Chương 11: Thứ Không Có Tính Người

Đặc biệt là Tống Thanh Uyển đứng đằng trước còn làm mặt lạnh, người trưởng thành nhìn đến còn bị dọa huống chi là một đứa trẻ.

Tống Thanh Uyển thấy bé bị đánh thức, thầm mắng một câu đáng chết!

Mặt trợ lý và vệ sỹ cũng đều suy sụp: “Xong rồi xong rồi, tại sao bà cô nhỏ này lại cố tình tỉnh dậy ngay lúc này.”

Bọn họ chưa thấy qua đứa trẻ nào không bị giám đốc Tống dọa khóc, tưởng tượng đến đợi lát nữa phải nghĩ cách dỗ dành, đầu bọn họ đã phát đau.

Nhưng mà, ngoài dự đoán chính là, cô bé tỉnh lại nhìn đến bọn họ, không chỉ có không khóc, chỉ là ngạc nhiên một chút, sau đó chớp đôi mắt, tò mò lại mê mang hỏi:

“Cô chú là lạc đường sao?”

Bé có thể hiểu, rốt cuộc nhà của ba thật sự rất lớn nha.

Tống Thanh Uyển dừng lại, có chút ngoài ý muốn, đây là lần đầu bà nhìn thấy có đứa trẻ không sợ bà.

“Bé con, con không sợ ta?”

Tống Thanh Uyển cố tình xụ mặt, tưởng hù dọa bé.

Giây tiếp theo, nhìn thẳng vào đôi mắt to sạch sẽ trong sáng cả bé, không biết vì sao, bà theo bản năng duỗi tay sờ sờ gương mặt mũm mĩm của cô bé.

Quả nhiên Làn da mượt mà như trong tưởng tượng của bà, còn mềm mại như thạch trái cây, giống như hơi dùng một chút lực sẽ bị bóp nát.

Sờ… Rất đã nha…

“Không sợ nha.”

Lục Lê nhăn mày nhỏ, nghiêng đầu hoang mang: “Rõ ràng cô rất đẹp, tại sao lại sợ?”

Tống Thanh Uyển hừ lạnh một tiếng: “Miệng còn nói rất ngọt.”

Nói là nói như vậy, nhưng biểu tình thanh lãnh trên mặt lại hoàn toàn không thấy chút ghét bỏ chán ghét nào như lúc nãy, khóe miệng còn nhếch lên.

Nói đến cũng kỳ lạ.

Thời trẻ bà sống trong thế giới nhóc lừa ta gạt, nhìn thấy người xa lạ cho dù là trẻ con đều sẽ cảnh giác vài phần, sợ bọn họ tới gần đều có âm mưu hãm hại người nhà mình.

Nhưng khi nhìn đến cô bé này lại không có cảm giác đó, ngược lại càng nhìn càng thích.

Hơn nữa, bà rõ ràng thích con trai, phi thường chán ghét con gái, nhưng lại vô cùng muốn ôm bé con này vào lòng, nhịn không được muốn thân cận với con bé.

Tống Thanh Uyển lại nhéo nhéo gương mặt nhỏ của bé, ngửi mùi sữa trên người bé, con tim từ trước đến nay làm bằng sắt tự nhiên có chút tan chảy.

Trợ lý và vệ sỹ đứng bên cạnh nhìn thấy gương mặt nhỏ mũm mĩm mượt mà cùng đôi mắt tròn xoe của cô bé đã sớm nhịn không được, cũng muốn duỗi tay nhéo mấy cái trên gương mặt nhỏ đó.

Đáng tiếc, hai người còn chưa ra tay, đã bị Tống Thanh Uyển trừng mắt liếc một cái.

Bà như là bảo vệ thức ăn, trực tiếp ôm cô bé lên, một giây xoay người, một chút đều không muốn để hai tên đàn ông thúi này nhìn đến Lục Lê.

Vệ sỹ, trợ lý: “…”

Trong lòng ngực mềm mụp như cục bột, trái tim Tống Thanh Uyển như là bị lấp đầy, tâm tình vô cùng tốt, rốt cuộc hỏi chuyện chính: “Đúng rồi, bé con à, còn chưa có hỏi con, tại sao con lại ở đây có một mình vậy? Ba mẹ con đâu?”

Ma xui quỷ khiến, Tống Thanh Uyển nhớ tới cuộc đối thoại vừa rồi với Lục Quân Hàn.

Nhặt một đứa nhóc về nhà, hình như… Cũng không phải không thể.

Dù sao bé con này đáng yêu như vậy …

Bà vừa nói tới vấn đề này, Lục Lê có chút khổ sở, đầu nhỏ héo cụp xuống, méo miệng: “Thế giới này con chỉ có ba, không có mẹ.”

Thì ra là gia đình đơn thân: “Vậy ba con đâu?”

Cô bé rõ ràng càng ủy khuất, đỏ con mắt nức nở nói: “Ba… Ba con không cần con, con không có chỗ để đi, đành phải ngồi ở chỗ này.”

“Cái gì?!”

Tống Thanh Uyển vốn chính là người có tính tình nóng nảy, vừa nghe xong lập tức bốc lửa: “Tên đó cư nhiên dám không cần con!”

Ba của cô nhóc này thật sự không phải con người mà!

Cô con gái đáng yêu như vậy mà cũng bỏ được!

“Hiện tại ba của con ở đâu?”

Bé loli chỉ chỉ biệt thự, nghĩ đến chuyện xảy ra trước đó, nhỏ giọng: “… Ba ở bên trong đó.”

Ánh mắt Tống Thanh Uyển lạnh dần xuống.

Chính mình đi vào, lại quăng con gái ở bên ngoài, thật đúng là thứ cặn bã bại hoại.

“Tới, nói cho cô nghe ba của con trông như thế nào, cô mang on đi tìm ba! Nếu ba con không cần con, cô cần! Cô đổi cho con một người ba tốt hơn!”

Nói, không đợi Lục Lê đáp lời, tức giận bế cô nhóc lên, hấp tấp đi thẳng vào bên trong biệt thự.

Trợ lý ở phía sau vui sướиɠ khi người gặp họa: “Cha của cô bé này xong đời rồi, cư nhiên dám chọc giận giám đốc Tống, hôm nay chỉ sợ là đi không ra cánh cửa này!”

Vệ sỹ bĩu môi: “Kia cũng là hắn xứng đáng, có cô con gái đáng yêu như vậy, vậy mà từ bỏ, quả thực không có tính người!”

……

Bên này, không có tính người Lục Quân Hàn đang ngồi ở thư phòng, mày nhíu chặt nghe hội báo.

“Lục thiếu, người của chúng ta đã tìm tới tìm lui trong ngoài biệt thự ba lần, vẫn không tìm được người.”

Góc của ad:

Thông báo!!!

Bộ " Bé trở thành con gái vai ác" khá ngắn, cho nên mỗi lần ad sẽ up 10 chương nha.

Cảm ơn!

Hết chương 11: