Chương 113: Bị Cắt Đuôi Rồi, Làm Sao Bây Giờ?

“Dạ, là tiểu thư nhỏ tự mình nhảy lên xe”, vệ sỹ hổ thẹn nói, “Chúng tôi cũng không ngờ được…”

Lục lão gia trong lòng nóng vội, ngữ khí càng thêm phẫn nộ, “Vậy các ngươi liền không có giữ con bé lại. Con bé mới bao tuổi, biết cái gì?”

“Chúng tôi có nghĩ tới việc giữ tiểu thư lại, nhưng tiểu thư chạy thật nhanh, chúng tôi thậm chí còn chưa kịp chạy tới nơi…”

Đâu chỉ là tốc độ nhanh, quả thực liền không giống điều một đứa nhỏ có thể làm.

Bọn họ chỉ kịp nhìn thấy một bóng phấn hồng lướt qua, còn chưa nhìn rõ là ai thì đã nhảy vào bên trong chiếc xe.

Vệ sỹ ngừng lại một chút, thấp giọng nói: “Lần này là sai sót của chúng tôi, nhưng người của ta cũng đã đuổi theo…”

Lục lão gia tức giận, không biết nói gì. Con cá mới câu được trong tay liền tức giận ném đi, trầm mặt, rút bộ đàm gọi người phong tỏa khu vực.

Một chiếc xe cũng không được bỏ qua.

Thời điểm này càng phải bình tĩnh.

Càng bình tĩnh thì mới có thể tìm và đưa người trở về.

“Tiểu tử thối, cậu nói thật đi, thật sự không phải cậu phái người đi đâm Bùi Tu Bạch sao?”, Tống Thanh Uyển mặt mày cấp bách nhìn Lục Quân Hàn với chút hy vọng. Hiện giờ, nàng chỉ có thể ký thác hy vọng ở hắn. Nếu là người của Lục Quân Hàn thì mục tiêu của hắn chỉ có Bùi Tu Bạch, Lê Lê khẳng định sẽ không sao.

Nhưng nếu không phải là người của Lục Quân Hàn…

Một đứa bé như Lê Lê, lại xinh đẹp như vậy, sẽ bị đối xử tàn ác thế nào, nàng ta căn bản không dám nghĩ tới.

“Ta vì sao lại muốn phái người đi đâm hắn?”

Nghe được thông tin của tiểu phiền toái, Lục Quân Hàn ánh mắt thêm lạnh, đuôi lông mày lộ ra vẻ bực bội vô cùng, lời nói đều lạnh như băng. Nói xong, hắn trực tiếp lôi điện thoại, gọi người đến điều tra.

“Lúc trước ở trong xe, không phải cậu nói muốn tìm Bùi Tu Bạch hay sao? Còn muốn Bùi Minh Chi nhặt xác con hắn?”, Tống Thanh Uyển cau mày bực bội nói. “Nên tôi tưởng người trên xe là người của cậu.”

Lục Quân Hàn ra lệnh xong, miễn cưỡng ép mình bình tĩnh lại, móc điếu thuốc lá, rũ mắt xuống châm thuốc, hít một hơi dài rồi mới lạnh lùng nói: “Tôi không tệ đến mức phải dùng thủ đoạn hạ lưu đó!”

Nói rồi hắn kiềm chế bực bội, lãnh đạm nói tiếp:

“Mấy hôm trước đúng là tôi có phái người gây phiền phức cho hắn, chỉ là tính toán đem hắn túm lại đánh cho một trận, ít nhất khiến hắn nằm một chỗ mười ngày nửa tháng. Chỉ là tiểu tử đó vận khí không tồi, lần nào cũng trốn thoát.”

“……….”

Chờ người ta đi một mình thì bắt lại đánh cho một trận. Không phải cũng là hạ lưu sao?

Lái xe đâm người, là bên ngoài, quanh minh chính đại. Ngươi đây lén lút dồn người ta vào chỗ chết, phải gọi là âm hiểm.

Nói xong Lục Quân Hàn hơi nhíu mày.

Hắn không có nói dối, tiểu tử kia vận khí chính xác không tồi đến bất thường.

Người hắn phái đi đều là những người có thân thủ tốt, thế mà, cơ hội rõ rành rành cũng không làm bị thương nổi tên tiểu tử đó, thậm chí có người còn bị đánh bị thương.

Đương nhiên, Lục Quân Hàn không thế nào nghĩ ra bên cạnh hắn có một tên phản đồ nhỏ.

Một cô bé nào đó đem vận may đến cho Bùi Tu Bạch.

Nếu như hắn biết, Lục Lê đảm bảo bị cha ném vào phòng, nhốt lại ba ngày ba đêm.

Để cho nàng nhớ rõ, nàng là họ Lục không phải họ Bùi.

Di động của Tống Thanh Uyển không bao lâu vang lên, là điện thoại của vệ sỹ gọi tới.

“Tống tổng, đối phương vô cùng quen thuộc đường xá. Ra khỏi đường lớn liền lái vào khu vực núi. Người của chúng ta không biết đường nên bị cắt đuôi. Hiện tại phải làm sao?”