Lục Lê không hiểu chuyện gì đã xảy ra giữa những người lớn này.
Bé chỉ biết lần này ba không có phản đối bé gọi ba là ba, cũng không có đuổi bé đi ra ngoài.
Tay nhỏ ôm chặt lấy đùi Lục Quân Hàn, ngẩng gương mặt trắng nõn mũm mĩm lên, vẻ mặt sùng bái nhìn Tống Thanh Uyển, lông mi dài dày chớp chớp, bộ dáng nhỏ nhắn đặc biệt đáng yêu mềm mại.
“Cô ơi, cô thật là lợi hại nha, cô thật sự giúp Lê Lê tìm được ba rồi!”
“……”
Tống Thanh Uyển bị tin tức này đả kích chưa hoàn hồn, rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, vẫn là có chút khó có thể tin, nhìn nhìn Lục Lê, lại nhìn nhìn Lục Quân Hàn.
Hết nửa ngày, mới gian nan run rẩy ra tiếng: “Con…… Con bé thật là con gái của mày?”
Lục Quân Hàn mặt không cảm xúc, lời nói không có bất kỳ độ ấm, trả lời càng là quyết đoán: “Không phải.”
Tống Thanh Uyển căn bản không nghe anh nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vẻ mặt ngây thơ vô tư của Lục Lê, đột nhiên đấm vào bả vai Lục Quân Hàn, sung sướиɠ cười ha ha.
“Ha ha ha, nhóc con rất giỏi! Tốc độ cũng rất nhanh! Lúc này cô mới nói muốn ôm cháu tra…… Gái, còn tưởng phải chờ đến lúc xuống mồ, vậy mà mày làm cô thật bất ngờ đó, cô nói mà, như thế nào càng nhìn càng thấy con bé giống người nhà họ Lục, hoá ra đây là chúng ta nòng nọc nhà chúng ta!”
Người đàn ông nhíu lại mi, lạnh như băng nói: “Con bé không phải.”
Tống Thanh Uyển khom lưng nhìn chằm chằm Lục Lê, lẩm bẩm tự nói: “Ai, con gái lớn như vậy, mày chừng nào thì sinh? Sinh với ai, sao cô không biết?”
“Con nói, con bé không phải……”
Bà vuốt cằm, tấm tắc hai tiếng: “Đứa nhỏ này nhìn hình như là ba tuổi thì phải? Thằng nhóc con, mày giữ kín thật đó, sớm mấy năm nói cho cô mày có con thì làm sao vậy, cô cũng sẽ không đoạt với mày, hé hé, nhìn mày giữ con như giữ đồ ăn kìa!”
“……”
“Đừng nói…” Tống Thanh Uyển nhìn chằm chằm gương mặt của Lục Lê lẩm bẩm.
“Khó trách ánh mắt đầu tiên khi cô nhìn cô bé loli này thì đã cảm thấy quen mắt, thì ra là nòng nọc của tên nhóc thúi mày. Nếu không phải hôm nay cô ngẫu nhiên phát hiện, có phải mày tính toán chờ Lê Lê thành niên lại nói cho cô hay không? Có người làm cháu trai như mày sao!”
Lục Quân Hàn hít sâu một hơi, từ trong cổ họng phát ra âm thanh lạnh tới rồi cực hạn: “Tống Thanh Uyển! Cô nghe không hiểu tiếng người sao? Con nói, con bé không phải con gái của con!”
Quản gia cũng nghe không nổi nữa, mắt thấy mặt mày Lục thiếu nhà mình nặng nề, tùy thời ở bùng nổ, vì không để cho trường hợp trở nên khó có thể dọn dẹp.
Anh vội vàng tiến lên, kể lại từ đầu chí cuối câu chuyện Lục Lê đột nhiên xuất hiện kêu ba cho Tống Thanh Uyển biết.
“Cậu nói đứa nhỏ này là đột nhiên xuất hiện?” Tống Thanh Uyển như suy nghĩ gì đó.
Quản gia nói: “Dạ, lúc sau chúng tôi nhìn camera theo dõi, cũng không phát hiện đứa nhỏ này làm cách nào xuất hiện trong dinh thự nhà họ Lục, con bé như là trống rỗng xuất hiện vậy.”
Tống Thanh Uyển trọng điểm lại không ở này: “Mẹ con bé là ai? Họ gì? Tên là gì? Nhà ở nơi nào? Có mấy người? Tóc dài hay là tóc ngắn? Cao hay lùn, cân nặng bao nhiêu? Mắt mù hay sao mà xem trọng thằng nhóc thúi này?”
Quản gia khó xử nhìn về phía Lục Quân Hàn, không biết nên trả lời như thế nào: “À……”
“Con làm sao biết mẹ con bé là ai!”
Giọng Lục Quân Hàn thực trầm, mặt mày lộ ra nồng đậm không kiên nhẫn, âm thanh như băng đá: “Con bé không phải của con.”
Rốt cuộc Tống Thanh Uyển nghe lọt tai lời của anh, lại là vẻ mặt khinh thường: “Ngay cả ba đều kêu, hiện tại mày nói với cô con bé không phải con của mày?”
“Mày cũng đừng quên, mày là chính tay cô nuôi lớn, khi còn nhỏ mày ra sao, cô là người rõ ràng nhất. Hiện tại Lê Lê ít nói có bảy tám phần giống như mà khi còn nhỏ, không có gì bất ngờ xảy ra thì khẳng định con bé chính là con ruột của mày!”
Lục Quân Hàn hơi hơi nhăn mày, đây là lần thứ hai anh nghe được có người nói con nhóc phiền phức này giống anh.
Còn không có đáp lời, cô bé loli rốt cuộc nghe hiểu cuộc đối thoại giữa bọn họ, lập tức ủy khuất lên, tay nhỏ ôm chân ba không bỏ, sợ ba chạy mất, đôi mắt trong phút chốc nước mắt lưng tròng, nhỏ giọng nghẹn ngào nói: “Ba, ba… Lê Lê thật là con gái của ba, ba tin con đi mà, con rất giống rất giống ba đó! Ba đừng bỏ con được không ba?”
Tống Thanh Uyển mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm anh: “Thằng nhóc thúi, ai cho phép mày ức hϊếp cháu gái của cô hả?”
“?”
“Mày xem, con khóc rồi kìa! Mày khốn nạn vừa thôi con!”
Lục Quân Hàn: “……”
Hết chương 16: