Hạ Lâm Hạ lao đi tắm rửa với tốc độ nhanh nhất, sau đó vọt vào phòng ngủ, nhảy lên giường: “Cục cưng à, em tới đây!”
Quý Phùng Tuyết cảm giác giường nệm chấn động rõ ràng, là cảnh tượng vô cùng quen thuộc, chỉ sợ rằng câu tiếp theo cô thốt ra sẽ là “Mau lập team kéo em đi”.
“Em làm được không?” Chị hơi bất an hỏi.
Hạ Lâm Hạ chống tay lên giường, trưng ra vẻ tươi cười: “Được chứ, không ăn thịt heo chẳng lẽ chưa từng thấy heo chạy?”
Quý Phùng Tuyết véo mặt cô: “Em nói ai là heo?”
“Châu*, trân châu, chị chính là trân châu của em.”
(*Hai từ heo và (trân) châu đều có phát âm là [zhū], chơi chữ kiểu đồng âm khác nghĩa.)Suýt chút nữa Quý Phùng Tuyết đã phun ra, “Đừng quăng thính đầy mùi phèn thế này nữa, nếu không, chút cơ hội cuối cùng em cũng chẳng còn đâu.”
“Được!” Hạ Lâm Hạ chà xát hai tay, đánh giá chị từ trên xuống dưới, suy nghĩ xem nên ra tay từ đâu.
Sau một lúc lâu, Hạ Lâm Hạ trịnh trọng đỡ chị nằm xuống giường: “Chị nằm trước đi.”
Quý Phùng Tuyết: “. . .”
Hạ Lâm Hạ dứt khoát cởϊ qυầи lót của chị.
“Em làm gì vậy!” Quý Phùng Tuyết hoảng sợ, “Chị dạy em thế này sao!”
Hạ Lâm Hạ gãi gãi đầu: “Lần nào em cũng mơ mơ hồ hồ, chỉ nhớ đến đoạn chị cởϊ qυầи của em.”
“. . .” Quý Phùng Tuyết đặt tay lên trán, bật cười thành tiếng.
“Không được cười.” Hạ Lâm Hạ tức giận cúi xuống chặn miệng chị, tay Quý Phùng Tuyết câu lấy cổ cô, thì thầm: “Chị yêu em.”
Hạ Lâm Hạ chấn động tinh thần, trong mắt loé lên hai tia lửa. Nhưng dù sao đây cũng là tài xế mới, gian nan hệt như leo lên tuyết sơn. Đi đi dừng dừng, sờ đông sờ tay, quy trình rối loạn. Quý Phùng Tuyết cảm giác chiếc xe này chốc chốc bùng nổ, chốc chốc lại tàn lụi, nhưng vẫn rất kiên nhẫn hướng dẫn cô tư thế chính xác để leo lêи đỉиɦ núi.
Hạ Lâm Hạ cũng nhận thấy mọi chuyện không suôn sẻ, áy náy nói: “Lần đầu tiên em làm hướng dẫn viên, chuyến du lịch này rất có thể sẽ lật xe*. Nhưng không sao, chúng ta thử thêm vài lần là sẽ tốt thôi.”
(*Lật xe là tiếng lóng dùng để chỉ sự thất bại, nhưng trong trường hợp này editor giữ nguyên từ gốc để phù hợp với ngữ cảnh đua xe lêи đỉиɦ – núi của hai chị em.)“Ưʍ. . . a.”
Hạ Lâm Hạ sững lại, khi nghe được mấy tiếng rêи ɾỉ nỉ non kia, hai mắt lập tức sáng ngời: “Có phải em đã tìm đúng hướng rồi không?”
Quý Phùng Tuyết khó khăn “ừm” một tiếng.
“Vậy chị giữ chặt lấy em, em chuẩn bị bắt đầu đây.”
Một lúc sau, Hạ Lâm Hạ cúi đầu hôn lên mồ hôi trên trán chị, có chút không đành lòng, không dám leo lêи đỉиɦ lần nữa: “Hay là chúng ta thôi đi.”
Quý Phùng Tuyết giữ tay cô lại, lông mi ươn ướt: “Em không muốn chị sao?”
“Muốn chứ.” Hạ Lâm Hạ không khỏi khô môi, nhìn đôi má như sứ trắng đang ửng hồng, khoé mắt ẩm ướt, ánh mắt mơ màng nhưng vẫn kiên định nhìn cô, khiến cô không nhịn được lại muốn càng nhiều hơn.
Một Quý Phùng Tuyết thế này chưa ai từng thấy, từ đáy lòng Hạ Lâm Hạ cũng dâng lên cảm giác thoả mãn chưa từng có, niềm hân hoan thầm kín chỉ riêng thuộc về hai người. Người ngoài chỉ biết Quý Phùng Tuyết cô độc, lạnh lùng, xinh đẹp, nhưng không biết rằng một khi chị động tình sẽ đẹp đến mức nào.
Quý Phùng Tuyết chỉ để một mình cô chiêm ngưỡng.
Tuy là người mới vào nghề nhưng cuối cùng theo bản năng cô cũng run rẩy lái chiếc xe đến đỉnh núi tuyết, toàn thân nhễ nhại mồ hôi. Nhưng khi thấy những danh lam thắng cảnh, cô không khỏi thở dài hài lòng. Còn ngọn núi tuyết bị đóng băng nhiều năm bắt đầu chậm rãi đổ sụp, băng tuyết hóa thành bọt nước, tản ra mỹ vị, nguy hiểm nhưng cũng đầy đê mê.
Cô nhịn không được liếʍ vành tai của Quý Phùng Tuyết: “Chị đẹp quá.” Quý Phùng Tuyết quay đầu lại, trao đổi cùng cô một nụ hôn, ánh mắt bỗng chốc tan rã mấy giây.
“A, đến đỉnh núi rồi.” Cô thở ra một hơi nhẹ nhõm, cả trái tim đều được lấp đầy!
Ánh mắt Quý Phùng Tuyết chuyển động rồi chậm rãi ngưng tụ, yên lặng nhìn cô.
Cục cưng à, em sẽ chịu trách nhiệm với chị!” Hạ Lâm Hạ ngẩng đầu nhìn chị, chân thành nói: “Sau này em sẽ đưa thẻ lương cho chị, chị thích chiếc túi nào thì cứ mua cái ấy, muốn mua gì cũng được.”
Quý Phùng Tuyết cong khoé môi, cuối cùng vẫn không nhịn được, bật cười.
Nghỉ ngơi một lúc, Hạ Lâm Hạ ôm chị nói chuyện, nói một hồi hai bàn tay lại bắt đầu di động, “Chị Quý à, em cảm thấy em tìm được bí quyết rồi, chúng ta lại lái xe lên đường đi.”
Quả thật Hạ Lâm Hạ đã dần thuần thục, nếu lần đầu tiên của Quý Phùng Tuyết vẫn còn phô bày “kỹ thuật” thì lúc này đây hoàn toàn là cảm xúc chân thật.
Chỉ là Hạ Lâm Hạ không cân bằng tốt trạng thái, dẫn tới dùng lực quá nhiều, không còn nhiên liệu cho lần sau. Sau khi kết thúc một chuyến du lịch nữa, hai người nằm liệt trên giường, mặt Hạ Lâm Hạ như đưa đám: “Mỏi tay quá, công việc tay chân này sao lại vất vả như vậy chứ?”
Quý Phùng Tuyết trở mình nằm nghiêng, chiếc áo lỏng lẻo nơi khuỷu tay, đưa tay lên vuốt ve đường nét trên khuôn mặt cô. Hạ Lâm Hạ theo thói quen rúc vào lòng chị cùng một cái ôm siết chặt, phát ra tiếng thở dài thoả mãn: “Tốt quá.”
Du lịch mới là chuyện tốt nhất!“Ngủ đi.” Quý Phùng Tuyết vỗ nhẹ vào lưng cô, trong mắt chị hiện lên nụ cười, chen chân vào giữa hai chân Hạ Lâm Hạ, dùng cằm cọ lên má cô, ám muội day cắn vành tai cô, phả ra một luồng khí nóng: “Ngủ ngon, vợ yêu.”
“!!!” Hạ Lâm Hạ đột nhiên trợn to mắt.
Hạ Lâm Hạ siết chặt nắm tay,
chị ấy cũng có thể nói vậy sao!“Lại lần nữa đi!”
Quý Phùng Tuyết nở nụ cười đắc thắng.
*
Hôm sau, thời tiết rất tốt, gió thổi hây hây.
Hạ Lâm Hạ dậy từ rất sớm, ngẩn ngơ nhìn Quý Phùng Tuyết đang say ngủ, chốc chốc ngắm mắt ngắm mũi của chị, chốc chốc lại vuốt tóc, sờ lên vành tai chị, thích không thể tả, chỉ cảm thấy như mình vừa ăn vụng được một chén mật ong đầy ắp, trái tim còn ngọt hơn cả mật.
Cô đưa tay xuống một chút, vuốt ve dấu vết trên cổ, mỉm cười đắc ý, không nhịn được lại đặt lên đó một nụ hôn.
Nhưng mà, lần này có chút mất kiểm soát, một đường đi thẳng xuống lại nhóm lên ngọn lửa, ngày càng có chiều hướng cháy lan khắp đồng cỏ.
Quý Phùng Tuyết nhận thấy khác thường nên tỉnh giấc: “. . .”
Hạ Lâm Hạ thấy chị tỉnh nhưng vẫn không ngừng động tác trên tay, vẻ mặt lại ngây thơ vô số tội, giống như chú cún con đáng thương đang hết sức lấy lòng, chớp chớp đôi mắt nai, giọng nói nhão như cháo: “Chị Quý. . .”
Quý Phùng Tuyết cảm giác kỹ thuật diễn xuất của cô đang thăng tiến chóng mặt.
Hạ Lâm Hạ không bị mắng lại càng vui vẻ, lâng lâng cúi đầu chạm vào đôi môi của chị, “Em rất thích chị, thích lắm.”
Cô chỉ hận không thể dán ba chữ “Em yêu chị” lên trán, nhưng luôn cảm thấy chưa đủ nên phải dùng hành động để thể hiện.
Đến trưa, cô gọi điểm tâm sáng từ một nhà hàng Quảng Đông, dọn lên bàn, vỗ vỗ tay rồi vào phòng ngủ gọi người, nhưng nhận ra Quý Phùng Tuyết đã đi tắm.
Cô đẩy cửa phòng tắm ra: “Sao chị lại dậy rồi!”
“?” Quý Phùng Tuyết tự hỏi: “Chị không thể dậy sao?”
“Đương nhiên không thể, bây giờ chị đang rất yếu ớt, nên nằm trên giường nghỉ ngơi, sau đó em sẽ đút chị ăn cơm.”
Giống như cô lần trước vậy.Quý Phùng Tuyết đã cởϊ qυầи áo được một nửa, buồn cười nói: “Em đóng cửa lại trước để chị tắm rửa đã.”
“Để em giúp chị, nhất định bây giờ chị cử động rất khó khăn.” Hạ Lâm Hạ ra vẻ muốn đỡ chị.
Quý Phùng Tuyết suy nghĩ vài giây rồi chiều theo ý cô, sau khi nằm vào bồn tắm, Hạ Lâm Hạ ân cần muốn xỉu: “Cục cưng à, chị muốn dùng mùi sữa tắm nào?”
Quý Phùng Tuyết lười biếng chỉ vào chai gần nhất.
“Tốt, kỹ thuật viên số ba sẵn sàng phục vụ.” Hạ Lâm Hạ ngồi bên cạnh kỳ cọ lưng chị rồi đến cánh tay, bàn tay, ánh mắt vô tình rơi xuống làn nước, mọi cảnh sắc đều ẩn hiện trong nước, còn được tô điểm bằng vết đỏ mà cô tạo ra,
đúng là. . . một cảnh tượng hoạt sắc sinh hương làm sao, mà người khởi xướng lại chính là Hạ Lâm Hạ cô, hắc hắc hắc.“Đẹp không?” Quý Phùng Tuyết cong lên đôi chân dài trắng nõn, hào phóng triển lãm những đường cong trên cơ thể mình, bọt nước bám vào da thịt, bàn tay đang đặt trên thành bồn nâng cằm cô, sau đó ghé mắt nhìn cô, trong khoảnh khắc ấy, cô chợt nhớ đến hồ ly tinh đầy quyến rũ Lục Ô Y.
Hạ Lâm Hạ ngẩng đầu, chỉ lo máu mũi sẽ đột ngột trào ra.
“Làm người ta muốn chết à.” Hạ Lâm Hạ đứng bật dậy chạy ra ngoài, “Chị tự tắm đi, em không giúp nữa!”
Quý Phùng Tuyết cười khẽ mấy tiếng trước khi bắt đầu tắm rửa, chị dựa vào bồn tắm nghỉ ngơi một lúc, lúc này mới nhớ tới chiếc áo choàng tắm bị Hạ Lâm Hạ treo phía bên kia do cảm thấy vướng bận.
Chị đứng dậy bước chân trần đến cửa, vừa giơ tay lấy áo choàng, cánh cửa đột nhiên bị mở ra.
“Em cảm thấy vẫn nên tắm cho chị thì hơn ——” Hạ Lâm Hạ thấy rõ cảnh tượng hiện tại, đơ người tại chỗ, chăm chú nhìn vào mắt đối phương, ngay sau đó lại nhịn không được dời tầm mắt xuống, hoàn toàn bị hấp dẫn, vô thức nuốt nước bọt, nhưng nhất thời không biết nói gì. Lát sau, cô che mũi chạy trối chết, “Tắm xong thì mau ra ngoài ăn cơm!”
Đuôi mắt Quý Phùng Tuyết cong lên.
Hạ Lâm Hạ giả vờ bận rộn bên bàn ăn, thấy chị bước ra mới làm như không có chuyện gì kéo ghế ra cho chị, “Chị muốn ăn gì?”
Quý Phùng Tuyết nhìn trận thế cô bày ra, hiểu ý chỉ vào sủi cảo tôm bên kia bàn.
“Em biết chị lười nhúc nhích mà, vẫn cần có em chăm sóc.” Hạ Lâm Hạ đứng lên lấy sủi cảo tôm cho chị, đút đến miệng, “Thật là, nhõng nhẽo quá đi à, a ——”
Quý Phùng Tuyết nhịn xuống ý cười bên môi: “A.”
Hạ Lâm Hạ rất hài lòng, lại ân cần nói: “Cánh gà hấp, ăn một cái nhé?”
Quý Phùng Tuyết còn chưa nhai xong sủi cảo tôm, cô đã gắp cánh gà tới, Quý Phùng Tuyết chỉ vào chén, ý bảo cô cứ cho vào chén trước.
Hạ Lâm Hạ lại không chịu: “Đặt trong chén thì chị phải tự gắp, tốn sức lắm, em chờ chị.”
“. . .” Quý Phùng Tuyết nhàn rỗi, lạnh mặt nhìn cô: “Chị nghi ngờ em đang lấy chị ra làm trò hề.”
“Làm gì có, em thương còn không hết nữa là.” Hạ Lâm Hạ không biết xấu hổ nói: “Hôm qua vất vả cho chị quá, cục cưng à.”
Quý Phùng Tuyết đã hiểu,
vẫn đang diễn vai cường công đây mà.Quý Phùng Tuyết: “Sau lưng chị hơi mỏi, em bóp cho chị nhé.”
“Ô kê la!” Hạ Lâm Hạ gắp đầy một chén thức ăn cho chị rồi bắt đầu mát xa, vô cùng vui sướиɠ hầu hạ.
Quý Phùng Tuyết: “Chân.”
Hạ Lâm Hạ ngồi xổm xuống bóp chân, bóp một lúc lại nhịn không được cắn một cái, để lại dấu răng: “Đột nhiên thấu hiểu ý nghĩa của hai từ liếʍ cẩu*.”
“. . .”
(*mấy bé cún hay liếʍ láp người chủ hay những người, những vật mà chúng yêu thương ấy, nên từ này trở thành từ lóng để nói những người yêu thương một người khác đến mức hèn mọn, mình cảm giác nghĩa nó cao hơn từ simp một bậc.)Sau khi ăn xong, Quý Phùng Tuyết ra ban công tưới cây, Hạ Lâm Hạ đột nhiên từ phía sau ôm eo, gác cằm lên vai chị. Chị xoay đầu hôn lên má cô: “Hôm nay em không có hoạt động gì sao?”
Hạ Lâm Hạ lại kề mặt sát hơn một chút, ý ám chỉ rất rõ ràng, một lúc sau mới dõng dạc nói: “Không, việc gì cũng đẩy hết, tối nay có một bữa tiệc cũng chẳng muốn đi, chỉ muốn ở nhà chơi với chị.”
“Tiệc gì vậy?”
“Sinh nhật của anh hai em.”
Quý Phùng Tuyết nheo mắt, xoay người chọc chọc lên vai cô: “Đi, thay quần áo, chúng ta xuất phát.”
“Em không muốn đi.” Hạ Lâm Hạ ôm chị chơi xấu, “Bây giờ chị đang không khoẻ, sao có thể chạy xa như vậy, chẳng bằng chúng ta ở nhà đi?”
“Sao chị lại không ——” Quý Phùng Tuyết nhìn sắc mặt cô thay đổi mấy lượt, lời ra đến miệng lại nuốt trở vào, “Đúng vậy, chị cảm thấy không khoẻ nên mới muốn đến nhà em ăn ké, em muốn dùng cơm hộp tống cổ chị đi sao?”
Hạ Lâm Hạ nghe xong cũng cảm thấy hợp lý,
nói thế nào thì cơm nhà vẫn lành mạnh và giàu dinh dưỡng hơn cơm hàng cháo chợ, đặc biệt là trong tình cảnh Quý Phùng Tuyết yếu nhược thế này, cần phải bồi bổ thêm.“Được thôi, vậy chúng ta về nhà.” Hạ Lâm Hạ lại kéo chị nằm xuống giường, “Nhưng chúng ta phải ngủ trưa trước đã, anh hai em còn chưa tan tầm, tụi mình đến sớm cũng không có việc gì để làm.”
Nhưng việc ngủ trưa bất thành, hai người đắp chăn trò chuyện lại cảm thấy vô cùng mới mẻ, giống như nói đến đề tài gì cũng cảm thấy hứng thú, thỉnh thoảng Hạ Lâm Hạ còn ăn vụng được chút đậu hũ, cực kỳ đắc chí.
Trước khi đi, Hạ Lâm Hạ len lén lên mạng tìm hiểu về mấy món ăn, sau đó gọi điện thoại cho mẹ Hạ.
Đến gần năm giờ hai người mới xuất phát. Hạ Lâm Hạ thể hiện phong cách tổng tài bá đạo qua việc ôm chặt eo Quý Phùng Tuyết, khi đến gara, cô vung tay lên: “Mỹ nhân à, chị muốn sủng hạnh chiếc nào?”
Quý Phùng Tuyết lập tức đi thẳng đến một chiếc xe màu trắng, Hạ Lâm Hạ lăng xăng mở cửa xe, thắt dây an toàn cho chị. Khi đi ngang qua trung tâm thương mại, Quý Phùng Tuyết xuống xe mua một cây bút máy rất đắt tiền.
Ngay khi chiếc xe vừa lái vào sân nhà họ Hạ, xe của Hạ Dương Huyên cũng theo sát phía sau, có cả Giang Nguyên. Bốn người chào hỏi nhau rồi cùng bước vào cửa, mùi cơm canh thơm nức xộc vào mũi.
Hiếm khi cha mẹ Hạ mặc lễ phục ở nhà, khung cảnh trang trọng khiến Quý Phùng Tuyết và Giang Nguyên đều thấp thỏm trong lòng.
“Tới đúng lúc lắm, chúng ta vào ăn cơm trước đi.” Mẹ Hạ niềm nở mời mọi người ngồi xuống, khi nhìn về phía Quý Phùng Tuyết, nét mặt bà vui như nở hoa.
Quý Phùng Tuyết: “?”
Người giúp việc đứng bên cạnh bắt đầu dọn món lên, sau khi đặt mấy món chính lên giữa bàn, đột nhiên đặt một đĩa chân giò kho trứng lên trước mặt Quý Phùng Tuyết.
Mí mắt Quý Phùng Tuyết giật giật.
“Nghe nói đặc biệt bổ dưỡng!” Hạ Lâm Hạ nói nhỏ bên tai chị, trong giọng nói còn có ý tranh công.
Còn Quý Phùng Tuyết lại không có mặt mũi nào đi nhìn những người khác.
Ngay sau đó, người giúp việc vui hơn hớn bưng lên một bát trứng nhuộm đỏ đặt giữa bàn.
“Nghe nói làm thế này mới hợp hoàn cảnh*!” Hạ Lâm Hạ lại tới nữa.
Quý Phùng Tuyết: “. . .”
Hạ Dương Huyên: “. . .”
Giang Nguyên: “. . .”
(*Trứng gà nhuộm đỏ là một trong những món được bày trong mâm cúng đầy tháng của trẻ con TQ.)Biểu cảm trên gương mặt mọi người đều vô cùng đặc sắc, cha mẹ Hạ nhìn hai người Quý Hạ, cười không khép miệng được, Hạ Dương Huyên thì thào nói với Giang Nguyên: “Học được rồi.”
Giang Nguyên đấm cho anh một cái.
Quý Phùng Tuyết xấu hổ đến tê rần cả da đầu, cúi đầu nhìn mấy món ăn, lúc này mới nhận ra hầu hết đều là thức ăn cho phụ nữ đang ở cữ, chỉ hận không thể tìm cái lỗ chui vào.
Thế mà Hạ Lâm Hạ lại còn thò đầu tới, bộ dạng vừa tủi thân vừa ngây thơ nhìn chị, hai mắt rũ xuống, đôi mắt đào hoa chợt biến thành mắt chó: “Chị không thích sao? Tất cả đều là em dặn làm riêng. . .”
“Thích.” Quý Phùng Tuyết cắn răng nói, nhàn nhã lột một trứng gà đỏ trong ánh mắt lạ lùng của những người khác, đưa đến bên miệng cô, “Vất vả cho em rồi, ăn một chút đi.”
Mọi người đều nhìn thấy sâu trong mắt Hạ Lâm Hạ đã xảy ra sự biến đổi về chất.
Hạ Lâm Hạ: ???