Chương 80: Sinh nhật

Một khi người ta bận rộn thì đến cả sinh nhật mình cũng quên, nhất là đối với người không quá thích mừng sinh nhật như Quý Phùng Tuyết, thế giới này cũng không vì sự ra đời của chị mà nhanh hơn một giây, đó chẳng qua cũng là một ngày bình thường như bao ngày mà thôi.

Nhưng đến tối, Hạ Lâm Hạ gọi điện thoại cho chị nói đã sắp xếp xong lịch trình ngày mai.

Không hiểu sao lại có chút mong đợi.

00:00:30

Hạ Lâm Hạ V: Làn gió của mùa xuân đổi mới đang thổi khắp mặt đất, tuổi mới phải cố gắng thành công hơn nữa nhé @Quý Phùng Tuyết

Quý Phùng Tuyết V: (*▽*)// @Hạ Lâm Hạ V: Làn gió của mùa xuân đổi mới đang thổi khắp mặt đất, tuổi mới phải cố gắng thành công hơn nữa nhé @Quý Phùng Tuyết

Nhạc Thanh Di bình luận: Yoshi, hôm nay lại là ngày Mùa Hạ phát đường.

Khâu Tinh Châu bình luận: Chúc Cô Quý sinh nhật vui vẻ, tuổi mới cũng phải ăn cơm thật ngon, đi ngủ đánh Hạ Bướng Bỉnh nha!

[Chúc mừng sinh nhật tuổi 30 của Quý Phùng Tuyết (bánh kem) (bánh kem) (bánh kem)]

[Quý tiên nữ sinh nhật vui vẻ! Hoa Tuyết sẽ luôn đồng hành với chị]

[Hoa mùa Hạ cũng ở đây để gửi đến lời chúc phúc!]

[Woa, Hạ Lâm Hạ chúc phúc đúng giờ, yêu yêu]

[Sợ thật, hóa ra Cô Quý cũng sẽ lén dùng biểu tượng cảm xúc! Có hình ảnh thì làm sao! Dễ thương quá!]

[Ha ha ha ha ha ha Khâu Khâu à, bình luận của anh nhây quá]

[Phim cũng đóng máy rồi, Hạ Hạ sẽ mừng sinh nhật với Cô Quý sao? Muốn gắn cái camera giám sát trên người cả hai quá!]

[Hạ Lâm Hạ sẽ tặng quà gì đây? Có khi nào là tự thắt nơ bướm cho mình rồi tặng đi không nhỉ, ha ha ha ha!]

“Mấy người này nghĩ gì thế không biết, sao có thể là em chủ động hiến thân chứ?” Hạ Lâm Hạ lướt bình luận, ngẩng đầu nhìn máy tính bảng, cô và Quý Phùng Tuyết đang gọi video với nhau, không biết là đối phương đang viết gì, chỉ có thể thấy gò má thanh tú và đường viền cổ xinh đẹp của chị, một lọn tóc đen rũ xuống ở trước ngực, ánh mắt rất nghiêm túc.

Nghe cô nói thế, Quý Phùng Tuyết nhếch môi cười, đóng bút lại, hỏi: “Không được sao?”

“. . .” Hạ Lâm Hạ không ngờ chị sẽ bình thản hỏi ra một câu như vậy, cô bĩu môi, “Nghĩ hay lắm, sao không phải là chị hiến?”

“Được luôn.” Quý Phùng Tuyết cười đến ngây thơ, “Hạ Hạ muốn lúc nào thì mở món quà là chị đây?”

“. . .” Đột nhiên Hạ Lâm Hạ cảm thấy hơi khát nước, cô ra ngoài chuẩn bị lấy nước, nhưng vừa mở cửa thì người bên ngoài suýt chút nữa đã ngã nhào vào.

“Mẹ, mẹ lại nghe trộm nữa rồi!” Hạ Lâm Hạ nhanh chóng đỡ lấy mẹ Hạ.

Mẹ Hạ ngước mắt lên, làm như không có việc gì xảy ra: “Mẹ đâu có, con bớt vu oan cho mẹ đi.”

“Vậy sao mẹ lại bò lên cửa phòng con?!”

Mẹ Hạ mắt điếc tai ngơ, xoay người lại chuồn mất.

“Thật đúng là càng già càng không nghe lời.” Hạ Lâm Hạ quay về phòng, thấy Quý Phùng Tuyết bên kia đang trộm cười, cô đỏ mặt, vội vàng vớt vát chút thể diện: “Mẹ em là mẹ em, em là em, hành vi của mẹ không có chút liên quan nào đến em.”

“Được rồi, vậy em có nghe hành vi Hạ Lâm Hạ chưa?”

Hạ Lâm Hạ: “. . .” Chưa từng nghe!

Bất tri bất giác đã trò chuyện với nhau hơn một giờ, Quý Phùng Tuyết ôm theo sự thoả mãn chìm vào giấc ngủ, ngủ thẳng giấc đến tận khi trời sáng. Nhìn thời gian thì đã gần tám giờ rồi, tối hôm qua Hạ Lâm Hạ nói chín giờ cô ấy sẽ đến đây đón Thọ Tinh (*).

(*Thọ Tinh: người được chúc thọ, có thể hiểu cách khác là chủ nhân của ngày sinh nhật.)

Chị nhanh chóng rời giường thu dọn phòng ốc, sau đó đến phòng giữ quần áo mò mẫm hơn nửa giờ, lần đầu tiên cảm thấy nan giải với quần áo.

Màu trắng thì quá đơn điệu, màu đen thì quá nặng nề, màu đỏ thì quá sắc sảo, màu xanh quá đoan trang. . .

Không cách nào chọn lựa được, dứt khoát gọi điện thoại hỏi Trần Niệm: “Cô cảm thấy tôi mặc trang phục gì thì đẹp?”

Trần Niệm mới vừa tỉnh ngủ, cô ngáp một cái: “Không mặc gì là đẹp nhất.”

“Có phải cô muốn tôi đổi người đại diện không?”

“Được đấy, tôi và Hạng Hoài Mộng đổi cho nhau, cũng tốt.”

“Nghĩ hay thật.” Quý Phùng Tuyết nở nụ cười, “Nhanh lên, chọn cho tôi một bộ.”

“Tin tôi đi, là móc treo quần áo thì mặc gì cũng đẹp.”

Chẳng tìm được lời khuyên hữu ích nào, cuối cùng chị đành mặc vào bộ quần áo mới nhất, áo len cổ lọ màu kem phối với quần ống rộng lưng cao, bên ngoài là chiếc áo khoác màu nâu đỏ.

Vừa đi được hai bước, đột nhiên sờ tới chiếc quần tất bên trong quần ống rộng. . . Hình như hơi bất tiện, lỡ như hôm nay lau súng cướp cò, vừa cởi ra lại thấy thêm một cái quần tất nữa. . . Chị lại quay về đổi một chiếc quần mỏng.

Trang điểm tốn thêm nửa giờ nữa, nhìn đồng hồ thấy đã sắp đến chín giờ rưỡi, lại đợi thêm nửa giờ, bữa sáng chị chuẩn bị đã nguội lạnh mà người vẫn không thấy bóng dáng.

Chị gọi điện thoại cho bên kia cũng không ai nghe. Không phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ?

Chị vội thu dọn đồ đạc rồi gọi điện thoại cho mẹ Hạ, bên kia vừa nghe liền trả lời Hạ Lâm Hạ vẫn chưa dậy.

“. . .”

Vài phút sau bên kia mới vang lên giọng nói hoảng hốt của Hạ Lâm Hạ: “A a a ! Điện thoại em hết pin rồi, đồng hồ báo thức không reo! Chị đợi em, em dậy ngay đây.”

“Được rồi, vậy bây giờ chị đến đón em nhé.”

“Cũng được, nhưng em phải về chung cư trước, chị đến đấy trước đợi em nha, mật mã cửa nhà là. . .”

“Chị biết rồi, em đừng gấp, đi từ từ thôi.”

“Dạ.” Hạ Lâm Hạ cúp điện thoại xong, kêu lên một tiếng thảm thiết, vội vàng cuống quít cả lên, sao cô có thể không gấp được!

Trên đường đi Quý Phùng Tuyết mua bữa sáng đem theo, đi vào căn hộ của Hạ Lâm Hạ, bên trong sạch sẽ tinh tươm, hẳn là có người đã quét dọn trước. Chị dạo qua một vòng, trong bể nước có rất nhiều cát ẩm, Hạ Vô Địch đang ngủ đông ở đó, không động đậy, cực kỳ ngoan ngoãn.

Không đợi quá lâu thì cửa nhà đột nhiên mở ra, chị quay đầu nhìn lại, hơi sửng sốt.

Chỉ thấy Hạ Lâm Hạ trang bị trong ngoài ba lớp, đội nón, đeo mắt kính, khẩu trang, bọc mình trong trọn bộ trang bị, giống như dân chạy nạn từ nơi nào tới, hấp tấp chạy vào trong, vừa cởϊ áσ khoác vừa chạy về phòng ngủ: “Em còn chưa rửa mặt đánh răng, chị đừng nhìn em, nhắm mắt lại!”

Quý Phùng Tuyết: “. . . Phụt”

Tốt lắm, không phải chỉ mình chị phải vật lộn với chuyện ăn mặc.

Chờ khi Hạ Lâm Hạ sửa soạn xong đi ra thì đã gần 12 giờ. Hoàn toàn khác với hình ảnh người tị nạn khi vừa bước vào cửa, trang điểm tinh tế, trang phục xinh đẹp, nghiễm nhiên đã xem nhà mình như sân khấu chữ T, bước đi như người mẫu lên sàn.

“Làm sao bây giờ, em đặt nhà hàng lúc 12 giờ, bây giờ chạy qua sợ là không kịp nữa, món ăn đều nguội hết.” Hạ Lâm Hạ uể oải nói, “Đều tại em.”

“Cũng không phải chỉ có thể ăn ở mỗi nhà hàng đấy.”

“Vậy chị muốn ăn gì, bây giờ em lại đặt một nhà hàng khác.” Hạ Lâm Hạ nhanh chóng lấy điện thoại ra, pin chỉ còn 30%.

Quý Phùng Tuyết đưa mắt nhìn nhà bếp bóng loáng như mới, đến một chút mùi khói lửa cũng không ngửi thấy, liền nói: “Tự chúng ta làm đi.”

“Nhưng em không biết.” Hạ Lâm Hạ suy nghĩ một chút, “Hay là chị chịu thiệt thòi một chút, em làm cho chị ăn nha?”

“Chị không muốn chịu thiệt, cũng không muốn sinh nhật năm sau trở thành ngày giỗ của mình.”

“Xuy xuy! Nói bậy bạ gì đấy!” Hạ Lâm Hạ trắng mắt liếc chị, đột nhiên cô chạy tới gõ cửa, “Sinh nhật sao có thể nói mấy lời như vậy! Gõ cửa gỗ xem như chưa từng nói.”

Quý Phùng Tuyết bật cười.

Trong tủ lạnh đều là rượu và đồ uống, nếu muốn nấu ăn thì phải ra ngoài mua nguyên liệu. Sau khi vào thang máy, Hạ Lâm Hạ liếc nhìn chị, một lát sau lại liếc thêm lần nữa: “Chị Quý, hôm nay chị đẹp lắm.”

Lông mày Quý Phùng Tuyết cong lên, ghé mắt nhìn cô, đột nhiên Hạ Lâm Hạ càng cảm thấy chị đẹp hơn, cô liếʍ môi, không nhịn được lại gần hôn môi chị.

Bập bập.

—— Ting.

Hạ Lâm Hạ miễn cưỡng lùi ra, đúng lúc đối diện với cậu bé ngoài cửa.

Ba người cùng nhau trầm mặc.

Cậu bé sững sờ nhìn các cô, đờ đẫn buông quả bong bóng đang cầm trong tay, bong bóng liền bay lên. Hạ Lâm Hạ nhanh chóng bắt lấy nó rồi nhét vào tay cậu bé, xoa đầu cậu: “Ngoan nha, anh bạn nhỏ không nhìn thấy gì hết.”

Cậu bé đột nhiên quay đầu hô to: “Mẹ! Ở đây có người pặp pặp! Không phải mẹ nói không thể tùy tiện pặp pặp với bạn gái sao!”

“Đúng rồi, ai hôn thì người đó chính là lưu manh.” Một người phụ nữ trung niên từ ngoài bước vào, nhất thời sửng sốt khi thấy rõ hai người này.

Hạ Lâm Hạ và Quý Phùng Tuyết đồng loạt cúi đầu, khép nép đi ra khỏi thang máy.

Người phụ nữ lập tức đổi giọng: “Nhưng nếu như là người yêu thì không phải là trêu chọc lưu manh mà là bạn bè đùa giỡn với nhau!”

Hai người đi nhanh đến siêu thị, Quý Phùng Tuyết đẩy xe mua sắm đến khu thực phẩm tươi sống, người bên cạnh đã chuồn tới khu đồ ăn vặt. Sau khi chọn xong nguyên liệu nấu ăn chị mới đẩy xe đi tìm người, tìm thấy Hạ Lâm Hạ đang ngồi xổm trước một kệ hàng, không động đậy, rất giống Hạ Vô Địch.

“Nhìn gì vậy?”

Hạ Lâm Hạ cũng không quay đầu lại nói: “Sao chocolate này lại nhiều calo như vậy, giận hết sức.”

“Muốn ăn không?”

“Không ăn được, mùa đông là mùa của béo.” Hạ Lâm Hạ buồn rầu thở dài.

Quý Phùng Tuyết trầm ngâm vài giây: “Chị có thể thử làm vài món ít calo.”

“Có thật không!” Hạ Lâm Hạ quay đầu nhìn chị, đôi mắt sáng trong suốt, “Chị biết làm sao?”

Quý Phùng Tuyết nhìn ánh mắt chờ mong của cô, gật đầu: “Biết.” Thử xem.

Hạ Lâm Hạ vui như hoa nở, cô lập tức đứng dậy ôm chặt lấy chị, moah một cái lên má chị, sau đó ngả đầu lên vai chị: “Đứng dậy đột ngột quá, chóng mặt ghê.”

“Vậy từ từ thôi.” Quý Phùng Tuyết nói.

Hai người im lặng đứng trước kệ hàng chừng một phút đồng hồ, cảnh này bị người qua đường chụp được, đăng lên mạng.

[Các chị em mau mau xem ảnh nóng sốt dẻo đi! Sinh nhật của cô Quý, hai người họ đi siêu thị nè!]

[A a a ! Tôi ở gần đây, lập tức tới liền!]

[Đi dạo siêu thị đều như đóng phim ấy, ấp ấp ôm ôm kỳ cục! Mau hôn cho tôi!]

[Tự mình xuống bếp nấu cơm, mỗi ngày đều ấm áp nha]

[Tôi là chocolate, tôi ở hiện trường, tôi muốn nói hai người họ còn ngọt hơn thỏi chocolate là tôi đây nữa, tôi phải đổi thành trái chanh thôi!]

Hai người xách theo hai túi nguyên liệu nấu ăn về nhà, thuận tiện đi lấy bánh kem ở gần đây. Hạ Lâm Hạ xách bánh kem, nói: “Theo như cuộc điều tra của em thì bánh kem của cửa hàng này là do một đầu bếp người Pháp làm, ăn rất ngon, hôm nay cuối cùng cũng tìm được cớ để ăn rồi.”

Hai người nói nói cười cười đi vào chung cư, vừa đi đến dưới lầu thì một người dắt chó đang bấm điện thoại phía sau đi tới, con chó đột nhiên chồm lên, sủa gâu gâu hai tiếng, lao thẳng về phía các cô.

“A!!!” Sắc mặt Hạ Lâm Hạ tái nhợt vì sợ hãi, nhảy ngay lên người Quý Phùng Tuyết, hai chân vòng ôm lấy thắt lưng chị, “Cứu mạng!!!”

Quý Phùng Tuyết nhất thời trở tay không kịp, thiếu chút nữa vẹo cả thắt lưng, chị buông túi nguyên liệu xuống, đưa hai tay ôm cô, quay đầu lại nhìn con chó ở bên kia. Chủ của nó cũng đã phát hiện ra sự việc, vội vã đuổi tới, luôn miệng nói xin lỗi các cô, sau đó dắt chó rời đi.

“Không sao rồi không sao rồi.” Quý Phùng Tuyết vỗ lưng cô, dịu dàng trấn an.

Một lát sau, Quý Phùng Tuyết cảm giác có một giọt nước chảy xuống cổ mình, chị thoáng sửng sốt, quay đầu lại nhìn cô ngạc nhiên: “Làm sao vậy?”

Hạ Lâm Hạ lặng lẽ rơi hai hàng nước mắt, vì thấy mất mặt nên ngồi xổm xuống đất ngay khi xuống khỏi người chị: “Khi còn bé em bị bắt cóc, có mấy con chó cứ xông tới sủa em, lúc ấy em sợ đến mức suýt tè ra quần.”

Quý Phùng Tuyết cúi người xuống, đau lòng xoa đầu cô: “Hạ Lâm Hạ thật dũng cảm, nhỏ như vậy đã dám đối mặt với người xấu rồi, còn khỏe mạnh lạc quan trưởng thành thế này nữa.”

Hạ Lâm Hạ ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ: “Chị Quý, chân em hơi tê rồi.”

Chị Quý xoay người lại: “Lên đây đi.”

Hạ Lâm Hạ hé môi cười, cầm theo bánh kem và đồ ăn nằm sấp lên lưng chị.

“Em có nặng không?”

“Đương nhiên nặng rồi.”

Hạ Lâm Hạ véo tai chị: “Chị nói lại lần nữa xem?”

“Chị đang cõng tương lai của chị, em nói xem có nặng không.”

Hạ Lâm Hạ sửng sốt vài giây, khóe miệng sắp nhếch lên tận trời: “Buồn nôn quá.”

Quý Phùng Tuyết cũng biết rất buồn nôn, câu này nghe kỳ lạ đến mức không tự nhiên, nhưng đó là sự thật, có thể làm sao bây giờ, tiếp tục buồn nôn thôi.

Hạ Lâm Hạ đưa tay ấn nút khi đến cửa thang máy, ý cười trên mặt nửa ngày cũng không nén lại được, cô nhịn không được quay đầu nhìn gò má chị, đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên cô gặp Quý Phùng Tuyết.

Nếu sớm biết bây giờ cô sẽ thích người này thì lúc đó cô nhất định sẽ dịu dàng hơn một chút, tận tay đưa chị đến bệnh viện, sau đó ỷ lại vào đối phương, sớm dính lấy nhau rồi.

“Haiz.”

“Em thở dài gì vậy?” Quý Phùng Tuyết hỏi.

“Mới chớp mắt mà chị đã ba mươi rồi.”

“. . .”

“Chị đưa mặt lại đây một chút, em hôn không tới.” Hạ Lâm Hạ toàn nói những câu không liên quan nhau, thế nhưng Quý Phùng Tuyết vẫn nghe lời xoay đầu ra sau.

Trên má chị lại in một nụ hôn.

—— Ting.

Cửa thang máy mở ra, lại là cậu bé vừa gặp ban nãy, cậu bé mang theo bình xì dầu sững sờ nhìn các cô, mắt chớp chớp.

Hạ Lâm Hạ vẫn còn duy trì tư thế hôn, ánh mắt chuyển qua cậu bé, lập tức giơ cao ba ngón tay: “Chị lấy cân nặng của chị ra thề, giữa tụi chị chỉ là bạn bè chọc nhau thôi, tuyệt đối không phải đùa giỡn lưu manh!”