Nhiệt độ trong không khí từ từ tăng lên.
Hạ Lâm Hạ hơi nóng trong người, cô dồn trọng lượng toàn thân lên người chị, chỉ trong chốc lát hai người đã vò nát chăn. Cô ấn vai Quý Phùng Tuyết, cúi đầu liếʍ cắn, nỉ non nói: “Chị lên đường lúc mấy giờ?”
Quanh đây đều là đường đèo, có những con đường mà ngay cả hệ thống điều hướng cũng không cách nào định vị chính xác được, lại còn cách sân bay ít nhất ba giờ lái xe, đó là trong điều kiện ban ngày giao thông thuận lợi.
Thật khó tưởng tượng làm thế nào mà chị ấy có thể chạy đến vào lúc ba giờ sáng thế này.
Quý Phùng Tuyết để mặc cho cảm xúc dẫn đường, đôi môi ngày càng đỏ mọng ướŧ áŧ. Nghe câu hỏi của cô, chợt nhớ ra sau khi nói câu “nhớ bạn gái” với Phương Hưng Ngôn xong thì bị mẹ ruột đuổi ra ngoài.
Phương Hưng Ngôn vốn đã không vừa ý với việc ngày nào chị cũng lượn lờ trong phòng bệnh khiến bà không thể giao tiếp bình thường với hội chị em bạn già, thẳng thừng bảo chị thu dọn hành lý cuốn xéo.
Quý Phùng Tuyết đành phải đến gặp bác sĩ hỏi thăm lần nữa, xác định không còn vấn đề gì, hai ngày nữa có thể xuất viện. Sau đó chị dặn dò bảo mẫu rồi tuỳ tiện mặc vào một bộ quần áo treo ở nhà, bắt đầu lên đường.
Xuống khỏi máy bay thì trời đã tối, bên này không tiện gọi taxi, đi xe dù lại càng không an toàn, chị đành phải thuê một chiếc xe ở sân bay rồi tự mình lái. Trời tối, tuyết rơi, mặt đường đóng băng, dọc đường còn phải tìm người hỗ trợ gắn thêm dây xích cho lốp xe, nhờ vậy mới có thể yên tâm tiếp tục hành trình.
Chuyến đi này mất gấp đôi thời gian cùng rất nhiều phiền toái, nhưng tất cả đều không phải vấn đề lớn, chỉ vì chị nghĩ mình có thể sớm gặp lại Hạ Lâm Hạ.
Hạ Lâm Hạ là ánh mặt trời thiêu đốt, có thể làm tan chảy tất cả băng giá này.
Dàn âm thanh trên xe được kết nối với bluetooth, đang phát đi phát lại những bài hát của Hạ Lâm Hạ, khiến chuyến đi trở nên thú vị hơn. Chị có thể tưởng tượng được dáng vẻ Hạ Lâm Hạ tươi cười ngồi cạnh mình dù rằng ghế phụ bên cạnh trống không,
nếu sau này có cơ hội, nhất định phải đi du lịch tự túc một lần.Ngoài ra còn có những cuộc hẹn hò, những kỳ nghỉ và rất nhiều thứ mà một cặp đôi sẽ làm.“Sao chị không nói gì hết vậy?” Hạ Lâm Hạ thấy chị không lên tiếng nên định trả thù cắn chị một cái, “Chị đang nghĩ gì thế?”
Quý Phùng Tuyết định thần lại, đuôi mắt chị khẽ nhếch lên rồi đột nhiên xoay người, đổi chỗ với cô. Hạ Lâm Hạ bị đẩy xuống nằm dưới, cô ôm lấy cổ chị ngửa đầu lên hôn.
“Chị đang nghĩ nên đặt tên con của chúng ta là gì mới hay.” Quý Phùng Tuyết mỉm cười nói.
Hạ Lâm Hạ: “. . .”
Hạ Lâm Hạ: “Gọi là. . . ừm. . . Quý Cẩu Đản đi, tên xấu dễ nuôi.”
Quý Phùng Tuyết cười khẽ mấy tiếng, lấy lại quyền chủ động, triền miên hôn cô, rất nhanh, Hạ Lâm Hạ đã chìm trong men say của nụ hôn, đầu óc mơ màng. Quý Phùng Tuyết quyến luyến lưu chuyển quanh tai và cổ cô.
Âm thanh mập mờ thỉnh thoảng lại vang lên, Hạ Lâm Hạ cắn chặt môi dưới, xấu hổ vùi đầu vào gối, đôi tay lại bị cố định trên đỉnh đầu.
“Sao em lại không nói gì?” Quý Phùng Tuyết hôn phớt qua như khıêυ khí©h, “Không phải nói thích chị sao?”
Hạ Lâm Hạ thở gấp, cố ý nói: “Bây giờ không thích nữa.”
Quý Phùng Tuyết làm ra vẻ như muốn buông tay, chị vừa chuẩn bị đứng dậy thì hai chân Hạ Lâm Hạ đã lập tức câu lấy thắt lưng chị: “Muốn chạy sao? Có tin em làm thịt chị không?”
“Phụt.”
Lại thêm một nụ hôn thật dài nữa, đột nhiên Quý Phùng Tuyết xoay người xuống giường, Hạ Lâm Hạ nhìn chị bằng đôi mắt mù sương: “Chị thật sự chỉ được có bấy nhiêu đây thôi hả?”
“. . .” Quý Phùng Tuyết cầm khăn tay lau mồ hôi trên trán cô, tức giận chỉ chỉ vào trán cô, “Em biết hậu quả của những lời này không?”
“Thì sao chứ?” Hạ Lâm Hạ hỏi.
“Em cho rằng yêu đương chỉ hôn môi là được sao?”
Hạ Lâm Hạ đảo mắt, tựa hồ nghĩ tới chuyện gì, đồng tử dần mở to, đột nhiên xoay người lại: “Vậy không được, em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng!”
Làm cường công cũng là một nghệ thuật.Cô cần phải trau dồi thêm một chút.Quý Phùng Tuyết nhìn vành tai đỏ hồng cùng vết tích trên cổ cô, trái tim trống rỗng như được lấp đầy bông, đến bước đi cũng hãy còn lâng lâng: “Chị đi tắm trước, nếu em buồn ngủ thì cứ ngủ đi.”
“Ấu.”
Thế này mà ngủ được mới lạ.Hạ Lâm Hạ chui vào trong chăn, khắp người toả nhiệt, vừa vui mừng hưng phấn lại vừa gấp gáp muốn chia sẻ tâm trạng hiện tại với người khác.
【 Hạ Lâm Hạ 】: Khâu ~ có ở đấy không ~
【 Khâu Tinh Châu 】: Em là người hay quỷ? Có thể nói chút tiếng người không?
【 Hạ Lâm Hạ 】: Được rồi con trai ngoan, bố và chị Quý vừa hôn nhau đấy! Là hôn đấy!
【 Khâu Tinh Châu 】: Em muốn vào phòng tối* đúng không?
【 Hạ Lâm Hạ 】: Ô là la, anh toàn chơi thế này phải không**? Học hỏi học hỏi.
【 Khâu Tinh Châu 】: . . . Anh đang nói danh sách đen! Ông đây úp một gáo phân chết mấy người.jpg
(*Từ gốc “tiểu hắc ốc”小黑屋
là ngôn ngữ mạng chỉ những thành viên vi phạm nội quy diễn đàn nên bị ban nick hay bị đưa vào black list.)(**Ngoài ra, 小黑屋
còn được dùng để nói đùa hoặc ám chỉ nơi giống như nhà tù tối tăm dùng để tra tấn tinh thần, thể xác. . . Có lẽ ở đây Hạ Lâm Hạ hiểu theo nghĩa là chơi mấy trò nặng nặng trong căn phòng kiểu 50 sắc thái với Quý Phùng Tuyết .)【 Hạ Lâm Hạ 】: Anh biết tụi này hôn nhau bao lâu không? Bé khủng long xấu hổ.jpg
[Hệ thống thông báo]: Đối phương đã từ chối nhận tin nhắn của bạn.
“Hứ, mới có chút đả kích đã chịu không nổi, thế này thì làm sao đối mặt với phong ba bão táp cuộc đời?” Hạ Lâm Hạ khinh bỉ lầu bầu, cô nhìn thời gian thì nhớ ra còn một người cuồng thức đêm nữa.
【Tiểu công chúa đẹp người ngọt tiếng】: Anh ơi, anh ơi! Anh còn đang tăng ca à?
【Đại ma vương sớm muộn gì cũng toi】: Có việc gì?
【Tiểu công chúa đẹp người ngọt tiếng】: Không có việc gì, em chỉ muốn nói với anh một tiếng, em và chị Quý hôn nhau rồi o(*////▽////*)q
【Đại ma vương sớm muộn gì cũng toi】: Liên quan gì đến anh?
“Há, chỉ biết nói mấy câu thô tục, chuyện này còn không liên quan đến anh à.” Hạ Lâm Hạ ôm điện thoại âm thầm cười như điên, “Cẩu già độc thân, quá xá thảm.”
Thừa dịp Quý Phùng Tuyết tắm rửa, cô đã quấy rối hết tất cả những người có khả năng quấy rối, một nửa tuyên bố tuyệt giao với cô, nửa còn lại kéo cô vào phòng tối chơi một chuyến, chỉ có Nhạc Thanh Di còn đang thức khuya gào khóc với cô, la hét muốn tiếp tục ăn đường.
Khi Quý Phùng Tuyết ra khỏi phòng tắm, thỉnh thoảng chị nghe thấy vài tiếng cười trộm phát ra từ ngọn đồi nho nhỏ trên giường, sau đó tiếng cười dần trở nên kinh khủng: “Hắc hắc ha ha ha cạc cạc cạc cạc cạc cạc!”
Quý Phùng Tuyết: “. . .”
Quý Phùng Tuyết xốc chăn của cô lên, Hạ Lâm Hạ lập tức úp điện thoại xuống bụng, ngã đầu xuống gối, cong mông lên: “Sao lại giật chăn em ra.”
“Em đang làm gì vậy?”
Hạ Lâm Hạ: “Selfie.”
“Em nghĩ chị tin không?”
Hạ Lâm Hạ: “Nếu chị không tin thì sau này không được hôn nữa.”
“Vậy tiếp tục đi.” Quý Phùng Tuyết chậm rãi phủ chăn lại cho cô, vờ như không nghe thấy tiếng động lạ nào. Sau đó chị đi sấy tóc, đột nhiên điện thoại rung lên hai lần.
Chị liếc nhìn qua, không ngờ lại là Hạ Lâm Hạ gửi tới.
【Hạ Hạ】: Không lừa cậu thật mà! Mình hôn đến mức chị ấy sắp hôn mê luôn, bây giờ chị ấy còn đang tắm, chắc là xấu hổ quá không dám ra đây rồi.
【Hạ Lâm Hạ】: Đã nói với cậu mình là cường công rồi mà, Hạ Lâm Hạ mình đã gạt ai bao giờ?
【Hạ Lâm Hạ】: Đậu má!!!
[Hệ thống thông báo]: “Hạ Hạ” đã thu hồi một tin nhắn
[Hệ thống thông báo]: “Hạ Hạ” đã thu hồi một tin nhắn
[Hệ thống thông báo]: “Hạ Hạ” đã thu hồi một tin nhắn
“Ấu ấu.” Hạ Lâm Hạ che chăn rêи ɾỉ, không biết làm sao mà có thể gửi nhầm nữa, bây giờ chỉ có thể khẩn cầu Quý Phùng Tuyết vẫn chưa đọc được thôi, cô lại gửi tiếp hai đoá hoa hồng, thấy đối phương không trả lời mới yên tâm hơn một chút.
Chờ sau khi Quý Phùng Tuyết lên giường nằm, cô mới quay qua ôm lấy chị, chợt nghe Quý Phùng Tuyết hỏi: “Nghe nói em muốn làm cường công?”
“. . .” Hạ Lâm Hạ ngượng ngùng cười khan, ngước cằm lên nhìn chị, “Không được sao? Ai cũng có ước mơ vĩ đại mà.”
“Hạ 0 Hạ, rất vĩ đại.” Khoé môi Quý Phùng Tuyết thoáng cong lên, cúi đầu hôn xuống trán cô, “Ngủ đi, ngủ ngon.”
Hạ Lâm Hạ không nghe ra thâm ý trong đó, cũng cảm thấy hơi buồn ngủ.
Theo lý mà nói, các cô mới vừa xác định quan hệ, đang là thời điểm củi khô lửa bốc, nhưng hai người lại giống như tập mãi thành quen, dù sao ngủ chung giường cũng gần nửa năm rồi, hôn môi cũng không phải lần đầu tiên, trong lòng biết rõ tâm ý của nhau, cho nên lời tỏ tình mà cô tâm tâm niệm niệm dường như cũng không tạo ra chấn động quá lớn, chỉ là cô có thể ôm đối phương một cách trắng trợn táo bạo hơn mà thôi.
Có lẽ những đôi tình nhân khác sẽ có màn tỏ tình lãng mạn hay quà tặng, trong khoảng thời gian này cô cũng mơ tưởng không ít, nhưng khi thật sự đến thời điểm, chỉ cần một câu “Thích em” của đối phương cũng đã đủ làm người ta an tâm, thỏa mãn.
Cô cười cười, ngáp một cái: “Ngủ ngon.”
Sáng hôm sau, khi Hạ Lâm Hạ tỉnh lại thì bên cạnh đã không còn ai, nếu như không thấy tờ giấy để lại trên bàn thì cô còn tưởng rằng tối qua chỉ là giấc mộng xuân.
Chị đến đoàn làm phim trước, nhớ ăn sáng đấy ——
Quý.
Cô cất tờ giấy đi, rửa mặt xong thì bắt đầu dùng bữa sáng, ăn được hai miếng chợt phát hiện mùi vị của bánh mì này rất ngon, không giống với bánh mì đã từng ăn trong thời gian qua.
Cô vừa định gửi tin nhắn hỏi thì chuông cửa vang lên.
“Tới ngay.” Vừa mở cửa, cô đã nhìn thấy một bó hoa hướng dương lớn.
Cô kinh ngạc nhìn Trần Niệm đứng ở cửa, không rõ ràng lắm: “Đây là?”
“Quý Phùng Tuyết đã đặt trước, mấy hôm trước đường núi bị phong toả, hôm qua mới lưu thông, do vậy hôm nay mới nhận được, cô ấy kêu tôi nhanh chóng đưa cho cô.”
Nghe vậy, Hạ Lâm Hạ lập tức nhận lấy, trong mắt lóe ra ánh sáng trong suốt: “Làm phiền chị rồi, cảm ơn nhé. À đúng rồi, bữa sáng hôm nay sao đột nhiên ăn ngon vậy?”
Trần Niệm nhìn thoáng qua túi đóng gói đồ ăn trên bàn cô, nói: “Đó là cô ấy mua từ nhà, nhưng cửa hàng này không có chi nhánh. Chắc là lúc quay lại đây mua cho cô một phần.”
Hạ Lâm Hạ: “!”
Cô ôm hoa đặt lên bàn, hai tay chống cằm mỉm cười tủm tỉm, một hồi nhìn hoa, một hồi lại nhìn bánh mì, sau đó lấy điện thoại ra chụp vài tấm hình.
Cũng không biết nghĩ tới chuyện gì, cô chụp riêng một bông hoa hướng dương, sau đó thay cho avatar WeChat.
Tình đầu get√Thấy cũng sắp đến giờ, cô lưu luyến sờ lên những bông hoa hướng dương: “Bái bai, mẹ phải đi quay phim kiếm tiền rồi, con ngoan ngoãn ở nhà nha. Ủa, không đúng không đúng, là ba phải đi làm rồi!”
Cô lấy đồ bước xuống lầu, Hạng Hoài Mộng đang đợi ở cửa, hai người vừa chuẩn bị lên xe thì đột nhiên đầu bị đập một cái. Cô nhìn lên, thấy một chiếc drone bay ngang qua đầu mình và ném một chiếc hộp nhỏ xuống đất, cô nhặt lên xem, bên trong là một đôi bông tai rất đẹp và tinh xảo, mẫu thiết kế thoạt nhìn tương tự với hoa văn trên vòng tay.
“Ai vậy?” Hạng Hoài Mộng hiếu kỳ nói.
“Không biết nữa.” Trong hộp còn có một tờ giấy, cô cầm lên xem, trên đó viết ——
gửi Hạ Lâm Hạ.“Cho em!” Hạ Lâm Hạ vui vẻ, lập tức đoán được là ai làm, cô ngẩng đầu nhìn vào camera của chiếc drone, “Chị thấy được em không?”
Chiếc drone hạ thấp xuống một chút, tựa như đang gật đầu.
“Chị chờ một chút, em sẽ đến gặp chị ngay.”
Sau khi ngồi lên xe thì chiếc drone lượn quanh bầu trời theo một hướng khác.
Hạng Hoài Mộng ngẩn ra, nhìn Hạ Lâm Hạ đang cười như kẻ ngốc: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Sao chị chẳng hiểu chút gì thế này?”
Hạ Lâm Hạ chỉ lo cười khúc khích, hoàn toàn phớt lờ cô ấy.
Sau khi đến đoàn phim, ngay khi xe vừa dừng lại, Hạ Lâm Hạ đã mở cửa chạy ra ngoài.
“Ai ui, em từ từ đã!” Hạng Hoài Mộng thật sự lao tâm khổ trí, nhìn thấy xe Trần Niệm cũng dừng lại phía sau nên cùng cô ấy đi vào trong.
Vừa đi qua cổng hai người đã nhìn thấy Hạ Lâm Hạ chạy thẳng về một hướng, vô số nhân viên không khỏi nhìn chăm chú vào từng hành động của cô.
Ngay sau đó, Hạ Lâm Hạ mạnh mẽ ôm lấy Quý Phùng Tuyết đang đứng ở hành lang.
Hạng Hoài Mộng đưa tay che miệng, nói nhỏ bên tai Trần Niệm: “Cô có thấy họ dính lấy nhau quá sai thời điểm không, mới sáng sớm đã bắt đầu diễn, thật sự không biết nên khen hay nên mắng nữa.”
Trần Niệm: “Nên mắng.”
“Có câu. . . Á đù!” Đột nhiên Hạng Hoài Mộng mở to hai mắt, trừng trừng nhìn Hạ Lâm Hạ chủ động hôn Môi! Quý! Phùng! Tuyết!
“Cô ấy trúng độc nên muốn kéo cô Quý chết theo sao?” Giọng điệu của Hạng Hoài Mộng rất nhẹ nhàng nhưng hai mắt lại trống rỗng, kéo kéo tay áo Trần Niệm, “Bây giờ người trưởng thành. . . đều chơi lớn vậy sao?”
Trần Niệm vô tình rút tay áo mình về, dùng ngón tay đẩy trán cô ấy: “Cô thử đoán đi, xem là do trí tưởng tượng của cô phong phú hay là giới hạn của họ quá rộng.”
Hạng Hoài Mộng: “. . .”
Nhóm nhân viên công tác không giấu được sự chua xót trong lòng, mới sáng sớm đã phải chứng kiến cảnh này, làm cẩu độc thân có tiết tháo chẳng dễ dàng gì.
Nhạc Thanh Di cười đến không khép miệng được, đυ.ng đυ.ng Triệu Thính Lộ đứng bên cạnh đang vô cùng ghét bỏ: “Mau chụp cho tôi một tấm bên góc của cô đi, bên này của tôi chụp không tới!”
Triệu Thính Lộ: “. . . Không biết xấu hổ!”
Nhạc Thanh Di: “Cô cứ ghen tị đi, người khổ sở vẫn chỉ có cô thôi.”
“Khụ khụ.” Đột nhiên Trần Liên Kiệt ho khan hai tiếng, trêu chọc, “Mới mấy ngày không gặp đã mê đắm như vậy rồi à?”
Lúc này Hạ Lâm Hạ mới hơi lui lại, nâng mắt nhìn Quý Phùng Tuyết: “À. . . món đồ đấy em thích lắm. Nhưng suýt chút nữa cái hộp biếu không cho đầu em một cục u rồi.”
Quý Phùng Tuyết cười nói: “Vậy sao? Chị cố ý đấy.”
“Ể?”
Quý Phùng Tuyết hơi cúi xuống, ánh mắt thật sâu, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Em thật sự đã quên lần đầu chúng ta gặp nhau rồi sao?”
Hạ Lâm Hạ sửng sốt vài giây, không biết nghĩ tới chuyện gì mà đồng tử hơi co lại, khϊếp sợ nhìn chị: “Chị chị chị chị. . . không phải vì trả thù mà cố ý lừa gạt tình cảm của em đấy chứ?!”
“. . . Cũng không phải không thể.” Quý Phùng Tuyết trêu cô.
“Trap girl!!!”
Quần chúng vây xem: Chậc, hiểu rồi. #Cô Quý trap girl#