Nếu đến tận bây giờ mà chị vẫn không phát hiện ra Hạ Lâm Hạ có ý với chị, vậy thì không xứng làm người nữa.
Thời gian đầu chị vẫn chưa xác định được, nhưng vào những lúc vô tình xoay người trong giờ nghỉ giải lao giữa giờ quay, chị sẽ luôn nhìn thấy người kia đang chăm chú nhìn mình, sau đó sẽ né tránh ánh mắt chị, vờ như không có gì xảy ra.
Cho đến lần bị thương hôm trước, khi Hạ Lâm Hạ đứng trước mặt chị với bông cải xanh trên tay, chị phát hiện ánh mắt của cô đã không còn tránh né mà đầy ắp sự kiên định và mong đợi, tràn ngập tinh thần hứng khởi. Như thể trên tay cô không phải là đoá cải xanh dính sương tuyết mà là một trái tim chân thành nồng nhiệt.
Khoảnh khắc ấy chị vui mừng khôn xiết, lòng nhũn ra như tan thành nước, thế nhưng chị cũng không dám thể hiện quá mức, chỉ sợ vừa mở miệng sẽ không khống chế được cảm xúc của mình.
Nhưng sau sự mừng rỡ vô biên ấy là cảm giác thấp thỏm lo âu, ý niệm thường xuyên xuất hiện trong đầu chị làcó phải Hạ Lâm Hạ chỉ bị hấp dẫn vì cảm giác mới lạ không? Là muốn tìm kiếm sự kí©h thí©ɧ? Hay chỉ đơn giản là cảm thấy có thể vứt bỏ chị bất cứ lúc nào nếu như việc ở bên nhau đã trở nên nhàm chán?
Dù là đáp án nào cũng có thể huỷ hoại chị.
Nhưng chị lại quá tham luyến sự ấm áp của đối phương.
Trạng thái mơ hồ như hiện tại đương nhiên cũng có cái tốt, có thể trộm thơm một cái rồi vui vẻ không dứt. Nhưng vào mỗi đêm khuya khi vạn vật yên giấc, chị lại không thể kìm nén được những ý nghĩ xấu xa của mình.
Sau nhiều ngày thăm dò, rốt cục chị đã hiểu rõ mục đích của Hạ Lâm Hạ. Vào tối hôm trước, hai người bỗng nhiên trao đổi về kết cục của Lục Kha và Lục Ô Y trong kịch bản, cả hai đều có những suy nghĩ riêng của mình.
Lúc ấy, không biết Hạ Lâm Hạ vô tình hay cố ý nói một câu: “Lục Ô Y là đồ ngốc, nói rõ cảm nhận của mình sớm một chút không tốt hơn sao, kết cục lại chẳng còn gì cả.”
Chị bỗng mỉm cười.
Suýt chút nữa chị đã quên Hạ Lâm Hạ là con người kiêu kỳ đến mức nào, dù có thích thứ gì cũng ngại mở miệng nói thẳng, có lẽ đang đợi chị chủ động trước đây.
Vậy thì tất nhiên, chị không thể lùi bước.
Thật ra chị cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm tỏ tình, cũng đã quên những ngày tháng bên Hình Bạch Phong, quên cả cách hai người bắt đầu hẹn hò với nhau thế nào, còn với Tiêu Vũ Nhiên cũng chỉ là thuận miệng nói ra một câu trên bàn cơm mà thôi.
Nếu đã hạ quyết tâm tỏ tình thì đương nhiên không thể úp úp mở mở giống như trước. Chị muốn mang lại cho Hạ Lâm Hạ điều tốt đẹp nhất. Vì vậy chị rất nghiêm túc bày mưu tính kế, thời gian, địa điểm, khung cảnh, quà tặng đều đã được lên kế hoạch, nhưng chị vẫn cảm thấy còn thiếu chút gì đó.
Trong hoạch định chị đã đặt rất nhiều thứ, chắc sẽ được đưa tới đây chỉ trong vòng một hai hôm nữa thôi, sau đó chị sẽ thổ lộ tình cảm với cô ấy ngay trước mặt mọi người. Với tính tình kiêu ngạo của Hạ Lâm Hạ, nhất định cô ấy sẽ rất thoả mãn khi cả thế giới đều biết mình là người được Quý Phùng Tuyết theo đuổi trước.
Nếu thất bại cũng không sao, cũng đã sắp đến ngày đóng máy, lúc quay về chị có thể cho Hạ Lâm Hạ bất cứ thứ gì cô ấy muốn. Chị còn có rất nhiều thời gian có thể ở cạnh cô ấy.
“Vậy tụi này về trước chuẩn bị nhé.” Trần Niệm và Hạng Hoài Mộng vẫy tay với các cô, sau đó lái ô tô quay về đoàn làm phim.
Quý Phùng Tuyết vừa quay đầu lại đã bị một nắm tuyết đập vào mặt.
Chị mỉm cười lau tuyết đi, Hạ Lâm Hạ có vẻ áy náy bước đến lau mặt giúp chị: “Ai dô, dẹp đi, không ném tuyết nữa, lỡ như chị lại bị cảm thì đạo diễn Trần nhất định sẽ mắng tụi em.”
“Ừm, nghe em.”
Hạ Lâm Hạ vui vẻ: “Chị Ảnh hậu lại chịu nghe theo lời em sao?”
“Ảnh hậu thì thế nào?” Quý Phùng Tuyết nắm tay cô, mười ngón giao nhau, “Em chính là Hạ Lâm Hạ.”
“Cũng phải.” Hạ Lâm Hạ vui vẻ lắc vai, “Chị phải nghe lời em nói.”
Quý Phùng Tuyết khẽ nhếch môi cười: “Tại sao chị phải nghe em nói?”
“Tại vì. . .” Hạ Lâm Hạ hơi nghèn nghẹn, sau đó vỗ ngực, “Tại vì em trẻ hơn chị.”
“Được.” Quý Phùng Tuyết cúi đầu nén cười, “Ngoại trừ mẹ chị, chưa có ai quản chị đâu.”
“Thật sao?” Hạ Lâm Hạ cố tình đạp mạnh xuống tuyết, lưu lại một chuỗi vết chân, “Sao nghe cứ như mẹ chị dữ lắm vậy? Dạy dỗ chị rất khắt khe à?”
“Cũng không đến nỗi, nhưng dù bà ấy có nói gì chị cũng không nghe.” Quý Phùng Tuyết cười ra tiếng.
Hạ Lâm Hạ nhớ tới những chuyện trong quá khứ Hình Bạch Phong từng kể với mình, cô cảm giác năm đó có lẽ Quý Phùng Tuyết cũng là phần tử nổi loạn, nhưng bên ngoài lại luôn giả vờ ngoan hiền, thế nên các thầy cô cũng không cách nào nổi giận được.
“Trước đây chị thế nào?” Cô hỏi.
Quý Phùng Tuyết suy tư vài giây: “Đẹp hơn bây giờ.”
“. . .” Hạ Lâm Hạ không nhịn được tưởng tượng, lại không thể nào tưởng tượng ra được, chỉ cảm thấy chị của hiện tại là xinh đẹp nhất, thế nhưng cô lại dối lòng khịt mũi, “Đồ không biết xấu hổ, có thể đẹp như em sao?”
“Tất nhiên không rồi.” Quý Phùng Tuyết âm thầm cười trộm, “Hạ Hạ của chúng ta là đẹp nhất.”
Hạ Lâm Hạ phụt cười thành tiếng, quay đầu nhìn chị, bất ngờ đối diện với đôi mắt sâu thẳm của chị, bỗng chốc quên mất điều mình vừa định nói.
Lúc này, Quý Phùng Tuyết bình tĩnh nghiêng người về trước, môi dừng lại ở nơi cách môi cô chừng ba bốn cm.
Tim Hạ Lâm Hạ chợt lỗi nhịp, cô ngước mắt chăm chú nhìn chị, trên lông mi đột nhiên rơi xuống một bông tuyết nhỏ, sau khi chớp mắt vài cái, bông tuyết vẫn không rơi xuống mà giống như một tinh linh tuyết bám trên người cô.
Cô không nhúc nhích, dằn giọng hỏi: “Chị tới gần em như vậy làm gì?”
“Hả? Không phải em muốn hôn chị sao?” Quý Phùng Tuyết hỏi ngược lại.
Hạ Lâm Hạ sửng sốt: “Em nào có.”
“Hự, không muốn hôn chị à.” Quý Phùng Tuyết nghiêm túc lui lại, “Ngại quá, chị cứ nghĩ là em muốn hôn chị.”
Hạ Lâm Hạ: “. . .”
Mẹ bà, vốn dĩ người ta không định hôn, bây giờ muốn hôn thì phải làm sao đây!
“Chị biết cách quyến rũ như vậy, sao không tìm cách quyến rũ Tiêu Vũ Nhiên đi?” Cô đột nhiên hỏi.
Môi Quý Phùng Tuyết từ từ mím lại, đã lâu không nhắc đến người này, đột nhiên nghe đến chợt cảm thấy thật xa lạ, chị hỏi: “Em để ý sao?”
“Để ý cái gì?”
“Trước đây chị từng theo đuổi cô ấy.”
Hạ Lâm Hạ rất nghiêm túc suy nghĩ, định nói cô không ngại, chỉ cảm thấy chị ngu ngốc mà thôi. Nhưng ngẫm lại,Quý Phùng Tuyết hỏi cô có để ý hay không là có ý gì?
Câu tiếp theo có phải là tỏ tình không?
Cô âm thầm cười trộm, nghiêm trang nói: “Em không ngại.”
Quý Phùng Tuyết thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh nói: “Có thể là trước đây chị đã không cố gắng hết sức để theo đuổi cô ấy do nghĩ nên để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, nhưng đâu phải cứ muốn là được.”
Hạ Lâm Hạ cười thành tiếng, hoàn toàn bị thuyết phục bởi câu trả lời này.Dù sao thì gái thẳng tự nhiên lại đẹp như tiên trên trời như cô còn bị Quý Phùng Tuyết hấp dẫn chứ đừng nói đến loại người vốn có mục đích như Tiêu Vũ Nhiên.
Những bông tuyết lại bay khắp bầu trời, cả hai xoay người nhìn lại, trên đầu ai cũng phất phơ hoa tuyết, khi Quý Phùng Tuyết đưa tay định phủi giúp Hạ Lâm Hạ thì bị cô ngăn lại.
“Để em chụp một tấm.” Hạ Lâm Hạ nhanh chóng lấy điện thoại ra, mở camera selfie, kéo chị đến đứng dưới một thân cây, canh góc độ để cả hai đều lọt vào khung hình, “Cười nào.”
Quý Phùng Tuyết cong khóe môi.
Tách.
Hai người cùng cúi đầu xem ảnh chụp, hậu cảnh phía sau là tuyết trắng mênh mông, nhưng nụ cười của họ lại vô cùng rạng rỡ.
Hạ Lâm Hạ lập tức đăng Weibo.
Hạ Lâm Hạ V: Tuyết rơi rồi tuyết rơi rồi, hai họa sĩ nhí đứng trong tuyết [hình ảnh]
[A a a a ! Hạ Hạ cuối cùng chị cũng nhớ tới Weibo của chị rồi!]
[Chờ đợi bao lâu, vậy mà vừa xuất hiện là đút cẩu lương, tàn nhẫn!]
[Hạ Hạ phiền cậu chuyển lời tới Quý tiên nữ, nếu chị ấy vẫn không đăng Weibo thì bọn tôi sẽ phải leo tường vào nhà Hạ Lâm Hạ đó!]
[A a a a lưu lại, ảnh đẹp tuyệt!]
[Chỉ tiện tay chụp mà cũng ra bức ảnh đẹp chết người như vậy sao?]
[Hu hu hu Hạ Hạ của tôi, Hạ Hạ cười lên ngọt như mía lùi, Quý tiên nữ chuẩn công dịu dàng!]
“Họ đang nói gì vậy?” Quý Phùng Tuyết đột nhiên hỏi.
Hạ Lâm Hạ vội vã che khuất bình luận “Công dịu dàng” vừa lướt đến kia, cất điện thoại đi, nói: “Họ nói chị là một cô gái rất dịu dàng.”Rất thích hợp làm thụ, ừm.
“Vậy à?” Quý Phùng Tuyết không chút hoang mang lấy điện thoại của mình ra, lưu ảnh lại ngay trước mặt cô xong, sau đó —— mở phần bình luận lên đọc lướt qua, tiếp đến là cất tiếng đọc: “Chuẩn công dịu. . .”
Hạ Lâm Hạ lập tức che miệng chị lại.
Sau khi trở về khách sạn, nghỉ ngơi chưa được bao lâu đã thấy mặt trời sắp xuống núi. Do đoàn phim đóng đô ở nơi hẻo lánh nên việc mỗi ngày đều gọi cơm hộp ở ngoài trở nên không thực tế, cũng vì thế mà người phụ trách sinh hoạt đã thuê một bếp ăn địa phương. Sau cuộc càn quét của Quý Phùng Tuyết, nhà bếp đã chuẩn bị xong nồi lẩu. Mọi người ngồi quây quần trong sảnh, ăn uống hăng say, có thể xem như một chút thư giãn hiếm hoi sau bao nhiêu ngày làm việc vất vả.
Hạ Lâm Hạ quay đầu trò chuyện đôi câu với những người ở bàn bên cạnh, vừa xoay người lại thì phát hiện đồ ăn trong bát của mình đã xếp thành ngọn đồi, lòng cô vui như trẩy hội, lập tức phóng ánh mắt vênh váo đến Khâu Tinh Châu đang ngồi đối diện.
“Chị cũng ăn đi, đừng gắp cho em nữa.” Hạ Lâm Hạ nhìn sang Quý Phùng Tuyết ngồi bên cạnh mình.
Quý Phùng Tuyết gật đầu nhưng lại cảm thấy không ngon miệng chút nào, từ khi mới bắt đầu chị đã có cảm giác nôn nao khó hiểu. Hạ Lâm Hạ gắp một miếng thịt bò cho chị, chị mới vừa đưa tới miệng thì đột nhiên điện thoại vang lên.
Người gọi đến là bảo mẫu gia đình, được chị thuê để chăm sóc cho mẹ của mình.
Tay chị run lên, có linh cảm rất xấu, chị cầm lấy điện thoại ra ngoài nói chuyện. Hạ Lâm Hạ nhìn miếng thịt rớt xuống bàn, một lúc lâu sau mới thấy Quý Phùng Tuyết hốt hoảng chạy đến bàn của Trần Liên Kiệt nói gì đó rồi lại vội chạy đi.
“Cô Quý gặp chuyện gì vậy?” Khâu Tinh Châu hỏi.
“Em cũng không biết.” Hạ Lâm Hạ đi hỏi thăm Trần Liên Kiệt mới biết vừa rồi Quý Phùng Tuyết tìm ông xin nghỉ, mẹ của chị ấy vừa phải vào phòng phẫu thuật.
Quý Phùng Tuyết chỉ lấy những vật dụng cần thiết, ánh mắt dừng lại vài giây ở cuốn nhật kí, cuối cùng vẫn bỏ vào túi xách, sau đó xách túi ra ngoài, trên hành lang bắt gặp Hạ Lâm Hạ đang chạy tới.
“Thế nào rồi chị?”
“Viêm ruột thừa cấp tính, bây giờ chị đến sân bay.”
“Chị chỉ mang mấy thứ này về nhà thôi sao?” Hạ Lâm Hạ theo chị vào thang máy, lo lắng nhấp nhỏm không yên, “Ở bệnh viện nào vậy? Xa không? Trễ thế này còn chuyến bay nào không?”
Quý Phùng Tuyết nhìn bộ dạng sốt ruột của cô, cười khẽ, xoa đầu cô trấn an: “Sẽ kịp thôi. Mấy ngày tới em ngoan ngoãn ở lại đây, chị sẽ cố gắng về sớm.”
“Ò.” Hạ Lâm Hạ không hiểu sao có chút uể oải, nhìn chị lên xe bảo mẫu, xe vừa khởi động, đột nhiên cô vỗ vào cửa sổ.
Quý Phùng Tuyết hạ cửa sổ xe xuống: “Sao vậy em?”
“À ừm, tuy là chị lớn hơn em, nhưng em cũng không phải trẻ con, có chuyện gì chị cũng có thể nói với em.” Hạ Lâm Hạ nói rất chân thành.
“Được rồi.” Quý Phùng Tuyết mỉm cười, “Mau về đi, ở ngoài trời lạnh.”
Chờ đến khi xe rời đi Hạ Lâm Hạ mới đột nhiên nhớ tới lúc ăn lẩu vừa rồi mọi người đều cởϊ áσ khoác, và Quý Phùng Tuyết vội vã chạy đi chỉ với một chiếc áo len trên người.
Quý Phùng Tuyết bắt kịp chuyến bay cuối cùng, khi chị chạy tới bệnh viện thì vẫn chưa đến năm giờ sáng. Ca phẫu thuật rất thuận lợi, bệnh nhân đã được chuyển vào phòng bệnh, bảo mẫu ngồi bên cạnh giường, thấy chị đến vội về nhà lấy quần áo thay và đồ dùng hằng ngày.
Chị ngồi xuống mép giường, nhìn gương mặt được chăm sóc cẩn thận nhưng khó lòng che đậy vẻ tiều tuỵ của Phương Hưng Ngôn, mặc dù cứ cách hai ba ngày là lại nói chuyện điện thoại nhưng lần gặp gần nhất giữa hai người đã cách đây gần nửa năm.
Hôm sau, chị bị đánh thức bởi tiếng nói chuyện.
“Chị hai à, con gái của chị có hiếu thật, nửa đêm đến chăm sóc chị rồi còn ngủ quên luôn trên giường chị, có giường trống lại không ngủ.”
Sau đó là giọng nói dịu dàng của Phương Hưng Ngôn, nhịp điệu hơi chậm: “Nó lười đấy.”
Bệnh nhân ở chung phòng còn nói: “Con gái của chị cũng thật xinh xắn, cứ như đại minh tinh ấy, đã lập gia đình chưa?”
Phương Hưng Ngôn thong thả nói: “Vẫn chưa, còn nói sẽ cưới dâu về cho tôi. Thế mà nói hơn mười năm cũng có thấy động tĩnh tẹo nào đâu, chỉ toàn bị đá, xấu hổ ghê ha ha ha ha.”
Quý Phùng Tuyết: “. . .”
“. . .” Bệnh nhân chung phòng cũng cười theo, “Vậy có người yêu chưa?”
Cuối cùng Quý Phùng Tuyết cũng không nghe lén nổi nữa, vờ như mới tỉnh ngủ, vừa ngẩng đầu ngồi thẳng lên thì tấm khăn lông trên người chợt trượt xuống, sau đó nghe Phương Hưng Ngôn hỏi: “Nghe thấy không? Dì giường bên hỏi con đấy, có người yêu chưa?”
“. . .” Chị thở dài bất đắc dĩ, “Giáo sư Phương, mẹ có chắc câu đầu tiên mẹ muốn hỏi con khi gặp lại sau những ngày xa cách là câu này không?”
“Chắc.”
“Có, tụi con còn có con nữa.”
Tầm mắt Phương Hưng Ngôn đột nhiên dừng lại trên bụng chị.
Quý Phùng Tuyết: “. . .”
Chị đi rửa mặt, sau đó đi tìm bác sĩ chủ trị nghe tư vấn.
Lúc này bệnh nhân chung phòng mới ngạc nhiên nhìn sang Phương Hưng Ngôn: “Chị hai à, hình như em em em gặp con gái chị trên TV rồi! Hình như con bé có bạn gái, con gái của em cũng đang theo đuổi ngôi sao tên Hạ Lâm Hạ gì đó, hình như hai người là tình nhân đấy!”
Phương Hưng Ngôn khẽ cười: “Vẫn chưa nói chắc được, lỡ như ngày nào đó lại bị đá thì sao, tôi đợi nó quay về tìm mẹ khóc.”
Bệnh nhân chung phòng: “. . .”Đột nhiên cảm thấy dưới sự dịu dàng của chị hai này là khuôn mặt của ác ma!
Hai ngày tiếp theo, Quý Phùng Tuyết và bảo mẫu vẫn luôn ở bên giường bệnh chăm sóc, chị đề nghị chuyển bà sang phòng bệnh cao cấp, Phương Hưng Ngôn vừa nghe lập tức khó chịu, bà nói muốn trò chuyện với những người chung phòng.
Những lúc rảnh rỗi, Quý Phùng Tuyết phát hiện ánh mắt của những người chung phòng bệnh với mẹ mình rất phức tạp,ngoài sự yêu thích sao lại còn có chút thương cảm?
Hôm nay, chị mới gọi điện thoại cho Trần Niệm xong, vừa quay đầu lại thì thấy bệnh nhân chung phòng với Phương Hưng Ngôn nhìn chị chằm chằm không chớp mắt, chị ngượng ngùng giải thích: “Là người đại diện của cháu.”
Phương Hưng Ngôn thả lỏng sắc mặt, xòe tay ra với bạn chung phòng: “Có chơi có chịu, tôi đã bảo không phải người yêu của nó mà.”
Bệnh nhân chung phòng miễn cưỡng lấy ra mười đồng từ dưới gối, ai oán liếc nhìn Quý Phùng Tuyết: “Thảo nào toàn bị đá, không chịu gọi điện cho bạn gái gì hết.”
Quý Phùng Tuyết: “. . .”
Một lúc sau, như thể không thể chịu được nữa, chị hỏi mẹ ruột của mình: “Giáo sư Phương, mọi người còn cá cược gì nữa không?”
“Cược cháu khi nào thì bị đá.” Bệnh nhân chung phòng giành trả lời, “Dì cá là nửa năm, cháu phải tranh thủ đi, mẹ cháu thì cược một tháng.”
Phương Hưng Ngôn bổ sung: “Ừ.”
Quý Phùng Tuyết: “. . .”
Lại có thêm vài người đến thăm bệnh, bọn họ đều là sinh viên của Phương Hưng Ngôn. Phương Hưng Ngôn giảng dạy ở Trường Đại học địa phương, các sinh viên rất kính trọng bà, vừa nghe nói bà nằm viện thì lớp trưởng đã lập tức đến thăm, sau đó lớp trưởng gặp được Quý Phùng Tuyết!
Vừa đặt chân về trường đã bắt đầu tuyên truyền, và rồi mọi người trong trường đều biết con gái Giáo sư Phương là ai! Sau đó sinh viên các lớp lũ lượt kéo nhau tới thăm bệnh.
Ban đầu, Quý Phùng Tuyết không tiện từ chối thịnh tình của các sinh viên, nhưng sau ba ngày, chị cảm thấy mình sắp trở thành nhân viên quầy lễ tân mất rồi.
Khó khăn lắm mới tiễn các bạn sinh viên về hết, đến lúc không còn chuyện gì làm, chị chợt thở dài khi nhớ ra rằng kế hoạch tỏ tình của mình đã bỏ lỡ thời điểm đẹp nhất.
Chị rất nhớ Hạ Lâm Hạ, nhưng mấy ngày này đoàn phim rất bận, chị sợ cô bé phân tâm, vừa mệt mỏi lại phải lo lắng chung với chị. Hai người có gọi điện cho nhau nhưng lúc nào cũng giống như lệch múi giờ, cuối cùng biến thành trò chuyện trên WeChat, ai có thời gian thì nói trước vài câu, và thường phải đợi lâu mới nhận được lời hồi đáp.
“Đây là gì vậy?” Phương Hưng Ngôn đột nhiên lên tiếng, bà đang định lấy quyển sách đọc nhưng vô tình thấy quyển sổ trong túi xách của Quý Phùng Tuyết, “Ái chà, còn mang theo sổ tay tuỳ thân à?”
Quý Phùng Tuyết sửng sốt trong giây lát, sau đó cầm lấy cuốn sổ bật cười, bàn tay lơ đễnh mở đến trang cuối cùng nên tiện thể lướt nhìn qua.
Thứ bảy, ngày 7 tháng 9, trời quang.
Hôm nay chính thức thành lập nhóm rồi! Mình đã ra mắt rồi!
Tiếc là không phải vị trí Center, mong sao ba mẹ và anh hai không thất vọng, trước đó còn thề non hẹn biển với họ là sẽ giành được vị trí thứ nhất TT
Không biết con đường sau này sẽ thế nào, nhưng cũng chỉ có thể tiếp tục bò lên trên thôi. Hiện thời chỉ là điểm xuất phát, mình nhất định sẽ bò đến đỉnh!!!
Mình có một dự cảm, đó là mình nhất định sẽ nổi tiếng, nên không thể để lộ lịch sử đen tối và nhược điểm trong này ra ngoài, mình quyết định không viết nhật ký nữa (chủ yếu là không có thời gian).
Hạ Lâm Hạ mười tám tuổi, tạm thời ghi đến đây thôi.
Cuộc sống sau này, đều sẽ có ống kính ghi lại.
Hạ Lâm Hạ, phải cố gắng lên nhé.
—— Hạ Lâm Hạ.
Quý Phùng Tuyết không khỏi nghĩ đến việc cô gái mười tám tuổi Hạ Lâm Hạ đã viết những dòng ngắn ngủi này với sự háo hức và chờ mong vào đêm ra mắt của mình như thế nào.
Chị thoáng tiếc nuối, chị không thể chia sẻ cùng cô thời khắc tuyệt vời như thế.
Quý Phùng Tuyết lại lật về trước vài tờ, phát hiện sau khi cô trở thành thực tập sinh thì nhật ký bắt đầu trở nên chi chít. Ví dụ như cãi nhau với ai, hôm nay đã luyện tập những gì. . .
Chị còn phát hiện thói quen đối phương thích đăng vòng bạn bè lúc đêm khuya là xuất phát từ đâu, ngày đầu tiên cô đã luyện tập đến tận bốn giờ sáng, phấn khích không nhịn được nên đã đăng vòng bạn bè, sau đó được Hạ Dương Huyên bấm like.
Hạ Lâm Hạ lập tức phát hiện ra anh trai cũng bận rộn như mình, vì vậy mỗi lần đăng vòng bạn bè lúc đêm khuya, cô muốn nói với Hạ Dương Huyên rằng có người đang cố gắng cùng anh ấy.
Tim Quý Phùng Tuyết tan chảy.
Lật thêm hai trang, nhưng còn chưa thấy rõ nội dung thì ánh mắt chị đã bị cố định, bởi vì giữa những con chữ xinh đẹp kia, chị nhìn thấy ba chữ “Quý Phùng Tuyết”.