳ ngẩng đầu, đôi mắt phượng nhỏ dài cứ vậy nhìn sang.

Cô nhóc cười tươi như hoa, đôi mắt con lên, xinh đẹp như ánh trăng.

Bàn tay nhỏ ngâm trong nước lạnh buốt, bên cạnh bàn tay trắng trắng mập mập có mấy con cá chép đỏ, có con còn vui vẻ thổi bọt khí vào cô bé….

Lúc này Tống Thanh Uyển mới phát hiện ra, tám con cá bà vừa thả ra dường như đều chạy hết về phía bên cô bé, đầu tiên là kinh ngạc sau đó bật cười nói: “Lê Lê, hình như những con cá này rất thích cháu…”

“”Cháu cũng rất thích bọn chúng nha!”

Cô gái nhỏ nâng mắt, đôi mắt đen nhánh sáng tỏ giống như một viên đá quý giá nhất thế gian, chiếu sáng rạng rỡ, “Dì, dì thích cá sao?”

Người đã có tuổi đương nhiên không có cùng hứng thú với trẻ con, Tống Thanh Uyển cũng không thích câu cá, cho nên những con cá này với bà mà nói, tác dụng duy nhất chính là ăn.

Nhưng bà cũng không muốn làm mất đi vui vẻ của trẻ con, thế là mỉm cười nói: “Đương nhiên là thích rồi.”

Nói xong bà nghiêng đầu, ra vẻ khổ não thở dài, “Nhưng dì thấy những con cá này không quá thích dì…”

“Không đâu!”

Bà còn chưa kịp nói xong, trước tiên cô bé cực kỳ thấp thỏm lo lắng, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lại nghiêm túc, biểu cảm yêu kiều đáng yêu chỉ có thể làm cho mọi người thấy dễ thương!

“Cá cá rất thích dì!”

Tống Thanh Uyển không coi là thật, chỉ mỉm cười dịu dàng nhìn cô bé.

Cô bé phồng má tức giận, “Dì, người ta nói sự thật!”

“Được được được, thật, là thật…”

Tống Thanh Uyển nhìn bé, trong lòng rối loạn.

Nếu như anh chị vẫn còn, có thể nhìn thấy thằng nhóc thối Lệ Quân Hàn kia có một đứa con xinh đẹp lại ngoan ngoãn, có lẽ là rất vui mừng.

Cô bé vừa nhìn đã biết bà trả lời cho có, người lớn mà qua quít với trẻ em thì giống cha bà, rất xấu!

Cô bé không chịu thua, buông mắt, bàn tay nhỏ nắm chặt con cá koi màu đỏ, lén liếc nhìn Tống Thanh Uyển một chút, thấy bà không có để ý đến nơi này.

Khuôn mặt nhỏ của cô bé lại gần con cá, như lén quát nó, giọng mềm mại nói nhỏ: “Các em không thể chỉ thích mỗi chị chứ, cũng phải thích dì nha, dì là người tốt.”

Cá: “…”

Con cá kia không nhúc nhích, hiển nhiên là đang giả chết.

Giọng cô bé uất ức lại sốt ruột, “Các em nhanh đến chỗ dì đi! Không phải thì dì sẽ cho là chị lừa dì…”

Con cá kia giống như đã chết không thể chết lại, không có phản ứng gì.

Lục Lê: “…”

Chủ yếu là cá đều sợ người, mà khí thế trên người Tống Thanh Uyển quá mạnh mẽ, bọn chúng không thích.

“Nếu như các em không đến chỗ dì…”

Cô bé sợ con cá thiếu nước sẽ chết, đành phải thả nó về.

Lại mấp máy cái miệng nhỏ, suy nghĩ một chút, khuôn mặt nhỏ hung hăng dọc bọn chúng: “Chị sẽ bảo cha tới ăn hết các em! Cha chị rất lợi hại, ông ấy sẽ ăn các em hết sạch sành sanh… ngay cả xương cũng ăn hết!”