Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trở Thành Cặp Đôi Hợp Đồng Với Đối Thủ Không Đội Trời Chung

Chương 73: Diễn thử

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhất định phải quyến rũ được Quý Phùng Tuyết.

Hạ Lâm Hạ âm thầm đưa ra quyết định này trong khi đang tắm.

Đây là kết luận mà cô rút ra sau khi quan sát bữa tiệc tối nay, nhìn Khâu Tinh Châu mà xem, một người đàn ông lưng dài vai rộng như thế mà còn bị mồi chài đến mức chủ động tỏ tình.

Vậy thì cô cũng có thể làm cho Quý Phùng Tuyết thổ lộ trước.

Nhưng trước kia không chỉ một lần cô buông lời tàn nhẫn với Quý Phùng Tuyết, nếu Quý Phùng Tuyết thích cô thì cô sẽ lạnh lùng bỏ rơi chị ấy.

Lời nói còn văng vẳng bên tai, bây giờ cô lại thích chị ấy thật, đây không phải đỉnh cao của tự vả sao?

Huống chi trên mạng còn lưu hành một câu nói, người nào thật lòng trước là cầm chắc thất bại.

Cô sẽ không chịu thua người kia, cô nhất định phải chiếm được tiên cơ.

Vì thế cho nên, cô nhất định phải làm Quý Phùng Tuyết rung động trước, sau đó tỏ tình với cô, còn cô chỉ việc giả vờ miễn cưỡng chấp nhận.

Thông minh dã man!

Sau khi hạ quyết tâm, cô lấy ít sữa tắm chà xát thêm lần nữa, ngửi thử, hình như chưa đủ thơm. Một lát sau, ánh mắt cô lập tức chú ý tới lọ nước hoa trên kệ. . .

Bên ngoài, Quý Phùng Tuyết đã tắm rửa sạch sẽ đang nằm lắng nghe tiếng nước, rảnh rỗi lại mở quyển nhật ký ra. Thấm thoát đã đọc tới quyển cuối cùng, có chút lưu luyến mở ra trang đầu tiên.

Ngày 1 tháng 9, trời trong xanh và gió nhẹ.

Khai giảng rồi khai giảng rồi, đã thành công thăng cấp thành học sinh tốt nghiệp cấp ba đúng chuẩn. Hôm nay mình không cho ba mẹ và anh trai đi cùng mà tự đi báo danh một mình! Mình giỏi quá đi mất!

Hạ Lâm Hạ tiến lên, Thanh Hoa Bắc Đại* không còn là giấc mơ!

(*Hai trường Đại học hàng đầu Trung Quốc, ngoài quy chế tuyển sinh thông thường, họ còn có chế độ ưu tiên cho những học sinh có thành tích vượt trội, có thể được tuyển thẳng vào trường không cần thông qua thi tuyển và được nhận rất nhiều ưu đãi.)

Ây, nói gì thì nói, tuổi trẻ cũng có trăn trở của tuổi trẻ. Tối hôm qua mình hỏi anh hai phải làm sao thì cả Thanh Hoa và Bắc Đại đều chú ý tới mình, anh ấy lại hoàn toàn chẳng cảm thấy mình là người có thể thu hút được Thanh Bắc, câu hỏi đầu tiên dành cho mình lại là: nam sinh theo đuổi em tên là Thanh Hoa và Bắc Đại à?

Mình: ? ? ?

Đầu óc kiểu này hết thuốc chữa rồi.

Vì vậy mình nói với anh ấy: Đúng đấy, còn có người tên Lam Tường nữa, em thích nhất là thu hút Lam Tường (*).

(*Lam Tường là tên một trường kỹ thuật đào tạo về máy móc, tốt nghiệp không có văn bằng.)

Cuối cùng, tiền tiêu vặt tháng này mất sạch.

. . .

Ngày 10 tháng 9, trời trong xanh.

Ngày nhà giáo, vì tiền tiêu vặt đã bị cắt nên không có cách nào mua quà cho các thầy cô được, mình quyết định tự tay viết một lá thư cảm ơn cho các thầy cô. Thời gian eo hẹp, nhiệm vụ nặng nề, mình viết xong thì đi học tiết thể dục buổi sáng, để bạn cùng bàn gửi giúp đến các thầy cô.

Kết quả là học xong tiết thể dục, mình bị xách cổ vào văn phòng, tất cả giáo viên ở đấy đều quét mắt nhìn mình với vẻ mặt cổ quái, giáo viên chủ nhiệm hói đầu xoa nắn đầu mình, rất tức giận hỏi mình đã tặng gì cho các thầy cô!

Mình nói là món quà bày tỏ lòng tôn kính và yêu mến của mình.

Ông ấy bắt mình mời phụ huynh.

Đại Ma Vương tới, nhận lấy thư cảm ơn trên tay thầy chủ nhiệm, đọc được một chút thì sắc mặt đã trở nên đáng sợ!

Mình lại gần đọc vài chữ, sau đó giãy đành đạch lìa đời.

Đồ bạn cùng bàn rác rưởi, thế mà lại lấy nhầm thư cảm ơn thành thư tình nặc danh đưa cho các thầy cô a a a a a!

Cuối cùng, tiền tiêu vặt nửa năm cũng bay luôn.

Hơn nữa, trong trường học còn lan truyền tin đồn mình ăn sạch nam nữ già trẻ không chừa một ai hu hu hu.

Mình chết mà không nhắm mắt!

. . . . . .

“Phụt.” Quý Phùng Tuyết bật cười thành tiếng.

“Chị Quý.” Hạ Lâm Hạ đột nhiên gọi to.

Chị đặt nhật ký xuống, hỏi: “Sao vậy?”

“Người ta quên mang áo ngủ rồi, chị lấy giúp em đi ~” Ngữ điệu kéo dài, mập mờ lưu luyến.

Quý Phùng Tuyết nhướng mày: “Ừm.”

Chị lấy áo ngủ đến gõ cửa, Hạ Lâm Hạ vươn một tay ra chụp nắm khắp nơi, cuối cùng nắm được tay chị, cô không cầm lấy áo ngủ ngay mà vờ như không tìm thấy, sờ soạng tay chị: “Quần áo đâu?”

“Ở trên tay chị.” Quý Phùng Tuyết nhịn cười.

Lúc này Hạ Lâm Hạ mới cầm áo ngủ quay vào, cô mặc xong nhìn vào gương, âm thầm nắm tay lại.

Hạ Lâm Hạ tiến lên, ôm mỹ nhân không còn là giấc mơ!

Cô vén lên mái tóc dài gợi cảm, ánh mắt khựng lại, tiện tay cầm lên một lọn tóc nhìn kỹ, hình như cô phát hiện nó. . . chẻ ngọn rồi?!

Thời gian này cô vẫn luôn ở đoàn phim, cộng thêm thời tiết hanh khô lạnh lẽo nên không có cách nào đi dưỡng tóc được.

OMG, đây là thời điểm quan trọng trong công cuộc tán gái, sao có thể để tóc chẻ ngọn!

Cô ủ rũ mở cửa ra, trong một thoáng thấy Quý Phùng Tuyết thì chợt nhớ đến chính sự, vờ vịt xoa huyệt thái dương: “Chị Quý à, em đau đầu quá.”

“Đau lắm sao?” Quý Phùng Tuyết bước đến ân cần hỏi.

“Hơi hơi, nhưng cũng buồn ngủ nữa, có lẽ ngủ một giấc là khỏe thôi.” Hạ Lâm Hạ yếu ớt nắm lấy tay chị, “Chị cho em mượn xíu lực nha.”

“Được thôi.”

Hạ Lâm Hạ tê liệt ngã thẳng xuống giường, vỗ vỗ chỗ nằm bên cạnh: “Mau tới ngủ đi, bên ngoài lạnh lắm.”

“Không phải bị cảm rồi chứ?” Quý Phùng Tuyết chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao hơn, “Chờ chị một chút, chị đi lấy súng đo nhiệt độ.”

“Dạ.” Hạ Lâm Hạ thừa dịp chị không chú ý đã lén chỉnh điều hòa, giảm nhiệt độ xuống, sau đó cất tiếng hát một bài, che giấu âm thanh của điều hòa.

Một lúc sau, Quý Phùng Tuyết đặt súng đo lên gần trán cô kiểm tra, Hạ Lâm Hạ còn l*иg tiếng: “Biu~”

Quý Phùng Tuyết buồn cười, lại bắn thêm hai lần.

Hạ Lâm Hạ: “Biu biu~”

“Nhiệt độ cơ thể bình thường.” Quý Phùng Tuyết đặt súng đo nhiệt vào hộp y tế, nhưng vẫn có chút lo lắng, “Chị đi lấy thuốc cho em.”

“Đừng, em không uống đâu!” Vất vả lắm cô mới làm mình thơm như vậy, cô sẽ không uống thuốc đâu, “Em không sao, chị mau lên giường ngủ đi, ngủ sớm dậy sớm tốt cho cơ thể, nhất là ở độ tuổi này của chị càng phải chú trọng dưỡng sinh.”

“. . .” Quý Phùng Tuyết hỏi: “Có phải em thật sự cảm thấy chị già rồi không?”

“Ể?” Hạ Lâm Hạ nhìn chị dò xét, “Chị già hơn em là sự thật mà, nhưng dù có lớn tuổi thì vẻ đẹp của chị cũng không giảm! Chị chính là biểu tượng nhan sắc của giới trung niên và người cao tuổi!”

Quý Phùng Tuyết nằm lên giường, lại cười nói: “Vậy còn em?”

“Em là biểu tượng nhan sắc của tầng lớp thanh thiếu niên.” Hạ Lâm Hạ cười khanh khách, “Chúng ta hợp lực thống trị giới nhan sắc.”

Quý Phùng Tuyết bị cô chọc cười, hai người trò chuyện thêm vài câu trước khi tắt đèn đi ngủ. Căn phòng tối om, chỉ có chút ánh trăng nhàn nhạt lọt vào, “Ngủ ngon.”

Hạ Lâm Hạ lật người nhìn chằm chằm vào dáng hình của chị, nghĩ suy mấy lượt, chốc chốc thì thấy ngọt ngào như đang uống mật, chốc chốc lại chua xót như ăn phải chanh.

Đây là cảm giác khi yêu sao? Cô chưa bao giờ trải qua tâm trạng thế này, cảm thấy lòng mình như được lấp đầy, chỉ cần nghĩ đến đối phương là đã nhịn không được trộm vui sướиɠ.

Một lúc lâu sau cô liếʍ liếʍ môi, nhẹ nhàng khẽ khàng nhích sang bên kia một chút, rồi lại gần thêm chút nữa, cho đến khi cảm giác mình đã rất gần đối phương mới dừng lại.

Sau đó, lén hôn lên má chị một cái.

Mềm dịu.

Cô âm thầm nở nụ cười, bất chợt, đôi đồng tử đen như mực kia mở ra.

“Em đang làm gì vậy?” Quý Phùng Tuyết hỏi.

Giọng nói của chị rất nhẹ, cũng không có ý trách cứ.

Hạ Lâm Hạ hơi chột dạ, nuốt nước bọt, nói: “Em đang diễn thử.”

“Cảnh nào?”

“Thì. . .” Hạ Lâm Hạ thuận miệng nói bừa: “Em đang nghĩ tới cảnh tối lần trước, hình như cách thể hiện của em chưa được tốt lắm, em muốn thử xem mình có thể làm tốt hơn nữa hay không.”

“Ừm.”

Hạ Lâm Hạ thấy chị không có phản ứng gì, đánh bạo hỏi: “Nếu chị dậy rồi, hay là, chúng ta tiếp tục diễn thử xem sao?”

“Được.”

“Vậy chị chuẩn bị đi nhé, em hôn đấy.” Cô nhắc nhở.

“Em hôn đi.” Quý Phùng Tuyết lặng im chờ đợi.

“Em hôn thật đấy.” Hạ Lâm Hạ tiến tới, chạm lên môi chị, đối phương vẫn không hề nhúc nhích, cứ như đang đợi cô “diễn thử”. Hạ Lâm Hạ ngây ngốc liếʍ môi đối phương, liếʍ đến một, hai phút mà vẫn không cảm giác được cơn giật điện nào, nhưng cô vừa mới lui lại một chút thì sau gáy đã bị một bàn tay đỡ lại.

“Ngốc.” Quý Phùng Tuyết cong khóe môi, “Gọi cô Quý, cô sẽ dạy em.”

Tim Hạ Lâm Hạ nảy lên: “Cô Quý. . .“

Vừa dứt lời, cô Quý lập tức hành động, sau khi liếʍ láp thấm ướt đôi môi cô, chị thuận lợi tách hàm răng của cô ra, đưa hương vị độc đáo của riêng chị theo vào.

Căn phòng tối đen, ánh trăng bên cửa sổ dần sáng lên.

Hạ Lâm Hạ cảm giác cơ thể mình bắt đầu nóng ran, cô ngơ ngẩn nhìn ra cửa sổ, phát hiện những hạt tuyết vừa rơi.

“Cô đã dạy em thế nào?” Quý Phùng Tuyết nhỏ giọng hỏi, “Hửm?”

“Phải nhắm mắt lại.” Hạ Lâm Hạ ngoan ngoãn nhắm mắt lại, hoàn toàn tập trung, cảm giác đầu lưỡi run rẩy, bên tai vang lên tiếng nước, tay chân bủn rủn, tim đập nhanh như nhịp trống dồn.

Hôn xong, Quý Phùng Tuyết nâng tay ôm lấy mặt cô, dùng ngón cái xoa vệt nước bên khoé môi cô, dịu dàng nói: “Có tiến bộ.”

Hạ Lâm Hạ bị châm lửa, cô rướn người về trước, khoảng cách giữa cả hai chỉ còn chưa đầy một gang tay, vứt hết liêm sỉ nói: “Cô Quý, em cảm thấy em học rất nhanh.”

“Cho nên?”

Hạ Lâm Hạ nhẹ nhàng cắn chị một cái: “Em cảm thấy học nên đi đôi với hành.”

“Vậy sao?” Quý Phùng Tuyết cười cười, “Vậy để cô kiểm tra xem.”

Hạ Lâm Hạ khởi động, lập tức hôn lên đôi môi kia, cô học theo chị, duỗi đầu lưỡi ra, kết quả là không tách ra được!

Cô thử vài lần đều không được, nhưng trong ngực lại nóng cháy không chịu nổi, lý trí thả trôi sông, hung hăng cắn đối phương.

Quý Phùng Tuyết “á” lên một tiếng, nói bằng giọng thích thú: “Bạn học Hạ em là cún con sao? Ưʍ.”

Hạ Lâm Hạ ngang ngược xông vào, nhướng mày đắc thắng, cô không hề có kinh nghiệm dò tìm, nhưng dưới sự dẫn dắt của đối phương đã từ từ nắm giữ được then chốt.

L*иg ngực Quý Phùng Tuyết như sắp nổ tung, nhịp thở nặng nề, chị đưa tay vuốt ve lưng cô, mùi hương càng nồng đậm hơn theo bầu không khí đang dần trở nên nóng bỏng.

Không biết qua bao lâu, tuyết rơi bên ngoài dần dần nhỏ lại. Hai người trong phòng nằm thẳng trên giường, không ai quan tâm xem lúc này là mấy giờ, chỉ sợ phát hiện mình đã phóng túng thật lâu.

Hạ Lâm Hạ nghiêm túc thở dốc: “Nếu quay lại cảnh đấy, nhất định em sẽ không NG.”

“Ừm.” Trong mắt Quý Phùng Tuyết tràn ngập ý cười, “Bạn học Hạ thật thông minh.”

Hạ Lâm Hạ cũng cười: “Là nhờ cô Quý dạy giỏi, lại còn là tấm gương sáng, đúng là người thầy của đời em.”

Hai người cố làm ra vẻ nghiêm túc như đang thật sự thảo luận vấn đề học thuật, không ai dám tỏ vẻ bất thường, mỗi người mang theo một hồ xuân tâm nhắm hai mắt lại chìm vào giấc ngủ.

Nhưng Hạ Lâm Hạ có thể cảm giác được, Quý Phùng Tuyết thích cô.

Việc được tỏ tình đã nằm trong tầm tay!

Hôm sau khi thức dậy, cảnh vật bên ngoài đã phủ lên một lớp tuyết mỏng.

Hạ Lâm Hạ mở cửa sổ, wow một tiếng: “Chị Quý chị Quý, tuyết rơi rồi!”

Quý Phùng Tuyết quàng khăn lên cổ cô, xỏ hai tay cô vào bao tay, vui vẻ đứng bên cạnh, mỉm cười nhìn tuyết trắng bên ngoài, núi non trùng điệp được bao phủ một tầng trắng xóa, vạn vật tĩnh lặng mà tráng lệ.

“Phùng Tuyết. . .” Hạ Lâm Hạ thì thầm gọi ra cái tên này, đột nhiên quay đầu nhìn chị, “Có phải chị cũng ra đời vào một ngày tuyết rơi không?”

Quý Phùng Tuyết ghé mắt cười nói: “Đúng vậy.”

“Chả trách chị lại trắng như tuyết.” Hạ Lâm Hạ vừa nói đến đó, ánh mắt chợt dừng lại vài giây trên môi chị rồi chợt đỏ mặt xấu hổ, ấp úng nói: “Nơi đó của chị, hình như rách da rồi.”

Quý Phùng Tuyết xoa môi dưới: “Ừm, bị một chú cún cắn.”

“. . .”

Hai người thu dọn xong chuẩn bị ra ngoài, Quý Phùng Tuyết đứng soi trước gương trang điểm, vết rách không lớn, chỉ hơi sưng đỏ nhưng đã đóng vảy. Chị lấy ra một thỏi son, phải tô mấy lớp dày mới trầy trật che lấp được, quay người lại thì phát hiện Hạ Lâm Hạ đang đứng phía sau, cô nhìn chằm chằm vào đôi môi chị, ngập ngừng không nói.

Chị bước lại, hơi cúi xuống nhìn cô, dịu dàng nói: “Bạn học Hạ, chút nữa phải quay phim rồi, có muốn ôn tập một chút không?”

Vành tai Hạ Lâm Hạ đỏ lên: “Chuyện này. . . cũng được sao?”

“Tranh thủ thời gian là được.”

Thế nhưng Hạ Lâm Hạ chỉ hôn phớt lên thay vì một nụ hôn sâu, vừa xong liền xoay người ra ngoài: “Trễ rồi, nhanh lên đường thôi.”

Do tuyết rơi nên tổ đạo cụ phải xếp đặt lại sân bãi. Khi họ chạy tới đoàn phim thì đã có không ít diễn viên ngồi tán gẫu quanh một lò lửa.

Bất ngờ là Khâu Tinh Châu cũng chạy đến đây sớm như vậy, cúi gục đầu như chó hoang lạc chủ. Hạ Lâm Hạ bước đến chỗ anh ta, đá giày, nháy mắt với anh ta.

Khâu Tinh Châu thở dài: “Ừm, cuối năm khá bận rộn, anh ấy về trước rồi.”

Hạ Lâm Hạ lại chớp mắt vài cái.

Khâu Tinh Châu trả lời: “Anh cũng biết anh ấy rất tốt, em không cần khen anh ấy trước mặt anh.”

“Mẹ bà.” Hạ Lâm Hạ không thể nhịn được nữa, gỡ xuống chiếc khăn quàng đang quấn kín cổ anh ta rồi ngồi lên băng ghế nhỏ bên cạnh, thấp giọng nói, “Bà đây đang nói mấy trái dâu trên cổ ông kìa!”

Khâu Tinh Châu giật thót, sờ tay lên cổ rồi đột nhiên nở nụ cười, cười đến lẳиɠ ɭơ, nháy mắt với cô mấy cái, ghé sát vào thì thầm: “Loại người không có sinh hoạt X như em không hiểu được cái sự sướиɠ của bọn anh đâu.”

“Cút, ai nói bà đây không có.” Hạ Lâm Hạ hậm hực liếc nhìn anh ta, “Đây không giống với thụ lẳиɠ ɭơ như đằng ấy nhé, bố đây là cường công.”

“Lại chém gió, da trâu cũng không dày bằng da mặt em.” Khâu Tinh Châu cười.

“Không tin chứ gì.” Hạ Lâm Hạ quét mắt nhìn một vòng, thấy Quý Phùng Tuyết đang nhận nước nóng cách đó không xa thì gọi to: “Chị Quý, sao môi chị bị rách da thế?”

Quý Phùng Tuyết sửng sốt, đứng thẳng người nhìn quanh, thấy các diễn viên khác đều lần lượt nhìn về phía mình, Nhạc Thanh Di thì vô cùng ngạc nhiên, Triệu Thính Lộ tỏ vẻ sợ hãi, và cả sự bối rối của những diễn viên đứng tuổi trong đoàn.

“. . .”

“Nói nhanh đi.” Hạ Lâm Hạ gấp đến mức vỗ đùi bành bạch.

Quý Phùng Tuyết cười khẽ: “Là bị cún con cắn.”

Mọi người: “. . .” Ta sẽ đạp nát bát cẩu lương này.

Hạ Lâm Hạ quay đầu lại, vỗ vỗ vai Khâu Tinh Châu, đắc ý chỉ vào mình: “Bố đây là chú cún đấy, rõ chưa?”

Khâu Tinh Châu: “Em đúng là đồ cờ hó.”
« Chương TrướcChương Tiếp »