Cánh cửa phòng bệnh mở ra làm quản gia sợ hãi rụt rè: "Ông chủ, Chung lão tới."
Tào Xuyên mặt lộ vẻ lúng túng, chậm rãi thu tay lại.
Nhìn thấy cha con hai người ngoài cửa, Tào Xuyên thở dài nói: "Lão Chung, thật ngại quá."
Chung Thăng cũng thở dài, đi đến, nói: "Chính Dương cũng là tôi nhìn nó lớn lên, chỉ là, thật không nghĩ tới lại biến thành như thế này, còn xảy ra loại sự tình này.” Tào Xuyên lắc đầu, thở dài: "Mẹ nó mất sớm, tôi lại không có thời gian quản, thằng khốn này xem như triệt để hỏng rồi."
"Tình Nhi cũng tới, ông đừng chấp nhặt với thằng khốn này, về sau chuyện giữa các người, tôi cũng không ép, lão Chung à, thằng khốn nhà tôi không xứng với Tình Nhi, hôn sự coi như xong đi, đừng để Tình Nhi khó xử, tôi thật sự xem nó như con gái ruột, tôi cũng không hi vọng thấy nó sống không hạnh phúc.”
"Về phần hợp tác giữa ông và tôi, kỳ thật không cần đến cái gì thông gia để gắn bó, giữa chúng ta giao tình nhiều năm như vậy, thật không đến mức dựa vào những thứ này đến gắn bó.”
Nghe được Tào Xuyên nói, Chung Tình Nhi chân mày mang vui. Khi còn bé nàng thật thích chú Tào, mỗi lần chú Tào tới nhà, đều sẽ mua cho nàng thật nhiều quà cùng đồ chơi.
Có điều sau khi lớn lên liền không thích, bởi vì chú Tào mỗi lần muốn tác hợp nàng cùng Tào Chính Dương, cái này khiến nàng rất phản cảm.
Hiện tại... Nhìn chú Tào hiểu chuyện như vậy, trong chớp nhoáng này, nàng chẳng những không ghét, ngược lại cảm giác chú Tào rất khéo hiểu lòng người, cũng rất không dễ dàng.
Mấy tháng không gặp, chú Tào thế nào thấy so với ba mình nhìn trẻ tuổi hơn?
Nói là chú đẹp trai, hay là bởi vì trong nội tâm nàng coi Tào Xuyên là trưởng bối, chứ không bằng vào tướng mạo, tuyệt đối là đại soái ca.
Không riêng đẹp trai, tam quan cũng rõ ràng.
Chung Tình Nhi có thể có những suy nghĩ này, hoàn toàn là nhờ tác dụng của [phản phái quang hoàn].
Phản phái quang hoàn có thể bỏ qua ảnh hưởng của khí vận nhân vật chính.
Thông thường theo lẽ thường, nhân vật chính, khi nhìn thấy nhân vật phản diện sẽ tự nhiên có ác cảm, không ưa.
Nhưng bây giờ không còn ảnh hưởng của khí vận phe phái, ngoại trừ việc nhân vật chính có ác cảm khi nhìn thấy, bất kỳ ai khác cũng sẽ không sinh ra cảm xúc tiêu cực.
Chỉ cần cư xử tốt, thậm chí còn có thể nhận được không ít thiện cảm.
Lúc này, Tào Chính Dương vừa mới tỉnh lại một chút, nhìn thấy hai cha con Chung Thăng đến, lại nghe nói về việc hủy hôn, hắn tức giận quá độ, hộc máu rồi ngất đi.
"Thiếu gia, thiếu gia!"
Quản gia vội vàng tiến lên kiểm tra, sau đó nói gấp: "Ông chủ, thiếu gia ngất rồi, tôi đi gọi bác sĩ."
"Không cần quan tâm đến nó, chết càng tốt, coi như tôi đời này không có đứa con trai này." Tào Xuyên nói giọng trầm nói.
"Lão Tào."
Chung Thăng vội vàng tiến lên khuyên nhủ: "Tôi biết ông đang tức giận, nhưng đứa trẻ bị thương nặng như vậy, đừng để nó bị di chứng gì, đợi nó khỏe lại rồi hãy dạy dỗ tử tế, đứa trẻ cũng không lớn lắm, luôn có thể dạy lại được.”
Chung Tình Nhi cũng nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Đúng vậy chú Tào, chú đừng nóng giận, nóng giận hại thân, cháu đi gọi bác sĩ." Nói xong, cô quay người rời đi.
Tào Xuyên nhìn bóng lưng uyển chuyển của Chung Tình Nhi, ánh mắt hướng xuống, dưới váy dài lộ ra một nửa đôi chân thon thả óng ánh, trắng nõn thẳng tắp, trong suốt.
Đây là đang mang tất siêu mỏng sao?
Tào Xuyên không khỏi cảm thán: "Thật tốt."
"Ông xem con bé này tốt biết bao, nếu Chính Dương có thể bằng một nửa Tình Nhi, tôi nằm mơ cũng muốn cười tỉnh."
Chung Thăng cười nói: "Tôi còn muốn con trai mà chưa có đây, ông lại còn ở đây khoe khoang."
"Nếu không chúng ta đổi đi?" Tào Xuyên cười.
Chung Thăng cười nói: "Ông nghĩ Tình Nhi không khiến người ta tức giận sao? Bình thường con bé này ở nhà có thể xem thường người khác, chỉ là ra ngoài mới tương đối ngoan ngoãn, ông nhìn tóc tôi này, phần lớn là bị nó làm cho bạc đấy.”
Lão Chung này, suýt nữa thì hói đầu rồi à!
Tào Xuyên nói: "Vậy cũng tốt hơn thằng hỗn láo nhà tôi, Tình Nhi có tri thức lễ nghĩa, tao nhã, ai nhìn thấy mà không khen nó một câu? Vẫn là do người dạy tốt."
"Đúng vậy, đây là tác phẩm tôi hài lòng nhất đời mình, ha ha ha." Chung Thăng cười lớn. Tào Xuyên cũng cười ha hả.