Mười phút sau.
Tiếng khóc thất thanh vang khắp phòng khách, tiếng khóc nức nở lại có sức xuyên thấu, làm tan nát trái tim người khác.
"Hu hu hu ~”
Cô bé đắp chăn len dày ngồi trên sàn nhà, đôi mắt đen nhánh xinh đẹp đẫm sương ẩm, nước mắt nhiều đến nỗi hàng mi dài đen nhánh cũng ướt đẫm.
Cô bé đang ôm thùng giác, hai mắt đỏ hoe, mếu máo nhìn kẹo hoa quả bên trong, nước mắt thi nhau rơi xuống, không dừng lại được.
"Kẹo kẹo hu hu -"
“Lê Lê… Lê Lê, đừng khóc, đừng khóc.” Tống Uyển Thanh đau lòng gần chết, vội vàng lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô bé:
"Không còn kẹo nữa thì chúng ta lại đi mua, dì mua cái khác cho con, chúng ta mua một trăm gói được không?"
Cô bé ngoảnh mặt làm ngơ, cứ ôm thùng rác khóc, mắt nhòe đi vì nước mắt, mũi đỏ hoe, khuôn mặt trông rất tội nghiệp.
Cô bé nhìn kẹo thùng rác, với vẻ mặt khổ sợ, nghẹn ngào nói:
"Kẹo....kẹo của con hu hu hu, kẹo của con bẩn rồi..."
Nói xong, một giọt nước mắt lại chảy xuống, như thể muốn nhóc mù hai mắt!
Lục Quân Hàn: "..."
Thấy cảnh này, người hầu ở cửa thì thầm:
"Cô chủ nhỏ đã khóc hơn mười phút rồi đúng không?"
"Đúng vậy, tôi vẫn luôn đứng ở đây, còn chưa thấy cô bé dừng lại!"
"Không phải chứ? Sức chiến đấu quá kinh khủng!"
"... Cô không thấy vẻ mặt của cậu Lục sao? Cảm giác như thể sắp gϊếŧ người rồi! Tống tổng dỗ lâu lắm rồi, cô chủ nhỏ vẫn không nghe lời, cứ ngồi khóc ở đó." Lần trước gϊếŧ cá cũng không thấy khóc ghê như vậy.”
"Có gì mà phải khóc, không phải kẹo có giấy gói sao? Nhặt lên vẫn ăn được mà? Bên ngoài bẩn, bên trong không bẩn!"
"Cô thì biết cái gì! Đương nhiên không ăn được rồi!" Người hầu nói.
"Cô quên à? Lúc trước Tống tổng uống một lon coca, mới uống mấy ngụm đã ném vào thùng rác, cũng không biết có ném chuẩn hay không, gần nửa lon cô ca đổ ra ngoài, cậu Lục vứt kẹo vào đó, toàn bộ số kẹo đã ngâm mình trong coca rồi, trong thùng còn có mấy thứ linh tinh khác, có nhặt lên cũng bẩn, làm sao mà ăn được nữa? "
"Dì xin lỗi Lê Lê." Tống Thanh Uyển nhìn cô bé đáng thương đang ôm thùng rác, sắp khóc ngất đi, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu: "Nếu biết trước chuyện này, dì đã không uống lon coca đó...”
Cô gái nhỏ bĩu môi, tiếp tục khóc.
Ông cụ không giống Tống Thanh Uyển và Lục Quân Hàn, ông không làm gì trái lương yaam, cũng không sợ, thấy cô bé khóc hơn mười phút, đột nhiên nóng nảy quát:
"Khóc gì mà khóc? Có mỗi chuyện cỏn con cũng khóc! Không phải chỉ là mấy viên kẹo thôi sao? Khóc lâu như vậy làm gì..."
"Ông cố hu hu hu....” Cô bé như thể đã khóc đủ rồi, hai mắt đẫm lệ lại đáng thương nhìn ông cụ, nức nở nói.
"Ông, ông thấy cha trộm kẹo của cháu, tại sao ông không nói cho Lê Lê biết sớm một chút, hức hức, bây giờ kẹo của Lê Lê bẩn mất rồi ..."
Nếu ông cụ nói với cô bé sớm hơn, có lẽ kẹo sẽ không bị ném vào thùng rác.
Bị cô bé lên án một trận, ông cụ hoàn toàn im lặng.
Tống Thanh Uyển: "..."
Cha, khí phách của cha đâu rồi?
Mắng nữa đi!
Vẻ mặt chột dạ như vậy là sao?