Chương 110: Anh Quan Trọng Đối Với Em Như Vậy Sao?

Sau năm, sáu ngày…

Anh Tu Bạch sẽ xảy ra tai nạn xe cộ, biến thành người thực vặt, rất nhiều năm sau không tỉnh lại được.

Tính toán thời gian một chút, ngày hôm nay vừa vặn là ngày thứ năm!

Tiểu loli lo lắng, anh Tu Bạch mà trở thành người thực vật thì ai sẽ tới cứu cha bé đây!

Hu hu hu, người cha đáng thương của bé…

Chiếc xe kia lao tới quá đột ngột, tốc độ căn bản không phải tốc độ bình thường trên đường, như thể thắng xe không ăn, hoàn toàn mất kiểm soát tốc độ rồi!

Mọi người ở đây đều không phản ứng kịp, những người xung quanh chỉ kịp hét lên chói tai trong vô thức…

Một giây sau, chiếc xe kia đã tới gần trước mặt thiếu niên trên xe lăn.

Con ngươi đen sâu thẳm của Bùi Tu Bạch hơi co rụt lại, môi mỏng mím chặt, đầu ngón tay trở nên trắng bệch.

Vệ sĩ phía sau cậu cũng chỉ kịp chạy tới chỗ này, căn bản không kịp đẩy cậu đi.

Trong lúc tất cả mọi người đều cho rằng Bùi Tu Bạch sẽ trực tiếp bị đâm chết, đúng lúc chỉ mành treo chuông, tốc độ của chiếc xe thế mà đã chậm lại!

Dường như từ xe thật biến thành xe đồ chơi trong nháy mắt, lại còn là cái loại xe đồ chơi hết pin nữa chứ, chậm rì rì chạy từng chút từng chút về phía Bùi Tu Bạch, dường như lúc nào cũng có thể dừng lại.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

May quá, chắc là tài xế đã khống chế được.

Duy chỉ có một cô bé con trắng nõn nà là chạy cực nhay.

Cô bé chạy qua, một giây cũng không ngừng, thân thể nho nhỏ đẩy Bùi Tu Bạch lập tức chạy sang bên cạnh, vừa chạy còn vừa dùng giọng nói nơn nớt căng thẳng kêu lên: “Anh Tu Bạch, chạy mau lên, có xe! Xe tới! Chúng ta chạy mau lên!”.

Mọi người: “…”.

Cô nương này bước ra từ gánh xiếc sao?

Xe này chạy chậm như gì, không cần phải khẩn trương như thế chứ!?

Nhưng mà, chuyện quái lạ đã xảy ra.

Khi cô nhóc đẩy thiếu niên kia đi thì chiếc xe lại khôi phục tốc độ khủng khϊếp trong chớp mắt.

Không đến hai giây, đầu xe đã mạnh mẽ đâm vào tường, toàn bộ phần đầu xe đã nát bét.

Không bao lâu sau, thân thể bốc lên làn khói trắng nồng nặc.

Tất cả mọi người đều im lặng.

Họ luôn cảm thấy hình như có chỗ nào đó là lạ.

Đám vệ sĩ thấy thế thì nhanh chóng chạy tới.

“Anh Tu Bạch, anh không sao chứ?”.

Tiểu loli còn khẩn trương hơn cậu, trong đôi mắt to đen nhánh đều tràn ngập lo lắng.

Trong chốc lát, Bùi Tu Bạch đã hoàn toàn khôi phục lại.

Đôi mắt hẹp dài bình tĩnh nhìn cô bé một lúc lâu, mím môi, ngón tay hơi co lại, một lát sau cậu mới nhẹ nhàng nói: “Sao em lại cứu anh?”.

Ngoại trừ những vệ sĩ đã ký bản cam kết sinh tử ra, người bình thường nhìn thấy xe xông về phía cậu, tránh còn không kịp, càng không thể nào sáp lại một cách vô ích, huống gì là chạy tới đẩy cậu ra.

Sợ chết, là bản năng của con người.

“Bởi vì anh Tu Bạch không thể chết được”. Giọng nói non nớt của tiểu loli vô cùng nghiêm túc: “Nếu anh chết, em sẽ rất rất khó chịu!”.

Đôi mắt của thiếu niên xinh đẹp như ma quỷ chợt run lên, cậu nhìn cô bé một cái thật sâu, mím chặt môi mỏng: “Phải không?”.

Giọng cậu nhẹ nhàng chậm chạp, nghe không ra bất kỳ tâm tình gì.

“Đương nhiên rồi!”. Tiểu loli nghiêm mặt, giọng nói trẻ con lại rất nghiêm túc: “Cho nên anh Tu Bạch nhất định không thể chết được, nếu không…Lê Lê sẽ khóc chết mất!”.

Nếu cha chết thì bé nhất định sẽ khóc mù mắt mất!

Cho nên anh Tu Bạch nhất định không thể chết được!

Gò má tái nhợt của Bùi Tu Bạch chẳng biết tại sao lại hiện lên một vệt đỏ, cậu nghiêng đầu một cái, mím môi, hơi chần chừ, lạnh lùng nói: “…Anh quan trọng đối với em như vậy sao?”.

“Đúng rồi”. Tiểu loli không biết vì sao anh Tu Bạch lại đỏ mặt, vẫn thành thật nói như trước: “Anh Tu Bạch rất quan trọng với Lê Lê, Lê Lê rất thích anh!”.