Chương 79: Đóng máy

Buổi sáng, sau khi Quý Phùng Tuyết tìm Trần Liên Kiệt trả phép xong, lập tức bắt đầu quay bổ sung những cảnh đã bỏ lỡ hôm trước.

Hạng Hoài Mộng cuối cùng cũng lấy lại tinh thần sau cú sốc quá lớn, bước chân phiêu linh ngồi xổm xuống bên cạnh Hạ Lâm Hạ, liếc nhìn qua người đang ôm mặt mang theo vẻ si mê, khẽ hỏi: “Em hẹn hò với cô Quý thật à?”

“Chứ sao.” Hạ Lâm Hạ mỉm cười nhìn Quý Phùng Tuyết đang chăm chỉ làm việc phía xa xa.

“Sao hai người lại. . . Ai là người bắt đầu. . . Rốt cuộc em có ý gì. . .” Hạng Hoài Mộng ngập ngừng, không hỏi ra một câu trọn vẹn, “Không được, chị phải báo cáo với Giang tổng đây.”

Cô vào phòng nghỉ, đóng cửa lại đi tới một góc, gọi điện thoại cho Giang Nguyên.

Một lúc sau bên kia mới nghe máy: “Chuyện gì vậy?”

“A lô, Giang tổng, à ừm, có chuyện này tôi phải nói với chị. Chính là chuyện. . .” Hạng Hoài Mộng hít sâu một hơi, khẳng khái nhắm mắt vì đại nghĩa diệt thân, “Hạ Lâm Hạ và Quý Phùng Tuyết đã ở bên nhau rồi!”

Giang Nguyên khựng lại mấy giây: “Là ý mà tôi đang nghĩ sao?”

“Phải, tôi biết nhất thời khó lòng chấp nhận, cũng rất khó hiểu, tôi cũng mất rất lâu mới tiêu hoá được. . .”

“Vậy không phải rất tốt sao?” Giang Nguyên đột nhiên nói.

Hạng Hoài Mộng sửng sốt: “Rất tốt?”

“Ừm.” Giang Nguyên cười khẽ, tốt lắm, không sợ bị Hạ Dương Huyên làm thịt sau khi phát hiện nữa rồi, “Thế tôi có được xem là bà mai không?”

“Có thể xem là vậy.” Hạng Hoài Mộng ngượng ngùng nói, ngẫm lại thì thấy đúng là quá tốt, bớt đi không ít phiền phức, hơn nữa đối phương còn là Quý Phùng Tuyết! A a a a a a!

Tìm đâu ra người yêu tốt như vậy, hâm mộ chết mất.

Cúp điện thoại, cô đi tới ngồi xuống bên cạnh Hạ Lâm Hạ, hai tay ôm mặt, hai mắt sáng ngời.

Trần Niệm đi ngang qua nhịn không được dùng đầu ngón chân đá mông Hạng Hoài Mộng: “Cô làm gì vậy? Ngồi đây mơ màng gì thế?”

“Suỵt.” Hạng hoài Mộng quay đầu lại phủi mông, “Tôi đang học tập kinh nghiệm, biết đâu cũng có thể tìm được người yêu hoàn mỹ giống như cô ấy.”

Trần Niệm: “. . .” Thảo nào ngày càng ngu ngơ.

Những ngày của tháng Mười Hai càng lúc càng lạnh lẽo, sau khi quay xong các cảnh rải rác là đến cảnh đóng máy cuối cùng, tất cả mọi người đều nghiêm túc khẩn trương chờ đợi.

Hạ Lâm Hạ cảm giác mình và bạn gái yêu thương nhau còn chưa đủ đã phải trở mặt làm kẻ thù trong phim rồi.

Hầu như tất cả các diễn viên đều tham gia vào cảnh quay này, ngoài ra còn có những đại cảnh quy tụ đông người, đây là phần khó quay nhất, chỉ cần một sơ suất nhỏ là phải quay lại. Nếu là phim truyền hình thì có thể dùng ưu điểm để che lấp khuyết điểm, nhưng ở phim điện ảnh, mỗi một cảnh quay đều được phóng đại. Hơn nữa, Trần Liên Kiệt còn là người cầu toàn, vừa bắt đầu ông ấy đã dùng loa ra hiệu, ân uy tịnh thi (*), tất cả mọi người đều không dám chểnh mảng.

(*) Ân uy tịnh thi: vừa đấm vừa xoa.

. . .

Lục Kha tỉnh lại sau cơn hôn mê, phát hiện mình đã về tới Lục phủ. Trình Hữu Vi vẫn luôn canh giữ trước giường, thấy nàng tỉnh lại, giải thích với nàng rằng sau đó hắn mang người kịp thời chạy đến giải cứu hai người các nàng. Đồng thời cũng thả thuốc nổ vào trong Vô Quỷ Cốc, toàn bộ Vô Quỷ Cốc đều chôn vùi trong biển lửa.

Lục Kha nói cám ơn với hắn, nhưng nàng lại cảm thấy tiếng bước chân nghe được trước khi hôn mê không giống của Trình Hữu Vi, nàng còn muốn hỏi lại thì đột nhiên có người chạy từ ngoài vào.

Là Tiểu Quận Chúa, nàng ấy muốn quay về kinh thành nên đến nói tạm biệt. Mọi người đang nói chuyện thì đột nhiên Lục Kha hỏi: “Lục Ô Y đâu?”

“Nàng ấy và A Vân đang dưỡng thương trong phòng, đại phu nói tĩnh dưỡng một hai tháng là có thể khỏi.”

“Ta đi xem các nàng.”

Trình Hữu Vi và Tiểu Quận Chúa đỡ nàng đến phòng của nha hoàn, hai người đều đang hôn mê, bất quá ít nhiều gì đã được cứu về rồi. Nàng thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Tiểu Quận Chúa “A” một tiếng: “Nữ nhân này, thật quen mắt.”

Lục Kha nhìn lại, thấy nàng ấy đang đứng trước giường Lục Ô Y, nét mặt ưu tư, liền hỏi: “Các ngươi chưa từng gặp mặt, sao có thể nhìn quen mắt?”

“Không biết, hình như là đã gặp qua ở đâu rồi.” Trước mắt Tiểu Quận Chúa hiện lên một thân ảnh mơ hồ, nhưng vẫn không thấy rõ lắm, lắc lắc đầu, “Có lẽ là ảo giác.”

“Không bằng người ở thêm một đêm, sáng sớm ngày mai lại khởi hành.” Trình Hữu Vi nói.

“Cũng được.”

Đêm khuya, trong lúc Tiểu Quận Chúa đang ngủ say thì bên cửa sổ đột nhiên có một bóng đen thoáng hiện lên, lặng yên không một tiếng động mò vào gian phòng của nàng, một lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo lóe lên, khi đang muốn đâm xuống mục tiêu thì “Tiểu Quận Chúa” đột nhiên mở mắt.

Ngay sau đó hai người lặng yên chiến đấu trong phòng, chiêu thức của Trình Hữu Vi sắc bén không chút lưu tình, nhưng lại không tìm được nhược điểm của đối phương, chỉ có thể tấn công bất ngờ vào những chỗ hiểm. Chốc lát sau, hai người đã giao đấu vài chục chiêu.

Một đám quan binh trật tự bao vây bên ngoài, Lục Kha và Tiểu Quận Chúa dẫn đầu, vẻ mặt Tiểu Quận Chúa có chút hoảng loạn: “Sao lại thật sự có kẻ muốn ám sát ta? May mà phụ thân phái đại quân tới đón ta.”

Sắc mặt Lục Kha cũng không tốt lắm, trong lòng đã có chút phỏng đoán, chăm chú dõi theo động tĩnh trong phòng, quan binh ở bên cạnh hô lớn: “Người bên trong ngoan ngoãn buông tay chịu trói đi!”

Vừa dứt lời, nóc nhà đột nhiên nổ tung, hai người cùng nhau bay lên trên, vẫn chưa phân được thắng bại.

“Cung tiễn chuẩn bị.” Lục Kha chỉ đạo, nàng ngửa đầu nhìn thích khách một thân hắc y, đầu quấn khăn đen kia, siết chặt nắm tay, hô một tiếng, “Lục Ô Y, là ngươi sao?”

Thân hình người áo đen hơi khựng lại, trong nháy mắt đó Trình Hữu Vi đã kéo y phục đen của nàng xuống, bên trong là một bộ hồng sam, lộ ra gương mặt khuynh quốc khuynh thành, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Ánh mắt Lục Ô Y trở nên rét lạnh, thuận thế chém một đao vào cánh tay của Trình Hữu Vi, giơ chân đạp hắn xuống nóc nhà, sau đó sửa sang lại y phục, đứng thẳng tắp nơi đó, ngạo nghễ nhìn xuống, lưỡi đao sắc bén trong tay còn vương vết máu.

“Bây giờ mới phát hiện, đúng là ngu ngốc.”

Lục Kha tiến lên đỡ Trình Hữu Vi, khó tin nhìn nàng ấy: “Vì sao lại là ngươi, rốt cuộc ngươi là ai?!”

“Ngươi hỏi ta là ai?” Lục Ô Y phì cười một tiếng, vẻ mặt lại lạnh lùng đến cực điểm, “Ta cũng muốn biết ta là ai.”

Tiểu Quận Chúa thấy Trình Hữu Vi bị thương, tức giận hô: “Bắn cung, gϊếŧ ả cho ta!”

Mũi tên đua nhau bay lên mái nhà, Lục Ô Y lại nhẹ nhàng tránh né, tay áo vung lên, không ít mũi tên đều phóng ngược trở về, làm một đám người ngã xuống.

Lục Ô Y cũng trúng một tên, nhưng nó không có tác dụng gì với nàng. Lúc này, Trình Hữu Vi lại dùng khinh công bay lên nóc nhà giao đấu vài chiêu với nàng, những người khác sợ bắn tên trúng hắn nên không dám ra tay.

Lục Ô Y vừa phòng thủ vừa lui về phía sau, bị một chưởng của hắn đánh ngã, lăn từ trên xuống, sau đó biến mất. Trình Hữu Vi giỏi nhất chính là truy đuổi, lập tức đuổi theo.

Lục Kha cũng dẫn người đuổi theo, mọi người chạy ra khỏi thành, lúc này nàng mới nhìn thấy Vô Quỷ Cốc trước đó đã biến thành một đống phế tích. Đột nhiên nàng nhớ đến một nơi, vội chạy lêи đỉиɦ núi ở bên kia đống phế tích.

Sắc trời hửng sáng, trên bầu trời là tuyết rơi dày đặc, từ từ bao phủ phế tích, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Ở vách núi, Lục Ô Y tự đắc nhìn người bao vây mình, nhàn nhạt cười nói: “Các ngươi muốn đến chôn cùng sao?”

Lục Kha nắm chặt kiếm trong tay: “Ngươi là người của Vô Quỷ Cốc. Lần trước tiếng bước chân ở mật thất là của ngươi đúng không?”

“Cũng không quá ngu ngốc.” Lục Ô Y nói, ánh mắt lướt qua từng người, tựa như mũi đao lạnh lẽo, khiến người ta rét lạnh.

Lục Kha chất vấn: “Nói như vậy, những chuyện trước đây ngươi kể về thân thế của mình cũng là giả sao? Rốt cuộc ngươi giả mạo thân phận là để làm gì?”

“Giả mạo? Thân phận của ta không phải ngươi cho sao?” Lục Ô Y thong thả bước tại chỗ, tựa hồ không thèm để ý tới sự tồn tại của những người này, cằm nàng khẽ nhếch, đưa tay đón lấy vài bông hoa tuyết, khóe miệng cong lên, “Ngươi có muốn biết ta tên là gì không?”

Lục Kha trầm mặc.

“Ta là Mịch Hoan, là do tú bà đặt. Ta cũng tên là Tam Hương, là do một người hàng xóm đặt. Ta có rất nhiều tên, ta còn là súc sinh, tiện loại, là do mẹ ta gọi. Trước đó ta nói cha ta qua đời, đó là sự thật, chỉ là không nói ông ta bị mẹ ruột của ta sát hại. Bởi vì bọn họ là huynh muội, là loại máu mủ tình thâm, vì kế thừa Vô Quỷ Cốc này nên nhất định phải có huyết thống thuần khiết nhất.”

Ngươi biết ta sống sót như thế nào không?

Mẹ ruột của ta hận ta, sỉ nhục ta, muốn gϊếŧ ta, từ lúc ta còn nhỏ đã bán rẻ sắc tướng, lợi dụng trưởng lão trong cốc bảo vệ ta, sau đó gϊếŧ hắn.

Ta trở thành chủ nhân của nơi quỷ quái này, nhưng lại không có một ai tín phục ta, ta đây cũng chỉ có thể gϊếŧ hết bọn họ.

Ta mai danh ẩn tích, ta rong ruổi khắp núi sông Đại Xuyên, nếm trải thiên ân, cũng từng cùng kẻ chăn ngựa làm ra chuyện cẩu thả. Chỉ cần ta thích, cả thế gian này đều là đồ chơi của ta.

“Ta nhớ ra rồi!” Sắc mặt Tiểu Quận Chúa trắng bệch, nhìn một bên gương mặt của nàng ấy, chợt nhớ ra đã từng gặp qua thân ảnh này ở nơi nào, đó là ở Ngự Hoa Viên, Hoàng Thượng tự tay đỡ lấy một nữ tử nhược liễu phù phong (*) mà cẩn thận che chở, “Ngươi là Quý Phi! Ngươi không chết!”

(*Nhược liễu phù phong: xuất từ “Hồng Lâu Mộng”, ý như cành liễu đung đưa trong gió khiến lòng người thương tiếc.)

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều khϊếp sợ không thôi.

Lục Ô Y ghé mắt, trong mắt toát ra một chút hứng thú: “Phải nha, nếu bây giờ Hoàng Thượng nhìn thấy các ngươi đối xử với ta như vậy thì sẽ nghiêm phạt các ngươi thế nào nhỉ?”

Sau khi sửng sốt, Trình Hữu Vi đột nhiên hiểu ra: “Là người cố ý dẫn dụ bọn ta tới Vô Quỷ Cốc, mục đích chính là muốn mượn tay chúng ta diệt trừ bọn họ.”

“Phải, đám người đấy không chết tà tâm, vọng tưởng mưu hại ta. Đúng lúc ta đã chán ở hoàng cung, quyết định tương kế tựu kế, kim thiền thoát xác.” Lục Ô Y thưởng thức đoản đao trong tay, nở nụ cười vô tội, giống như đang kể một câu chuyện cười.

Hai mắt Lục Kha đỏ bừng, bàn tay cầm kiếm cũng run rẩy.

“Hôm nay ngươi trốn không thoát đâu.” Trình Hữu Vi ra dấu, quan binh phía sau ùa lên, viện binh tối hôm qua triệu tập cũng lần lượt chạy tới, vô số người lao về phía trước.

Từ nhỏ Lục Ô Y đã học qua đủ loại công phu thâm độc, những nơi nàng đến đều có vô số tiếng gào thét, không rõ là phần thắng bên nào lớn hơn.

Máu tươi bắn lên hồng y của nàng nhưng lại nhìn không ra bất kì vết tích nào, chỉ để lộ làn da trắng nõn gầy yếu dính đầy huyết sắc.

Đây là con đường mà nàng đã đi từ nhỏ, nào có thiện ác gì, đều là một đám xác sống không hồn vì danh lợi, vì quyền sắc mà thôi.

Không biết qua bao lâu, trên người Lục Ô Y đã có không ít vết thương, chém gϊếŧ đỏ cả mắt, đối diện với Trình Hữu Vi xuất thủ mãnh liệt, lưỡi đao vừa xẹt qua gương mặt hắn, trước ngực lại bị một thanh kiếm dài xuyên qua.

Nàng chợt sững người, khoang miệng ngập mùi máu tươi, khoé môi chảy ra một dòng máu óng ánh.

Nàng chậm rãi quay đầu lại.

Lục Kha cầm lấy thanh kiếm mà trước giờ nàng chưa từng tổn thương đến ai, vẻ mặt lại lạnh lẽo như băng: “Đừng gϊếŧ người nữa.”

Lục Ô Y lau khóe môi, đột nhiên đi về trước hai bước, rướn người ra khỏi thân kiếm, máu bắt đầu chảy trước ngực nàng, tích tích rơi từng giọt xuống đất, nhuộm đỏ cả màu tuyết trắng.

Lục Kha còn chưa kịp thu tay lại đã thấy nàng đột nhiên xoay người xông lên, xuyên thẳng qua thân kiếm, nở nụ cười buồn bã: “Lục Kha, chưa có ai chết dưới kiếm của ngươi đúng không? Thực đúng là vinh hạnh, ta làm người đầu tiên của ngươi.”

“Ngươi làm gì vậy!” Lục Kha muốn thu kiếm lại nhưng đối phương đã dùng lòng bàn tay giữ lấy lưỡi kiếm, máu hoà vào tuyết nhỏ xuống từ thân kiếm.

Sắc mặt Lục Ô Y ngày càng trắng bệch, chầm chậm liếc nhìn những gương mặt xấu xí xung quanh, khoé môi khẽ nhếch, nhưng khi lần nữa đối diện với đôi mắt ẩm ướt đỏ bừng của Lục Kha lại không khỏi giật mình.

Đến lúc này rồi mà Lục Kha còn có thể khóc vì nàng sao?

“Lục Kha. . .”

Ngay sau đó, Lục Ô Y lảo đảo ngã xuống đất. Lục Kha lập tức ôm lấy nửa người nàng, vừa cúi đầu nước mắt đã lập tức rơi trên mặt nàng.

“Ngươi làm nhiều việc ác như vậy, ngươi đáng chết vạn lần.” Lục Kha nức nở nói.

Lục Ô Y yếu ớt nhìn nàng, có phần nhẹ nhõm, thế gian này đúng là nhàm chán, cuối cùng có thể giải thoát rồi.

“Cho dù ngươi là bằng hữu của ta, ta cũng không thể tha thứ.” Lục Kha khóc không thành tiếng, nàng đưa tay đè lên vết thương đẫm máu của đối phương, nhưng có ấn thế nào thì máu vẫn không ngừng chảy, bạch y trên người cũng dính đầy máu đối phương, “Lục Ô Y, ngươi còn nguyện vọng gì không?”

Ánh mắt Lục Ô Y khẽ run, nơi khóe mắt tuôn ra một giọt nước mắt, nàng có chút ngạc nhiên, dường như nàng chưa rơi nước mắt bao giờ, chưa bao giờ.

Đúng là đáng tiếc, thế gian này vẫn là có người trong sạch như vậy, chỉ là không thể quen biết nhau sớm hơn.

Tay nàng chậm rãi ôm lấy mặt Lục Kha, vết máu lập tức loang lổ trên khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ. Nàng vội thả tay xuống, thoi thóp nói: “Ta muốn. . .”

Kiếp sau sinh ra trong một gia đình bình thường ở trấn Ô Y, quen biết ngươi sớm một chút, làm nha hoàn hay bằng hữu của ngươi đều được, cùng ngươi hành hiệp trượng nghĩa, đi khắp hồng trần.

Nếu như có thể làm một nam nhi, thì lại càng tốt.

“Ta muốn. . . gả cho một người tốt.” Khoé môi Lục Ô Y co rút, lộ ra nụ cười thật sự và duy nhất trong đời này. Vừa dứt lời, đầu nàng đã ngả vào ngực Lục Kha, từ từ khép mắt.

Lục Kha ôm lấy xác của nàng ngồi rất lâu trong tuyết, trời đất mênh mông, tuyết lớn bay tán loạn, dần dần vùi lấp tất cả dấu vết, đưa mọi thứ trở về như lúc ban đầu.

Mấy ngày sau, Trình Hữu Vi quay về kinh hồi báo, Lục Kha được khen thưởng trở thành nữ quan đầu tiên của trấn Ô Y.

Trấn Ô Y sôi nổi ồn ào, Trình Hữu Vi chủ động điều ly đến trấn Ô Y, sau đó tìm được Lục Kha ở bên cạnh một mộ bia ngoài thành, hai người cùng nhau trở về trấn Ô Y.

Mộ bia hoang lạnh, không có mấy người đi tế bái, nhưng lại có rất nhiều người thỉnh thoảng ghé thăm, chỉ vì chữ khắc trên mộ bia này khiến người ta vô cùng khó hiểu.

Trên văn bia sẽ khắc ghi công đức một đời của người đã khuất.

Nhưng trên tấm bia này chỉ khắc hai hàng chữ.

—— Ngô thê Lục Ô Y, sinh tử lưỡng lộ vô tương y.

(Vợ tôi Lục Ô Y, sinh tử hai đường không có nhau.)

. . .

“Cắt, kết thúc!” Trần Liên Kiệt nhịn không được cười ra tiếng, “Mọi người, ‘Ô Y’ chính thức đóng máy!”

Mọi người vui sướиɠ hò reo, chợt sau đó lại nghe tiếng gào khóc: “Oa hu hu hu huhu. . . đau lòng quá đi à!”

Mọi người: “. . .” Đây là nhập vai quá sâu.

Hạ Lâm Hạ còn ngồi trên tuyết ôm lấy Quý Phùng Tuyết, khóc đến hít thở không thông, không còn hình tượng.

Cảnh này quay đi quay lại tận hơn mười lần, cuối cùng đạo diễn dứt khoát quay xong toàn bộ những cảnh sau đó mới tập trung cho cảnh lột tả chi tiết cảm xúc này. Khó khăn lắm Hạ Lâm Hạ mới có thể khóc một cách ẩn nhẫn đầy bi thương như thế trước ống kính. Một khi vừa đóng máy liền bắt đầu gào khóc.

Quý Phùng Tuyết mở mắt ra, nở nụ cười: “Đừng chảy nước mũi nữa.”

Hạ Lâm Hạ khụt khịt mũi, vừa nghĩ đến cảnh mình đâm vào cơ thể của chị lặp đi lặp lại vô số lần thì bi thương trào ra, thút tha thút thít nói: “Chị nói xem chị làm nhiều chuyện xấu như vậy làm gì! Hu hu hu hu!”

Quý Phùng Tuyết buồn cười kéo cô đứng lên, nhận lấy áo Trần Niệm đưa cho, sau đó kéo cô tới cùng nhau khoác, lau đi nước mắt trên mặt cô: “Đừng khóc nữa, không phải chị vẫn ổn sao, trôi hết lớp trang điểm rồi. Nhanh mặc thêm áo vào, đừng để bị cảm.”

“Vậy không phải chị sẽ lạnh hơn sao.” Hạ Lâm Hạ nhìn chị ăn mặc mỏng manh như vậy, vội vàng ôm lấy chị, cho chị sự ấm áp.

Cảnh cuối cùng quay trong gần một tuần, tất cả mọi người đều cực kỳ mệt mỏi, sau khi trở lại khách sạn nghỉ ngơi hơn nửa ngày thì đạo diễn tổ chức tiệc đóng máy, chụp vài tấm ảnh tập thể lớn đăng lên Weibo, đến đây bộ phim mới xem như chính thức kết thúc.

Hôm sau các diễn viên lần lượt về nhà, hai người các cô thì tạm biệt nhau ở sân bay, Hạ Lâm Hạ về Hạ gia chơi hai ngày. Sau đó cô rủ mẹ Hạ và Giang Nguyên cùng nhau đi SPA suối nước nóng, thuận tiện dưỡng tóc và chăm sóc chuyên sâu toàn thân.

“Hiếm khi được dịp nghỉ ngơi, không đi tìm chị Quý của em à?” Giang Nguyên và cô dừng chân ở tiệm nail, chuyện trò với nhau trong lúc chọn hoa văn.

“Tìm chứ, ngày mai không phải sinh nhật chị ấy sao, em phải trang điểm thật đẹp mới đi tìm chị ấy được.” Hạ Lâm Hạ cười khanh khách, cô lật xem mấy mẫu hoa văn trên điện thoại, khi nhìn thấy có một hoa văn hình bông tuyết thì lập tức chỉ vào nó nói: “Em muốn làm cái này.”

“Hai người được lắm, còn dám hoạt động bí mật.” Giang Nguyên cười cười, tùy ý chọn một cái, “Vậy em dự định tặng quà gì cho cô ấy?”

“Không nói cho chị đâu.” Hạ Lâm Hạ cười thần bí, đặt tay lên đệm, nhân viên cửa hàng bắt đầu sửa móng tay, cô nhịn không được cúi đầu nhìn tay mình, đẹp thật, vừa trắng vừa thon vừa dài, phúc lợi của người mê tay!

Cô không khỏi hưng phấn nghĩ, mình đúng là con người đẹp từ đầu đến chân, Quý Phùng Tuyết đúng là nhặt được bảo bối!

“Không phải em muốn tặng bản thân đấy chứ?” Giang Nguyên bất thình lình hỏi.

“Cái gì?” Hạ Lâm Hạ cả kinh, trợn tròn hai mắt, rất lâu sau mới lấy lại tinh thần, ngạc nhiên nói: “Cũng không phải không được, chỉ là tụi em mới ở bên nhau không lâu. . . Như vậy có quá dễ dãi không, hơn nữa em sợ chị ấy chịu không nổi.” Nói gì thì nói, lấy mình làm quà vẫn có đôi chút xấu hổ.

“Chịu không nổi?” Giang Nguyên ngạc nhiên hỏi.

“Em lúc nào cũng nhiệt tình như lửa, lỡ như làm chị ấy. . . Khoan đã!” Hạ Lâm Hạ vội vã rút tay về.

Nhân viên cửa hàng giật mình, tưởng rằng đã làm sai ở đâu: “Sao vậy ạ?”

“Tôi không làm móng nữa.” Hạ Lâm Hạ chợt loé ra ý tưởng, bắt đầu cười kiểu nhân vật phản diện, “Cắt móng cho tôi đi, cảm ơn.”

Giang Nguyên: “. . .”