Chương 24

Lúc này vệ sỹ lại đây hội báo: “Lục thiếu, đã kiểm tra tất cả văn kiện trong thư phòng, xác thật không có thiếu bất kỳ thứ gì.”

Giám đốc Trần vô cùng may mắn chính mình lúc ấy nhát gan, chỉ dám xem, căn bản không dám lấy.

Nghe vậy, vội nói: “Chủ tịch Lục, ngài cũng nghe được, chúng tôi là thật sự không dám trộm, chỉ là quân cờ đi ngang qua sân khấu, giả vờ…”

“Quân cờ đi ngang qua sân khấu?”

Lục Quân Hàn âm khí dày đặc cười một cái: “Tới thư phòng của ta mà nói là đi ngang qua sân khấu? Chỗ của ta là nơi vui chơi giải trí?”

Phó tổng giám đốc Lưu bị anh nói như vậy sợ tới mức hồn đều bay mất, biết lần này trốn không thoát, chỉ đành cúi đầu xin tha: “Lục thiếu, Lục thiếu, ngài buông tha cho chúng tôi lần này đi, chúng tôi thật sự biết sai rồi… Chúng tôi bảo đảm lần sau cũng không dám nữa…”

Đột nhiên, một thanh kiếm Nhật bị ném thật mạnh vào trước mặt bọn họ, lưỡi kiếm lạnh băng giá sáng chói nhìn qua rất sắc bén.

“Keng” một tiếng, tuy rơi trên tấm thảm lông phủ kín trên sàn nhà, nhưng vẫn phát ra âm thanh trầm đυ.c, nhìn là biết chém sắt như chém bùn, vô cùng nguy hiểm.

Hai người nhìn kia thanh kiếm, đầy mặt kinh hoảng: “Lục thiếu… Đây, đây là…”

Lục Quân Hàn hơi hơi cong lưng, đôi mắt sâu đen thẫm đầy sắc bén cười như không cười nhìn chăm chú vào đôi mắt hoảng loạn của bọn họ, giọng điệu không có chút độ ấm: “Để tay lại, các nhóc có thể rời đi.”

“Lục thiếu!”

Máu trên mặt của bọn họ nháy mắt biến mất: “Chúng… Chúng tôi có thể rời khỏi tập đoàn, chúng tôi đồng ý từ bỏ hết tất cả, hoặc là… Hoặc là muốn bất kỳ điều kiện gì… Chúng tôi đều có thể…”

“Không xuống tay được.”

Lục Quân Hàn một lần nữa dựa trở lại trên sô pha, không chút để ý hút thuốc: “Nơi này của ta có rất nhiều người có thể giúp các nhóc.”

“…”

“Cho các nhóc ba giây, chọn một cách. Tự tới, hay là ta giúp các nhóc?”

Phó tổng giám đốc Lưu cùng giám đốc Trần bốn mắt nhìn nhau, trán đổ mồ hôi lạnh liều mạng lắc đầu…

Nhưng bọn họ vẫn còn chứa một hy vọng cuối cùng: “Lục thiếu…”

“Ba giây đã qua.”

Đôi mắt Lục Quân Hàn không có bất kỳ cảm xúc nào, cười một cái: “Ok, ta tìm người giúp các nhóc.”

Cơ thể của hai người kia mềm nhũng, ngã trên mặt đất, toàn thân liều mạng run rẩy: “Không, ngài không thể…”

“Ba! Không cần tìm người khác! Con tới, con có thể! Cái này con biết làm nà!”

Bỗng dưng, ngoài cửa truyền vào một giọng bé gái thanh thúy. Không biết khi nào, cửa thư phòng lặng yên không một tiếng động bị mở ra, giây tiếp theo, một cô bé xinh xắn đáng yêu như búp bê mặc một váy ngủ hình cá chép từ bên ngoài chạy nhào vào.

Bé liếc mắt một cái đã nhìn thấy được hai người xấu sau này sẽ ức hϊếp ba của mình.

Trong sách có ghi, sau khi ba chém rớt tay của bọn họ, bọn họ vẫn luôn ghi hận trong lòng, giống như điên rồi, nơi nơi tìm người gϊếŧ ba. Nếu không phải hành trình của ba kín đáo, vận may tốt, chỉ sợ ba đã sớm ngủm!

Hơn nữa sau khi bọn họ rời khỏi nơi ba làm chủ, còn cố ý bán đứng thật nhiều cơ mật của ba, làm ba đau đầu một thời gian dài.

Lục Lê mới mặc kệ ba mình có phải là người xấu hay không, dù sao ở trong lòng bé, ba là người ba tốt nhất khắp Tam giới, ai cũng đều không thể ức hϊếp ba Lang Vương của bé!

Cô bé chạy lại nhặt thanh kiếm trên mặt đất lên, thanh kiếm kia rất nặng, nhưng bé vẫn nắm vững ở trên tay, chỉa mũi kiếm vào giám đốc Trần và phó tổng giám đốc Lưu.

Thanh kiếm thực sắc bén, dài gấp đôi người bé, nhìn bé cầm thanh kiếm, người bên cạnh cũng không dám hô hấp, sợ bé cầm không cẩn thận tự làm bản thân mình bị thương.

Cô bé đang muốn học tư thế bộ dáng của ba mình, nhìn hai người xấu kia buông lời hung ác, đột nhiên thanh kiếm Nhật trong tay bé đã bị một bàn tay to có khớp xương rõ ràng cướp mất. Giây tiếp theo, người đàn ông có gương mặt âm u, giọng nói đè nén cơn giận.

“Con gái con nứa, chơi kiếm làm cái gì! Nhanh đi ra ngoài cho ta!”

“Con đâu có chơi! Con làm thật mà!”

Cô bé loli vô cùng tức giận, chống nạnh cãi lại, hai cánh tay lại mềm lại trắng lộ ở bên ngoài: “Hai người kia ức hϊếp ba, con muốn chém rớt tay bọn họ, báo thù cho ba!”

Những người khác: “…”

Chotto matte!

Bọn họ có phải nghe lầm rồi hay không?

Cô bé này vừa mới nói ai ức hϊếp ai, phải cho ai báo thù?!!!