Tống Thanh Uyển sững sờ, kéo cô bé từ dưới đất lên.
Đối mặt với khuôn mặt cứng rắn lạnh lẽo của ông cụ, dường như chợt quay về lúc nhỏ.
Tay chân bà không khỏi co lại, giọng nói lạnh lùng trong trẻo mang theo chút chần chừ: “Cái đó… Cha, cha tới có việc gì không?”
Hồ cá này đều là của ông cụ, bình thường chỉ có ông cụ ở đây câu cá.
Tống Thanh Uyển đoán: Có lẽ họ câu cá mà không hỏi ý của ông cụ nên ông cụ không vui, cố tình đến đây hỏi tội.
Vừa định mở miệng giải thích đã thấy ánh mắt săc bén của ông cụ, nặng nề ra lệnh: “Mấy người dọn chỗ này một chút đi, đi qua bên ta câu!”
Tính ông cụ vẫn lạnh lùng và cứng rắn như trước, không nói lý do, vừa đến đã ra lệnh hai dì cháu dọn đi, rồi lại lạnh lùng nói: “Ta trưng dụng nói này!”
Ông cụ nghĩ rất lâu, cảm thấy chắc chắn vì vị trí.
Chỗ này của họ nhiều cá hơn chỗ ông.
Nếu như không phải vừa rồi bị con nhóc đáng ghét kia làm cho ồn ào đến mức phải rời đi thì ông cụ đã câu ở đây rồi.
Mỗi lần thả câu thì thu hoạch rất lớn.
Ngày tốt có thể câu được sáu bảy con.
Có thể thấy được cá ở đây rất nhiều.
Ông cụ là người rất có dã tâm, tính cách mạnh mẽ lại chăm chỉ, là kiểu người có lòng tự trọng rất lớn, chắc chắn không thể chịu được người khác hơn mình, càng không thể cho phép người khác giẫm lên đầu mình.
Hơn nữa lần này ông cụ còn bị phụ nữ giẫm đạp!
Cho nên ông cụ quyết định, nhất định phải rửa nhục!
Nhặt mặt mũi vừa rơi về!
Chuyện ông muốn làm còn chưa thành công.
Nói xong ông cụ cũng mặc kệ hai người có đồng ý hay không, trực tiếp kêu người giúp việc mang đồ câu cá của ông cụ qua đây,
Tống Thanh Uyển và cô bé cũng không có ý định câu cá, đi chỗ nào cũng không quan trọng.
Hơn nữa, ở đây tương đối đơn giản nhưng không có bàn nhỏ, đồ uống có đá và đồ tráng miệng.
Chỉ là dù che, ghế, dụng cụ câu cá, không có gì khác.
Bọ họ đã đói khát muốn chết rồi.
Đổi chỗ…. Cũng không tệ.
Cô gái nhỏ cũng nghĩ như vậy.
Một cô bé, ngày ăn năm sáu bữa còn thấy đói, vừa mới đi câu đã thấy đồ ăn và nước uống trên bàn của ông cụ mà thèm.
Thế là không nói nhiều lời, đổi chỗ ngay.
Trước khi đổi chỗ, cô bé vẫn không quên mang theo chín con cá mình vừa câu đi.
Vừa đến chỗ của ông cụ, cô bé và Tống Thanh Uyển cùng ngồi vói nhau thả những con cá kia ra.
Cô bé thấy những con cá này rất đáng thương.
Tống Thanh Uyển chỉ đơn giản là cảm thấy đây là cá của ông cụ, ăn cũng không dám ăn, chẳng bằng thả ra.
Cô bé ôm một con cá, con cá kia ở trong ngực cô bé cũng không ngảy ra, yên tĩnh như đã chết.
Bé thả nó vào trong nước, mí mắt rũ xuống, nhỏ giọng nói với con cá trong tyay: “Cá cá, chị có lỗi với em, không phải chị và dì cố tình bắt em lên đâu, là các em quá tham ăn thôi á!”
Cá: “…”
Ăn mồi câu thì sao chứ?
Nói xong bé buông tay nhưng chẳng biết tại sao con cá kia lại chậm chạp không chịu đi, cứ cọ vào bàn tay nhỏ của cô bé.
Con cá bơi vòng vòng quanh tay bé, dáng vẻ rất thích cô bé.
Không chỉ có thế.
Trong vòng ba phút, tất cả cá trong hồ dường như cảm thấy một hơi thở quen thuộc của đồng loại.
Ngay sau đó, cá đỏ, trắng, xanh, và các loại cá xếp thành đội quân, giống như một dải ruy băng đủ màu sắc ...
Trong giây tiếp theo, tất cả đều lao về phía Lục Lê!