Chương 40: Lửa giận của nhân vật chính

Tào Xuyên không biết gì về chuyện của Liễu Tư Hàm. Cho dù biết, hắn cũng sẽ không quan tâm. Bởi vì theo cốt truyện, ban đầu Liễu Tư Hàm hoàn toàn không chấp nhận người cha này. Thậm chí đến mấy chục vạn chữ sau, cô vẫn không ưa Lâm Hàn.

Lâm Hàn, nhân vật chính được số phận ưu ái, chưa bao giờ nhắc đến việc mình đã quyên góp tiền nuôi nấng cô bé, cũng không đưa cho cô những bức thư và biên lai quyên góp đó.

Mãi đến cuối truyện, Liễu Tư Hàm tình cờ tìm thấy những bức thư và biên lai quyên góp, mới biết người chú tốt bụng mà cô luôn nhớ nhung lại chính là người cha mà cô luôn ghét bỏ.

Chỉ đến lúc này, thái độ của Liễu Tư Hàm mới thay đổi đôi chút. Sau đó, cô liên tục gặp nguy hiểm, được Lâm Hàn cứu giúp, cuối cùng mới hoàn toàn chấp nhận người cha này. Dù sao, cô cũng rất thiếu thốn tình cảm của cha.

Nhưng đó là chuyện về sau trong cốt truyện. Hiện tại, ngoài cốt truyện, cô không thiếu thốn tình cảm của cha, Tào Xuyên có thể cho cô nhiều hơn những gì Lâm Hàn có thể cho.

Hơn nữa, Lâm Hàn hiện tại đã mất biên lai, thậm chí không có giấy tờ tùy thân, nhiều nhất chỉ là một kẻ bị truy nã.

"Hàm Hàm, Hàm Hàm..."

"Dạ?"

"Hả?!" Liễu Tư Hàm đứng dậy, bị giáo viên gọi trả lời câu hỏi.

Nhưng rõ ràng cô không tập trung, ấp úng mãi không trả lời được.

May mắn là cô vốn là học sinh giỏi, thỉnh thoảng mất tập trung thầy cô cũng đặc biệt tha thứ, không những không mắng cô mà còn lo lắng hỏi thăm cô có khỏe không, có cần đến phòng y tế không.

Lắc đầu từ chối, Liễu Tư Hàm ngồi xuống, mặt hơi tái.

Bộ Dao bên cạnh thì thầm: "Hàm Hàm, cậu sao thế? Không khỏe à? Hay là..." Ở tuổi này, các cô gái đều đã đến kỳ kinh nguyệt.

Nhưng cũng mới bắt đầu nên còn hơi ngại ngùng.

Liễu Tư Hàm đỏ mặt, lắc đầu: "Đừng nói chuyện nữa, tập trung nghe giảng đi."

"Tớ không nghe giảng bao giờ à?" Bộ Dao lườm cô một cái, bĩu môi rồi quay đi, giận dỗi. Cô nàng này rất dễ làm lành.

Liễu Tư Hàm không có tâm trạng dỗ dành cô bạn, thở dài trong lòng.

Hình ảnh người đàn ông hôm nay cứ lởn vởn trong đầu cô.

Cha?

Hừ!

Sao giờ mới xuất hiện?

Bây giờ tìm đến mình để làm gì?

Nhận con?

Hay có mục đích khác?

Liễu Tư Hàm lại nghĩ đến Tào Xuyên.

Sắc mặt cô mới dịu lại một chút, cô rất nhớ Tào Xuyên, thậm chí muốn khóc.

Cô không rõ tại sao mình khóc, chỉ là cảm thấy khó chịu.

Muốn tìm một nơi an toàn để khóc một trận.

Dường như sau khi có cảm giác an toàn từ tình thương của cha, cô trở nên yếu đuối hơn trước!

Tan học buổi chiều. Lâm Hàn không tìm được cơ hội tiếp cận Liễu Tư Hàm trong sân trường.

Xung quanh quá đông người, hắn không dám làm ầm ĩ. Lỡ bị phát hiện báo cảnh sát thì Liễu Tư Hàm sẽ gặp rắc rối. Thậm chí có thể bị theo dõi 24/7, gặp nàng sẽ càng khó khăn. Trừ phi đối đầu trực tiếp với chính quyền, nhưng Lâm Hàn không muốn vậy.

Thế là hắn chỉ còn cách bám theo Liễu Tư Hàm và cô bạn. Đến cổng trường, thấy nàng nhào vào lòng Tào Xuyên, Lâm Hàn nghiến răng, nắm chặt cây chổi, sát khí bùng lên.

"Tư Hàm, ai bắt nạt con?" Tào Xuyên ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng nhận ra sát khí. Liếc nhìn, thấy Lâm Hàn trong bộ đồ lao công, hắn hiểu ngay.

Thấy Lâm Hàn, Liễu Tư Hàm không khỏi xao động. "Ư..." Nàng dụi đầu vào ngực Tào Xuyên, lắc mạnh, lòng dâng lên tủi thân. Bộ Dao chạy theo sau, ngạc nhiên nhìn Tào Xuyên.

Không phải chú mà là anh sao? Còn đẹp trai nữa chứ!

"Chào chú, con tên Bộ Dao, là bạn thân của Hàm Hàm." Bộ Dao lễ phép chào hỏi.

"Chào con!" Tào Xuyên vỗ nhẹ lưng cô bé, chào lại Bộ Dao.

Chợt, hắn nhận ra điều bất thường.

Trong cốt truyện gốc, Liễu Tư Hàm không có người bạn nào tên Bộ Dao, cái tên này rất lạ. Không phải nhân vật trong kịch bản gốc. Hơn nữa còn xinh xắn như vậy, mặt trẻ con, đúng kiểu loli. Thậm chí không thua kém Liễu Tư Hàm.

Liễu Tư Hàm vốn là nữ chính ngàn năm có một, lớn lên sẽ là nhân vật "bá đạo". Vậy mà cô bạn thân cũng ở đẳng cấp này? Lại còn không có trong kịch bản gốc? Chẳng lẽ là... nhân vật từ kịch bản khác "lạc" vào đây? Rất có thể.

Nghĩ vậy, nụ cười của Tào Xuyên càng thêm chân thành. Lại thêm một cô bé may mắn nữa. Thật tốt quá!

Tào Xuyên cười ôn hòa: "Cháu gọi là Bộ Dao à? Là bạn tốt của Tư Hàm nhà chúng ta. Về sau, khi ở trường, hai đứa nhất định phải hòa thuận với nhau, tương thân tương ái. Có chuyện gì cứ đến tìm chú nhé."

Tào Xuyên rút ra một tấm danh thϊếp đưa cho Bộ Dao. Cô cười hì hì nhận lấy: "Ừm, nhất định sẽ làm vậy, chú! Đúng rồi, cuối tuần này con có thể đến nhà chú chơi cùng Hàm Hàm được không?"

"Đương nhiên là được, rất hoan nghênh. Hai đứa là bạn tốt của nhau mà. Hàm Hàm là tiểu công chúa nhà ta, nên con cũng là khách quý. Không chỉ cuối tuần, mà bất cứ khi nào Hàm Hàm về nhà, con cũng có thể đến chơi."

"Thật sao? Tuyệt quá!" Bộ Dao vui vẻ nói.

Tào Xuyên cười ha ha: "À đúng rồi, Hàm Hàm hôm nay thế nào rồi? Có bị thầy cô la mắng không?"

Nghe vậy, Bộ Dao lắc đầu, hơi phiền não: "Con hông biết, sau bữa trưa, Hàm Hàm cứ thất thần mãi. Hỏi thì không nói, thầy giáo cũng không trách phạt gì.”

"Ừ, vậy thôi chú về trước nhé. Hôm nay con có muốn đi chơi không?"

Bộ Dao có chút do dự nhưng cuối cùng lắc đầu: "Lần sau đi chú, con phải hỏi ý kiến mẹ đã."

"Thật hiểu chuyện!" Tào Xuyên khen ngợi: "Thế thì để khi khác, nhà chúng ta lúc nào cũng hoan nghênh con."

"Ừm ~~ chú gặp lại sau, Hàm Hàm gặp lại!" Bộ Dao nói lời tạm biệt.

Khi Tào Xuyên chuẩn bị lên xe, hắn đột nhiên quay đầu, nhìn về phía xa bắt gặp ánh mắt của Lâm Hàn ở cổng trường.

Đây là lần đầu tiên hai người họ giao tiếp qua ánh mắt. Tào Xuyên mỉm cười, gật đầu thân thiện về phía Lâm Hàn.

Nụ cười ấy, theo Lâm Hàn, là một sự khıêυ khí©h trắng trợn. Trong lòng, Lâm Hàn chỉ muốn xông lên đánh Tào Xuyên ngay tại chỗ, nhưng cuối cùng hắn ta kiềm chế được.

Không nên manh động. Nhưng sự tức giận này khó mà nuốt trôi.

Lâm Hàn liền lấy điện thoại ra gọi: "Hắc tử, tra chỗ ở của tên Tào Chính Dương đó, rồi sai người ở nước ngoài trói hắn lại."

"Yên tâm, lão đại, tôi đang theo dõi chặt chẽ tiểu tử kia."

Về việc Tào Chính Dương ra nước ngoài, Lâm Hàn đã biết từ trước, chỉ là chưa ra tay thôi.

"Hắn tưởng rằng ra nước ngoài thì sẽ an toàn hơn sao? Đúng là ngu ngốc. Nước ngoài chính là địa bàn của ta."

Lâm Hàn nghĩ thầm, nếu như Tào Chính Dương không ra nước ngoài, có lẽ mình còn ngại không dám ra tay độc ác. Nhưng bây giờ, hắn sẽ gửi vài ngón tay của Tào Chính Dương về làm quà. Hắn dám đυ.ng đến con gái của ta, cả nhà hắn đều đáng chết.

Lâm Hàn càng nghĩ càng tức giận, chỉ cảm thấy lửa giận bùng lên trong lòng, răng hàm nghiến chặt.