Hạ Lâm Hạ tỉnh dậy khi đã gần trưa, cô vừa nhấc chăn bông lên lại nằm ngay xuống.
Sao lại thế này, tối hôm qua có phải cô đã bị đánh một trận không?
Ể? Đây rõ ràng không phải phòng ngủ của cô nhưng lại rất quen thuộc, cách trang trí giống hệt, ngay cả mùi hương cũng giống như đúc.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy trên tủ đầu giường có một khung ảnh, nhưng bên trong không có ảnh mà lại là tờ giấy cam kết. Sau khi vuốt ve vài cái, cô nhìn thấy một chữ ký rất quen thuộc, không nhịn được bật cười.
Cửa phòng bị đẩy ra, Quý Phùng Tuyết hưng phấn dạt dào đứng bên cạnh cửa, cười hỏi: “Em tỉnh rồi à?”
Hạ Lâm Hạ đặt khung ảnh xuống, nhìn chị chằm chằm một lúc thì ý thức cũng dần trở lại, hình ảnh đêm qua từ từ hiện ra trước mắt, cô nhặt chiếc gối bên cạnh ném tới: “Em giận rồi, tuyệt giao với chị mười phút.”
Quý Phùng Tuyết lại cười đáp: “Được, vậy chị đi nấu cơm trước, em muốn ăn gì?”
Hạ Lâm Hạ suy nghĩ: “Tôm.” Nói xong cũng bắt đầu bước vào quá trình tuyệt giao.
“Được rồi, mười phút sau nhớ đến tìm chị đấy.” Quý Phùng Tuyết mỉm cười đóng cửa lại rồi bước vào phòng bếp.
Lúc này Hạ Lâm Hạ mới bò dậy, mặc áo ngủ vào rồi đi quanh trong phòng, sau đó mở cửa một căn phòng khác, tâm tình có chút vi diệu. Tuy cửa phòng khép hờ, nhưng dường như cô có thể đẩy ra mà chẳng cần xin phép,bởi vì cô là bạn gái của chủ nhân ngôi nhà này!
Vì vậy mà cô giống như một chú chó tuần tra, thăm thú từng căn phòng một, đôi khi gật đầu lại có lúc lắc đầu. Sau đó thì nhìn thời gian, còn nửa phút nữa mới kết thúc thời gian tuyệt giao.
Nửa phút sau, cô đi tới phòng bếp, nói: “Hình như nhà của chị thay đổi hơi nhiều.”
Lần đầu tiên cô đến đây, ngôi nhà này hoàn toàn trống rỗng, ngoại trừ những thiết bị điện cần thiết thì không còn gì cả, không hề có chút ấm áp nào, nhìn nó giống như một khách sạn tạm thời hơn là nhà. Nhưng bây giờ đã có rất nhiều đồ vật trong căn nhà này, chẳng hạn như một vài chiếc gối xinh xắn đáng yêu trên ghế sô pha, hương thơm mà cô thường dùng đặt trong phòng tắm, thậm chí cả robot quét dọn cũng cùng một kiểu dáng.
Quý Phùng Tuyết trả lời: “Ừm, chị không biết phải mua gì, nên mua giống em hẳn là không sai đi đâu được.”
Hạ Lâm Hạ bước đến bên cạnh chị, dừng lại một chút, mơ hồ đoán được điều gì đó nhưng vẫn muốn chính tai nghe được câu trả lời của chị: “Tại sao lại muốn mua những thứ này?”
“Em nói xem?” Quý Phùng Tuyết giảm lửa nhỏ xuống một chút rồi quay lại nhìn cô, chị vuốt ve mái tóc dài bên tai cô, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô rồi mân mê vành tai cô.
“Ở đây lạnh lẽo buồn tẻ quá, chị sợ em không thích nên muốn trang trí thành kiểu dáng mà em ưng ý.” Giọng nói của chị rất nhẹ, như thể sợ nói nặng sẽ tạo áp lực cho Hạ Lâm Hạ, sau đó liếc nhìn phòng khách nói đùa: “Xem ra lại chẳng ra ngô ra khoai gì cả.” Kết cấu vốn dĩ chỉ có mấy màu đen trắng xám đột nhiên xuất hiện rất nhiều màu hồng, màu sắc loạn hết cả lên.
Hạ Lâm Hạ vươn tay ôm lấy chị, tựa đầu vào vai đối phương: “Chị mua khi nào thế?”
Quý Phùng Tuyết suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Chị không nhớ nữa.”
Hình như là ghi hình cho chương trình gameshow, chị đã bắt đầu mang thêm đồ đạc về nhà. Nhưng lúc ấy suy nghĩ của chị rất đơn giản, chỉ mong khi cô đến nhà mình chơi thì có thể dễ chịu, thoải mái như đang ở chính nhà mình vậy.
Nhưng con người luôn không cảm thấy đủ.
Từ hy vọng rằng đối phương ghé sang chơi, đến hy vọng rằng người kia sẽ ở lại cùng mình chung sống, chỉ cách một bước.
Tất nhiên, hiện tại chị sẽ không chủ động đưa ra yêu cầu này, dù gì thì cả hai chỉ vừa xác định quan hệ chưa được bao lâu, chị cũng lo lắng rằng sống chung quá sớm có thể sẽ xảy ra những mâu thuẫn không đáng có, khiến tình cảm hai người bị rạn nứt.
Nhưng mà.
“Tại sao phải mua một cái giống hệt như vậy, phí tiền. Chị muốn gì thì cứ dọn từ chỗ của em đến không phải được rồi à.” Hạ Lâm Hạ nói.
Vậy thì chị cũng không khách sáo: “Chị sẽ dọn vào ngày khác. Em muốn chọn một ngày rồi dọn qua hết hay từ từ chuyển qua?”
Hạ Lâm Hạ suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu cười đáp: “Vậy thì từ từ chuyển đi.”
“Được.” Quý Phùng Tuyết cúi đầu trao cho cô một nụ hôn.
Một lúc sau chị chợt ngẩng đầu lên, nhưng Hạ Lâm Hạ lại cảm thấy chưa đủ: “Chuyện gì vậy?”
“Bị khét rồi.”
“. . .”
Nói là phải chuyển đồ đạc, nhưng thật ra cũng không có thời gian. Trong mấy ngày cuối cùng của năm cũ, Hạ Lâm Hạ liên tục bận rộn với các cuộc phỏng vấn và quay chụp.
Quý Phùng Tuyết cũng đang trong quá trình thương thảo cho bộ phim mới, một là chọn ra kịch bản từ những cái có sẵn, hai là bàn bạc chi tiết với đạo diễn phía bên kia, mọi chuyện vẫn chưa được quyết định.
Nhưng một chuyện khác đã được xác định, đó là tài nguyên có được từ bữa tiệc mà chị ấy tham dự đêm qua. Một số đạo diễn muốn hợp tác cùng quay bộ phim kỷ niệm ra mắt vào lễ Quốc khánh, mỗi người đảm nhiệm một phần chủ đề, đạo diễn Vương làm tổng đạo diễn, ông ấy mời chị đóng vai nữ chính trong chủ đề làm giàu ở nông thôn.
Mỗi chủ đề dài khoảng hai mươi phút, dăm bữa nửa tháng là có thể quay xong, chẳng qua là phần hậu kỳ cần tranh thủ thời gian để có thể công chiếu trong dịp Quốc khánh, cho nên phải sớm bắt tay vào việc. Nhưng Tết Nguyên Đán cũng sắp đến, đạo diễn Vương đề nghị năm sau sẽ bắt đầu quay phim.
Vào ngày 29 Tết, Quý Phùng Tuyết và vài diễn viên vừa kết thúc bữa tiệc của đạo diễn Vương, chị lập tức gọi cho Hạ Lâm Hạ, cô vẫn đang bận rộn với buổi phỏng vấn cuối cùng, giọng điệu còn có chút buồn tủi: “Chị sướиɠ thật, công việc của chị xong xuôi rồi, có thể về nhà ăn Tết, chỉ có em đáng thương còn phải đối phó với đám phóng viên nữa.”
“Khi nào thì em kết thúc công việc?” Quý Phùng Tuyết hỏi.
“Tình hình này thì chắc phải đến tối mới xong, không biết có kịp về nhà ăn tối không. Mẹ em còn nói đã chuẩn bị một bữa tiệc rất thịnh soạn nữa.” Hạ Lâm Hạ thở dài thườn thượt.
“Thế này đi.” Quý Phùng Tuyết suy nghĩ một chút, “Vậy chị sẽ giúp em ăn bữa tiệc đấy.”
“. . . Chị là ác quỷ à?” Nhân viên công tác bên kia đang gọi tên Hạ Lâm Hạ, cô đáp lại rồi vội nói vài câu: “Vậy chị đi đi, nhớ ăn nhiều một chút, ăn giúp phần của em nữa. Em sẽ tranh thủ về!”
Quý Phùng Tuyết liếc nhìn thời gian, còn cách hai ba tiếng nữa là đến buổi tối, vội vàng đến trung tâm mua sắm gần nhất chọn quà, hai tay xách túi lớn túi nhỏ chạy đến nhà họ Hạ, trên đường không khỏi cảm thấy căng thẳng.
Lần ăn cơm chực này cũng không bình thường như những lần trước.
Làm không khéo sẽ có nguy cơ mất cả vợ lẫn cha mẹ vợ mất.
Xe đỗ lại trong sân nhà họ Hạ, phía ngoài biệt thự được trang trí rất lộng lẫy, còn trong phòng khách lại truyền ra tiếng vui đùa náo nhiệt.
Mẹ Hạ nghe tiếng chạy ra tiếp đón, vui vẻ nói: “Tiểu Bảo gọi điện thoại cho chúng ta nói con sẽ tới, mọi người đang chờ con đến ăn cơm đây.”
“Chào cô, làm phiền cô rồi ạ.” Quý Phùng Tuyết mỉm cười lấy đồ ra khỏi cốp xe.
“Xem con kìa, đến đây là được rồi, còn đem theo quà cáp làm gì.” Mẹ Hạ miệng thì bảo ngại nhưng cơ thể lại thành thật trộm liếc mắt nhìn: “Ồ, cái máy mát xa này tốt lắm nhé. Đại Bảo à, mau mau ra đây giúp đi, chúng ta không cầm nổi!”
Hạ Dương Huyên bước ra giúp đỡ, mọi người cùng đi vào trong nhà, Quý Phùng Tuyết nhìn thấy Giang Nguyên đang ngồi trong phòng khách liền cười nói: “Giang tổng cũng đến rồi.”
“Ừm.” Giang Nguyên gỡ kính xuống rồi liếc nhìn ra ngoài: “Lâm Hạ không về cùng cô à?”
“Em ấy vẫn chưa xong việc.”
“Làm việc vất vả thật.” Giang Nguyên nói, không chút áy náy vì bóc lột nhân viên của mình: “Qua Tết tôi sẽ sắp xếp lại kế hoạch cho các cô.”
“Cảm ơn Giang tổng.”
Hai người cùng nhau trao đổi ánh mắt thấu hiểu.
Trong bữa ăn, Quý Phùng Tuyết không nhịn được trộm nhìn Hạ Dương Huyên và Giang Nguyên. Cả hai đều mang khuôn mặt nghiêm nghị, hành động thì cực kỳ khách sáo và nghi thức, sự giao lưu cũng rất ít, không có một chút dáng vẻ của cặp đôi đang yêu nhau cuồng nhiệt, cũng không biết bọn họ đã chính thức công khai mối quan hệ với người lớn trong nhà chưa.
“Tiểu Tuyết, A Nguyên, cũng không còn sớm, tối nay hai đứa hãy ở lại đi, ngày mai chúng ta cùng nhau đón năm mới.” Mẹ Hạ cười híp mắt nói.
“Không được ạ. Cô ơi, trong nhà chỉ có một mình mẹ con thôi, ăn uống xong con phải bắt máy bay về.” Quý Phùng Tuyết đành khéo léo từ chối lòng tốt của bà ấy.
Giang Nguyên cũng đáp: “Dạ, con cũng phải trở về.”
Hạ Dương Huyên đột nhiên quay đầu nhìn chị ấy: “Trong nhà cậu không phải còn có em trai em gái sao?”
“Người nhà vừa sắp xếp cho tôi một buổi hẹn.” Giang Nguyên bất đắc dĩ nhìn anh ấy: “Nhưng tôi sẽ từ chối.”
Vẻ mặt Hạ Dương Huyên liền đanh lại, suy nghĩ một lúc rồi ghé sát vào tai chị ấy nói nhỏ: “Hay là tôi trở về với cậu?”
Giang Nguyên sửng sốt, trong mắt thoáng qua sự vui vẻ khó lòng che giấu: “Có được không?”
“Cậu có muốn tôi đi không?”
Giang Nguyên cầm ly rượu lên rồi chạm vào ly của anh ấy: “Hoan nghênh cậu.”
Mẹ Hạ không nghe thấy tiếng thì thầm của bọn họ liền hỏi: “Hai đứa đang nói chuyện gì vậy?”
Hạ Dương Huyên cầm bàn tay của Giang Nguyên dưới bàn, lấy lại bình tĩnh đáp: “Ba, mẹ, con có một chuyện muốn thông báo với mọi người.”
“Có chuyện gì, sao lại nghiêm túc thế?” Mẹ Hạ hỏi: “Công ty phá sản à?”
Môi của Hạ Dương Huyên mấp máy, vừa định nói gì đó thì giọng nói của Hạ Lâm Hạ đột nhiên vang lên trên TV vẫn đang bật: “Ngay lúc này tôi chỉ muốn về nhà ăn cơm!”
Mọi sự chú ý của cha Hạ và mẹ Hạ ngay lập tức chuyển hướng, cả hai quay đầu lại nhìn
Hạ Lâm Hạ đang được phỏng vấn, vẻ mặt đầy xót xa.
“Tiểu Bảo của chúng ta đã trưởng thành, biết nhớ nhà rồi.” Mẹ Hạ vô cùng vui mừng.
Cha Hạ cũng phụ hoạ: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Người dẫn chương trình lại hỏi: “Cha mẹ ở nhà nấu cơm rất ngon phải không?”
“Vâng!” Hạ Lâm Hạ mỉm cười nhìn về phía ống kính, “Còn có chị Quý đang đợi tôi.”
Cha Hạ và mẹ Hạ: . . .Vậy thì trọng điểm ở đây là chị Quý phải không?
Người dẫn chương trình cười nói: “Vậy thì tôi sẽ hỏi nhanh để cô tranh thủ thời gian về gặp người nhà. Toàn bộ người nhà của cô đều tề tựu đông đủ rồi phải không?”
“Đủ cả.” Hạ Lâm Hạ dừng lại một chút, “Không đúng, tôi cũng chẳng biết chị dâu của tôi đã đến chưa.”
Cô vừa dứt lời thì mẹ Hạ cũng làm đổ cái chén đang đặt trên bàn: “Con bé này sao có thể nói bậy nói bạ vậy chứ? Thật là, chị dâu ở đâu ra, từ trên trời rơi xuống à? Đúng là nằm mơ.”
Cha Hạ liếc nhìn Hạ Dương Huyên, sau đó nhìn sang Giang Nguyên rồi thở dài: “Đúng vậy, đã nhiều năm rồi tôi không thấy Dương Huyên dắt người phụ nữ nào khác về nhà. Tiểu Bảo thật là, thế này không phải chọc vào nỗi đau của chúng ta sao?”
Quý Phùng Tuyết: “. . .”
Hạ Dương Huyên: “. . .”
Giang Nguyên nghẹn cười đến mức bụng cũng đau thắt lại.
Hạ Dương Huyên bất đắc dĩ nhìn chị ấy một cái rồi nói: “Ba, mẹ, thật ra là con. . .”
Anh còn chưa kịp nói xong thì đã bị mẹ Hạ cắt ngang: “Con chờ đã, để mẹ xem Tiểu Bảo còn có thể nói cái quỷ gì nữa?”
Người dẫn chương trình hỏi: “Cô có rất nhiều fan nữ, trên Weibo lại còn có người hỏi làm sao để được gả ngay cho Hạ Lâm Hạ đấy?”
Hạ Lâm Hạ: “Nằm mơ, ở trong mơ thì chuyện gì cũng đều có hết.”
Người dẫn chương trình cười hỏi: “Vậy có kế hoạch gì cho Tết Nguyên Đán này không? Cô có bao giờ nghĩ đến việc cùng gia đình đi du lịch chưa?”
“Đi du lịch sao?” Hạ Lâm Hạ ngẩn người một chút.
Người dẫn chương trình: “Đúng rồi, chẳng lẽ cô không thích đi du lịch?”
Một lúc sau, khán giả cả nước đang xem chương trình đều nhìn thấy mặt cô dần đỏ lên, Hạ Lâm Hạ ngập ngừng đáp: “Ừm, cũng hơi thích, đi du lịch rất vui haha.”
Người dẫn chương trình: “Ha ha ha, bình thường thì cô cùng đi du lịch với ai?”
“À.” Khuôn mặt Hạ Lâm Hạ càng đỏ hơn: “Chị Quý.”
Mẹ Hạ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Con bé này thật sự càng ngày càng biết bịa chuyện mà, tôi chưa thấy nó và Tiểu Tuyết chính thức đi du lịch bao giờ!”
Cha Hạ cũng an ủi khuyên nhủ: “Tiểu Tuyết, con đừng giận nhé. Lần sau chú sẽ bảo con bé đi du lịch cùng con một chuyến. ”
“Vâng ạ.” Quý Phùng Tuyết nhịn cười đến mức đau cả bụng.