Chương 50: Ông Cụ Bất Công (4)

Nói thì nói như vậy, nhưng lòng Lưu Tuệ Lan cũng trầm xuống.

Trong tay lão già này chỉ có 15% cổ phần công ty, thế mà lập tức giao ra 5%...

Con trai của bà ta phải làm sao bây giờ?

Còn có cháu nội của bà ta nữa…

Dựa vào đâu mà Lục Quân Hàn chỉ tùy tiện ngủ một đêm là có thể lấy được nhiều cổ phần như vậy, mà cháu nội của bà ta là Lục Thiên Hoa lại không có gì cả!

Quả thật không công bằng!

Lục Quân Hàn dừng bước lại, ngước mắt nhìn ông nội mình, lạnh lùng nói: “7%”

“…”. Ông cụ giận tím mặt, nặng nề dằn chén trà trong tay xuống: “5% đã là sự nhượng bộ lớn nhất của ta rồi, thằng nhóc thúi cháu làm người đừng quá được voi đòi tiên chứ!”.

Lục Quân Hàn không thay đổi sắc mặt: “8%”.

“Cháu…!”.

Ông cụ giận đến mức mặt mày đỏ cả lên.

“9%”.

“Được! Vậy thì 7%”. Ông cụ nghiến răng nghiến lợi: “Mày giống như cha mày, đều là…”.

“9%”. Lục Quân Hàn nhướn mày, thản nhiên nói: “Không có thương lượng”.

“…”. Ông cụ hít sâu một hơi, trông như sắp bị tức chết rồi, cuối cùng bất đắc dĩ khoát tay, trầm giọng nói: “Hừ hừ hừ, xem như ông nợ cháu! Nhưng mà cháu phải cho ông gặp cháu cố gái của ông! Dù sao cũng là đứa con đầu tiên của cháu…”.

Lưu Tuệ Lan siết chặt nắm tay.

Lão già này không phải trọng nam khinh nữ sao?

Sao lại…

Lục Quân Hàn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tống Thanh Uyển.

Tống Thanh Uyển ra hiệu bằng mắt: Thật sự không sao chứ?

Lục Quân Hàn không nói gì, chỉ vỗ đầu cô bé con, cong môi lạnh nhạt nói: “Đi đi, đưa kẹo nuôi heo của con cho ông cố ăn đi”.

Trước khi tới đây Tống Thanh Uyển đã dặn dò cô bé rất nhiều, bảo cô bé đừng nói quá nhiều trước mặt ông cụ, ông ấy sẽ không thích.

Cho nên, mặc dù Lục Lê rất muốn nói chuyện với ông cố, nhưng cũng không dám hé răng.

Bây giờ cha đã nói như vậy, cô bé con rất hưng phấn ôm kẹo đi qua.

“Thật sự không sao chứ?”. Tống Thanh Uyển vẫn không yên lòng.

“Cô nói lão già đó hay là vật nhỏ kia?”. Lục Quân Hàn cúi đầu nhìn điện thoại di động, không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói.

Tống Thanh Uyển không hiểu ra sao: “Đương nhiên là Lê Lê!”.

“Nó không sao”. Lục Quân Hàn nhìn bóng lưng cô nhóc, nhướn mày: “Nhưng ông già có sao hay không thì không rõ lắm”.

Tống Thanh Uyển: ???



“Cháu chính là cháu cố gái của ta?”.

Ông cụ nhíu chặt mày, ánh mắt sắc bén tỉ mỉ nhìn qua mỗi tấc da tấc thịt trên mặt cô bé.

Cô nhóc này nhìn thế nào cũng thấy mềm mềm yếu yếu, dường như gió thổi qua cái là ngã, không khỏe mạnh bằng bé trai chút nào.

Giọng nói của ông khó tránh khỏi có chút ghét bỏ.

Sao lại không phải cháu trai chứ!

Nếu là cháu trai thì tốt biết bao nhiêu!

Sau này ông còn có thể dẫn nó đến quân đội rèn luyện một chút!

Vừa rồi dì đã dạy cô bé cách xưng hô, cho nên cô bé gật đầu, hai cái đuôi ngựa rung rung, vui vẻ nói: “Đúng rồi, ông cố, cháu là cháu cố gái của ông”.

“Cháu tên gì?”.

Ông cụ càng nhíu mày chặt hơn.

Ngay cả giọng nói cũng có vẻ yếu ớt, nhu nhược nữa, không hề mạnh mẽ một chút nào!

Nhưng mà cô nhóc này không sợ ông, điểm ấy dù sao cũng không tệ, nhưng vẫn không tốt bằng bé trai.

“Lục Lê! Lục trong họ cha cháu, Lê trong hoa lê”. Cô bé nói, sau đó móc ra từ trong túi một nắm kẹo: “Ông cố, ăn kẹo không? Cha cháu nói, cái này ăn rất ngon!”.

Ông cụ tuy cũng rất không thích đồ ngọt, nhưng vừa rồi quả thật đã thấy Lục Quân Hàn ăn kẹo, bảo anh nhổ ra anh còn không nhổ.

Lẽ nào kẹo này thật sự ngon như vậy sao?

Ngay cả thằng nhóc thúi Lục Quân Hàn kia cũng thích…

Nếu thật sự như thế thì lần sao trong nhà phải trữ sẵn một chút mới được.

Khuôn mặt ông cụ vẫn nghiêm nghị như thế, ông nhặt lên một viên từ trong tay cô bé, bóc giấy gói và nhét vào miệng, lại nhìn giấy gói, là một nhãn hiệu của nước ngoài chưa từng nhìn thấy, vì vậy hỏi: “Đây là kẹo gì?”.

Cô bé con suy nghĩ một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng nghiêm túc, thành thật nói: “Ông cố! Đây là kẹo nuôi heo”.

“Khụ khụ khụ khụ…”.

Ông cụ bị sặc sắc mặt đỏ rần, giọng cao hơn vài phần: “Cháu, cháu nói đây là kẹo gì?”.

Cô bé con có chút khó hiểu nhìn ông, đôi mắt to tròn đen nhánh tràn ngập hoang mang: “Nuôi heo”.

“…”.