Các bé khoảng ba tuổi rưỡi cơ thể đang trong giai đoạn phát triển, buổi tối đều ngủ rất sớm, khoảng 7 giờ sẽ bắt đầu dần dần đi vào giấc ngủ.
Vừa mới náo loạn một hồi, nhìn nhìn, thời gian đều đã gần 9 giờ rưỡi.
Không bao lâu, Lục Lê nằm trong lòng ngực Lục Quân Hàn dụi mắt buồn ngủ vô cùng, thường thường ngáp ngắn ngáp nhỏ, lông mi thật dài dính chút nước mắt, đôi mắt trắng đen rõ ràng tràn ngập hơi nước, nhưng vẫn chịu đựng không muốn ngủ.
Bé muốn ở chung với ba nhiều hơn một chút, nhưng cuối cùng thật sự là nhịn không được.
Đầu nhỏ như gà con mổ thóc, thường thường gục lên gục xuống trên đầu vai Lục Quân Hàn, ngẫu nhiên phát ra nho nhỏ tiếng ngáy, miệng rầm rì vài câu.
Dù âm thanh xung quanh có ầm ỹ đến như thế nào đều không thể đánh thức cô bé, nằm ở trong lòng ngực của ba ngủ vô cùng thoải mái thích thú.
Bởi vì trong lòng ngực của ba quá ấm áp, hoàn toàn tin cậy, cho nên tư thế ngủ của bé không hề bố trí phòng vệ, làm Lục Quân Hàn giơ giơ lên mi.
Vật nhỏ này lá gan cũng rất lớn, nằm ở trong lòng anh mà dám ngủ ngon như vậy. Còn ngủ say giống như heo, cũng không sợ anh mang đi bán.
“Ba ơi…”
Đột nhiên, cô bé dùng gương mặt nhỏ mềm mụp bóng mượt đáng yêu của cọ cọ vai, cổ của anh, sau đó cứ như vậy nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng kêu anh, cánh tay vòng ôm lấy cổ anh nắm thật chặt.
Lục Quân Hàn ngước mắt: “Hửm?”
Nghe được giọng của ba, biết ba không đi, lúc này cô bé mới rốt cuộc an tâm, ghé vào đầu vai của ba mình, nặng nề ngủ ngon.
Hơi thở đều đặng của bé phun vào trên da cổ của anh, giống bị lông chim nhẹ nhàng cào vuốt, bé ngủ đến gương mặt đỏ bừng, xinh đẹp lại đáng yêu.
Nhìn nhìn, gương mặt Lục Quân Hàn trầm ổn lạnh nhạt không biết khi nào lại thoáng dịu dàng đôi chút.
Lục Quân Hàn ôm Lục Lê xuất hiện ở đại sảnh, không ít người nhìn đều hít ngược một hơi lạnh, trong mắt mang theo nồng đậm khϊếp sợ, như là hoàn toàn không thể tin được.
Đây là Diêm vương Lục Quân Hàn của Hải Thành?!!!
Trong lòng ngực anh ta đang ôm… Một con búp bê?!!!
Từ từ, nó đang cử động!
Là vật còn sống, là một đứa bé, một đứa bé còn sống sờ sờ!!!
Là mắt bọn họ mù, hay là quý ngài Diêm vương này bị động kinh?!!!
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Lục Quân Hàn gần gũi với một đứa trẻ như vậy, không những không có ném văng ra, ngược lại còn ôm vào trong lòng ngực?!!!
Hơn nữa, đứa trẻ này cũng thật đủ lớn gan, vậy mà dám ngủ ngon lành như vậy, không sợ chết sao?
Quả thực là bọn họ không thể tin được vào hai mắt của mình mà!
Có người lập tức phản ứng lại đây, ngầm hỏi người hầu, muốn biết lai lịch của đứa nhỏ này, rốt cuộc là ai mà có thể làm Lục thiếu phá lệ như vậy.
Quản gia ước gì bọn họ nhanh chóng lan tràn tin tức này ra ngoài, đương nhiên là ăn ngay nói thật.
Vì thế, chưa tới một phút, toàn giới thượng lưu Hải Thành đều dính bom nguyên tử, cơ hồ tất cả mọi người đều biết…
Diêm vương sống Lục Quân Hàn có một cô con gái, là ruột thịt!!!
Không sai, chính là quý ngài cực kỳ chán ghét trẻ con, Diêm vương sống Lục Quân Hàn kia!!!
Cái người đó có một cô con gái ruột nha!!!
Còn đặc biệt thương yêu cưng chiều con gái, yêu nhất trên trần đời!!!
Ngay cả lúc tham gia xã giao cũng đều ôm vào trong ngực, luyến tiếc buông ra dù là một chút, hận không thể tặng mạng sống của mình cho con gái.
Mà nhân vật chính Lục Quân Hàn lại không rõ ràng lắm, cứ như vậy, trong chốc lát tự nhiên bên ngoài đã đồn thổi anh thành thành cái dạng quỷ quái gì.
Bữa tiệc tại nhà họ Lục vẫn còn tiếp tục, thân là người tổ chức, Lục Quân Hàn còn có rất nhiều chuyện muốn làm, đây cũng là mục đích chủ yếu mà anh tổ chức bữa tiệc này.
Anh giao Lục Lê đã ngủ say cho người hầu vừa đi ngang qua, ra lệnh cho cô ta ôm bé đi lên lầu tắm rửa ngủ.
“Ba…” Vừa rời khỏi ôm ấp của ba, nháy mắt cô bé đã tỉnh.
Bé cố nén cơn buồn ngủ, mở to mắt to mông lung, rất không vui mà nói: “Con không đi, người ta muốn ở chung một chỗ với ba cơ!”
“Nghe lời.”
Cô bé dùng ánh mắt vô cùng đáng thương: “Con không nghe…”
Nếu bé không ở bên cạnh, nhất định ba sẽ có nguy hiểm, còn lâu bé mới đi, hứ!!!
Lục Quân Hàn mặt mày thâm trầm, nhìn chằm chằm vào bé, ánh mắt lộ ra sắc bén, biểu tình sâu không lường được nguy hiểm lại đáng sợ.
Hết chương 21: