- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Trở Thành Cặp Đôi Hợp Đồng Với Đối Thủ Không Đội Trời Chung
- Chương 68: Cảnh quay đêm
Trở Thành Cặp Đôi Hợp Đồng Với Đối Thủ Không Đội Trời Chung
Chương 68: Cảnh quay đêm
Màn đêm chìm sâu, trên trường quay chỉ còn lại những người liên quan đang tuần tự tiến hành công việc của mình.
Hạ Lâm Hạ nhìn tổ đạo cụ bận rộn tới lui trong phòng Lục Kha, trên tay ôm túi chườm nóng, lát nữa khi “trang phục gọn nhẹ ra trận” phải dùng đến cái này để sưởi ấm.
Sau khi đạo cụ, đèn và máy quay vào vị trí, các nhân viên làm mưa nhân tạo mới đổ nước vào máy, giữa bầu trời lập tức xuất hiện những giọt mưa lất phất.
Thời điểm Hạ Lâm Hạ vừa định xoay lại, trên đầu cô đã có thêm một chiếc ô. Cô quay người nhìn Quý Phùng Tuyết đứng bên cạnh, thấy đối phương vẫn đang khoác bộ hồng sa mỏng như cánh ve, cô hỏi: “Lạnh không?”
“Lạnh.” Quý Phùng Tuyết cười khẽ, “Ôm chị một cái đi.”
“Chậc chậc.” Hạ Lâm Hạ đặt túi chườm vào tay chị, chắp hai tay vào nhau, thở ra một luồng hơi nóng rồi dùng sức chà xát lên cánh tay chị, Quý Phùng Tuyết vừa mỉm cười vừa cảm nhận nhiệt độ do ma sát tạo thành.
Trần Liên Kiệt vừa bước vào cổng đã nhìn thấy cảnh này, cầm loa hô: “Hai người được rồi nha, đừng ở đây tình chàng ý thϊếp nữa, để dành tinh lực chút nữa còn thể hiện trên giường.”
Âm thanh vang vọng trong cả đoàn, nhân viên đang bận rộn làm việc đều nhoẻn cười.
Quý Phùng Tuyết: “. . .”
Hạ Lâm Hạ: “. . .”
“Các bộ phận kiểm tra thiết bị lần cuối, diễn viên chuẩn bị vào cảnh.” Trần Liên Kiệt hô.
Hai người buông túi chườm, stylist sửa sang lại trang phục và kiểu tóc cho họ lần cuối cùng, sau đó ra khỏi phòng.
Chủ đề xuyên suốt bộ phim này là hai chữ “Tình” và “Dục”, tình cảm chắc chắn sẽ dẫn đến ham muốn, nhưng du͙© vọиɠ liệu có thể khiến con người sinh tình?
Hai nhân vật cũng đồng thời đại biểu cho hai chữ này.
Trong những ngày Lục Kha và Trình Hữu Vi ở bên nhau, tình cảm đã e ấp nảy sinh, nhưng từ kinh thành vừa đến một vị tiểu Quận chúa, là thanh mai trúc mã của Trình Hữu Vi, bất luận về gia thế hay quyền lực, địa vị đều hơn xa so với Lục Kha.
Lục Kha ôm mối sầu riêng, bị Lục Ô Y tinh ý phát hiện. Lục Ô Y nói với nàng, nam nhân đều không thể thoát khỏi sự chi phối của du͙© vọиɠ.
Trong cảnh quay này, Lục Ô Y sẽ hướng dẫn Lục Kha cách lợi dụng ưu thế cơ thể của mình để khiến đấng mày râu phải liêu xiêu.
Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi rả rích, bốn bề xung quanh vắng lặng.
Lục Kha ngồi trước gương đồng, không điểm phấn tô son, nhưng giữa đôi lông mày lại được hoạ một nét bút. Nàng khẽ nâng mắt, nhìn mỹ nhân trước mặt, không yên tâm nói: “Thật sự Trình Hữu Vi sẽ thích sao?”
“Đương nhiên. Dung mạo chính là vũ khí sắc bén nhất.” Lục Ô Y vẽ lại lông mày cho nàng, đặt giấy son bên môi nàng.
Lục Kha mở miệng định cắn vào, nhưng mảnh giấy kia lại bị rút về, nàng khó hiểu nhìn đối phương.
“Thô lỗ quá.” Lục Ô Y nói xong, tự tay làm mẫu cho nàng, đôi môi hồng hé mở, mắt khẽ chớp, thẹn thùng liếc sang bên, trên môi lưu lại vết đỏ, động tác nhấp nhè nhẹ khiến người xem nổi lửa lòng.
Lục Kha học theo động tác của nàng ấy, cuối cùng cũng có chút dáng vẻ.
“Lại đây.” Lục Ô Y nắm tay nàng bước vào bên trong bình phong, nơi đó đang đặt một thùng gỗ rất to, bên trên phủ đầy cánh hoa, hương thơm tràn ngập.
Lục Kha ngây ngốc đứng tại chỗ, để mặc cho Lục Ô Y cởϊ áσ tháo thắt lưng của nàng. Lớp vải vóc cuối cùng được cởi ra, nàng nhấc chân rảo bước vào thùng, nghe lời ngồi xuống.
Lục Ô Y múc nước ấm xối lên người nàng, nhẹ giọng thì thầm: “Nam nhân ấy à, sợ nhất là nữ nhân xinh đẹp lại còn có dáng người hoàn hảo. Ngươi tưởng rằng Trình Hữu Vi thực sự là kẻ vô tình vô dục sao? Chỉ là hắn che giấu quá tốt, càng là những người như thế thì du͙© vọиɠ càng cao.”
Lục Kha trầm ngâm gật đầu.
Sau khi tắm rửa xong, nàng mặc vào chiếc váy lưu tiên do Lục Ô Y chuẩn bị, do chưa bao giờ ăn mặc thế này, nàng đứng trước gương nhìn mình có chút lạ lẫm, nữ tử trang dung tinh xảo, yểu điệu thướt tha trước gương này đúng thật là nàng sao?
Khi còn đang ngơ ngác, một đôi cánh tay như búp sen vòng từ phía sau đến trước eo nàng, Lục Ô Y kề sát vào tai nàng, thổ khí như lan: “Biết tiếp theo nên làm thế nào không?”
Lục Kha đỏ mặt, e lệ nói: “Hay là, chúng ta ngừng lại đi?”
Lục Ô Y không nghe, mu bàn tay kề sát gò má nàng, cất giọng mê hoặc: “Dù không có Trình Hữu Vi thì cũng sẽ có Trương Hữu Vi, Lý Hữu Vi, chẳng lẽ ngươi sẽ cô thủ cả đời sao? Ngươi là một nữ nhân xinh đẹp, đủ khiến nhân tâm rung động, vì sao không thử một lần?”
Lục Kha nói không nên lời. Ngay sau đó có một lực đẩy nàng xuống giường, màn giường phiêu động, trên người lại phủ thêm một mỹ nhân.
Nàng chống một tay lên mép giường, khẩn trương hỏi: “Như thế này. . . có lẽ không tốt lắm?”
“Suỵt.” Lục Ô Y đặt ngón trỏ chặn lại môi nàng, “Hôn ta.”
“. . .”
“Không biết sao?” Lục Ô Y leo lên trên một chút, mái tóc như dải lụa đen buông dài, đôi mắt rũ xuống, nhìn chằm chằm vào đôi môi mềm kia, “Nhắm mắt lại.”
“Cắt.” Trần Liên Kiệt nói: “Hạ Lâm Hạ, sao cô lại thế này, ánh mắt quá né tránh. Đây là Lục Kha nhờ cậy Lục Ô Y giúp đỡ, hiện tại hoàn toàn biến thành Lục Ô Y cưỡng bách cô, cảm xúc không đủ.”
Hạ Lâm Hạ lúng túng ngồi dậy, xoa xoa mặt: “Tôi xin lỗi.”
“Không sao, những cảnh này cũng khó một lần thành công.” Quý Phùng Tuyết ngồi bên cạnh cô, giúp cô sửa lại mái tóc.
Sau đó lại quay thêm vài lần nữa, mỗi khi đến thời điểm cuối cùng, Hạ Lâm Hạ lại xảy ra sự cố, nếu không phải vẻ mặt cứng đờ thì là ánh mắt tránh né, thậm chí còn nghiêng đầu đi.
Trần Liên Kiệt bất lực nói: “Hai cô không phải là người yêu của nhau à? Sao quay mỗi cảnh hôn lại khó khăn thế này?”
Hạ Lâm Hạ ấm ức nhưng không thể giãi bày, từ đáy lòng cô cũng muốn mau chóng hoàn thành cảnh quay. Nhưng cảnh này quá dụ hoặc, cô sẽ luôn diễn theo bản năng, trước mắt lại là khuôn mặt của Quý Phùng Tuyết, không để ý sẽ liên tưởng đến hiện thực, phản ứng tự nhiên quá mạnh, khó mà tránh khỏi.
Nhưng cô cũng biết tầm quan trọng của cảnh quay này, không chỉ nhằm thu hút sự chú ý của khán giả, mà còn là cột mốc đánh dấu sự thay đổi tình cảm của cả hai nhân vật, đặc biệt là nữ thứ. Đối với Lục Ô Y đã từng cùng vô số người, ban đầu bị thôi thúc bởi hứng thú nên mới dạy cô cách lợi dụng thân thể của mình quyến rũ đàn ông, nhưng trong quá trình dạy dỗ lại dần rung động bởi sự ngây thơ thuần khiết của Lục Kha. Cảnh tiếp xúc thân mật cuối cùng cũng khiến Lục Ô Y cảm thấy buồn bã mất mát, sinh ra chút dao động đối với cuộc sống mình từng trải qua trước kia.
“Hạ Hạ, lại đây.” Quý Phùng Tuyết đứng sau máy quay, gọi to.
Cô ủ rũ tiến đến, Quý Phùng Tuyết nắm lấy tay cô: “Cảnh quay vừa rồi của em tốt lắm.”
“Thật sao?” Có hơi ấm truyền vào tay khiến cô không nỡ buông, nghe được câu này, trong lòng cũng trở nên ấm áp.
“Thật, em xem này, biểu hiện của em cũng rất xuất sắc, chị cảm giác trong khoảnh khắc đấy em đã hoàn toàn hoá thân thành Lục Kha.”
Hạ Lâm Hạ giật mình kinh ngạc nhìn chị: “Sao chị lại biết?” Thời khắc ấy, quả thật cô đã làm theo phản ứng của Lục Kha.
“Nhưng rồi điều gì đã đưa em trở về Hạ Lâm Hạ?”
Hạ Lâm Hạ đập nồi dìm thuyền nói: “Chị.”
Quý Phùng Tuyết nhướng mày, nhận ra vấn đề của cô nằm ở đâu, quay đầu nói với Trần Liên Kiệt: “Đạo diễn, tôi mượn cô ấy hai phút nhé.”
“Đi đi đi đi.” Trần Liên Kiệt nói hồi lâu cũng đã khô hết nước bọt, vì vậy để mặc cho Quý Phùng Tuyết đi làm việc với người yêu của mình, xoay người ra chỉ thị những nhân viên khác: “Máy số hai cậu lại đây một chút, cắt cảnh vừa rồi không đủ tự nhiên.”
Hạ Lâm Hạ bị kéo vào giữa phòng, xung quanh là các nhân viên ở các bộ phận khác nhau đang vội vàng bận rộn, còn có tiếng nói chuyện khe khẽ.
Cô biết Quý Phùng Tuyết muốn chỉ dạy cô cách diễn, thế nên nghiêm túc nhìn chị, chờ đợi.
Quý Phùng Tuyết dừng lại, nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt không buông của hai người, ngước mắt nói: “Chị là Quý Phùng Tuyết.”
“?”
Hạ Lâm Hạ nghi hoặc nhìn chị, vừa định hỏi chị có ý gì, chợt một bàn tay nắm lấy cằm cô. Còn chưa kịp phản ứng thì một bóng đen đã đổ xuống trước mặt cô, đôi môi ấm nóng áp vào môi cô.
Hạ Lâm Hạ cứng đờ người đứng bất động, quên luôn cả thở, máu đông lại thành một bức tường phòng thủ, rồi lần lượt đổ sập.
Cô mở to hai mắt, nhưng cảm giác cơ thể đã không còn là của mình, không còn nghe thấy âm thanh ồn ào xung quanh, không còn nhìn thấy màn mưa đang rơi ngoài mái hiên.
Mọi thứ xung quanh trở thành một khung cảnh nhạt nhoà và yên lặng, chỉ có một trái tim đang đập loạn không ngừng, còn vang dội hơn cả tiếng sấm bên ngoài, đinh tai nhức óc.
Trong ngực nóng quá.
Đầu ngón tay cô hơi run rẩy, đưa tay đè lại nhịp trống dồn vang trong l*иg ngực, chợt nhìn thấy Quý Phùng Tuyết từ từ mở mắt ra, độ ấm trên môi đột ngột rút đi, cô tiu nghỉu thất thần nhìn chị.
Quý Phùng Tuyết lấy ngón tay xoa lên môi cô, cười nhẹ nói: “Bây giờ em đã có nụ hôn đầu tiên với Quý Phùng Tuyết, còn sợ nữa không?”
Hạ Lâm Hạ vẫn chưa thể hoàn hồn.
“Nếu vẫn chưa quen, Quý Phùng Tuyết sẽ hôn em tiếp đấy.” Khoé môi Quý Phùng Tuyết hơi cong, “Hôn đến khi em hoàn toàn quen thuộc Quý Phùng Tuyết.”
Hạ Lâm Hạ chớp chớp mắt, chưa kịp trả lời, đối phương đã thật sự hôn cô lần nữa.
Nhất thời Hạ Lâm Hạ bủn rủn tay chân, đầu gối khuỵu xuống, bất chợt có một bàn tay vững vàng giữ lấy eo cô.
Lúc này cô mới hoàn hồn, đẩy Quý Phùng Tuyết ra, mặt đỏ ửng, trong một ngày lạnh giá thế này cô lại cảm thấy khô nóng, không biết phải mở miệng nói gì.
Nhân viên công tác không ngừng ồn ào, trước khi khai máy, không ít người đều lo lắng hai người này sẽ chỉ lo ân ân ái ái trong đoàn phim mà quên mất công việc, nhưng sau đó lại nhận ra biểu hiện của cả hai hết sức bình thường, thậm chí còn không có hành động thân mật quá mức nào, vô cùng thân thiện với cẩu độc thân. Bây giờ bộ phim đã quay được một nửa, lại đột nhiên nhìn thấy hai người hôn môi trước mặt bá quan văn võ, chơi quá lớn, người già trẻ nhỏ đều không nhịn được vỗ tay khen ngợi.
Hạ Lâm Hạ bị bọn họ làm xấu hổ chết đi được, vừa ngượng ngùng vừa tức giận bỏ chạy ra ngoài, nhưng bên ngoài trời vẫn đang mưa, không thể chạy đi đâu khác.
Lát sau, Quý Phùng Tuyết đi đến dưới mái hiên, cười nói: “Trước mặt bao nhiêu người em đã hôn Quý Phùng Tuyết, hẳn là không còn sợ gì nữa?”
“Chị đưa ra cái ý tưởng khùng điên gì vậy!”
“Ý tưởng khùng điên?” Quý Phùng Tuyết đi đến trước cô, mặt đối mặt, Hạ Lâm Hạ liền theo phản xạ nhắm mắt lại, chị mỉm cười, “Chị thấy cũng không phải ý tưởng khùng điên gì đâu, không phải đã tập thành thói quen rồi sao? Đi thôi, còn một cảnh diễn cuối cùng này là xong rồi.”
Quý Phùng Tuyết lại lần nữa nắm tay cô trở vào phòng.
Hạ Lâm Hạ hít sâu vài lần, một lần nữa nằm lên giường, nhìn Quý Phùng Tuyết đang úp sấp trên người mình, tuy rằng vẫn còn hơi căng thẳng, nhưng quả thật đúng như lời Quý Phùng Tuyết, cả hai người cũng đã hôn nhau, còn có chuyện gì lớn lao nữa đâu.
Thư ký trường quay đập clapper board, cameraman ngồi trên đường ray để quay cận cảnh.
Hạ Lâm Hạ nghe Quý Phùng Tuyết nói nhắm mắt lại, cô ra vẻ tự nhiên nhắm mắt lại, giây tiếp theo, độ ấm quen thuộc lại phủ lên.
Quý Phùng Tuyết thì thầm câu thoại của mình: “Giống như thế này, từng chút, từng chút một giao chính mình cho đối phương, thoả mãn ham muốn chinh phục của bọn họ.”
Hạ Lâm Hạ mông lung mở mắt ra, học theo động tác của chị, ngửa đầu chạm nhẹ vào môi chị: “Thật sao?”
Quý Phùng Tuyết ngẩn ra vài giây, cúi đầu hôn đáp lại: “Đúng vậy, ngươi thật thông minh, học hỏi rất nhanh.”
Màn giường bị cơn gió ngoài cửa sổ lay động, nước mưa tạt vào bệ cửa sổ, nhưng không thể che lấp được tiếng sột soạt trong phòng. Hai thân ảnh một trắng một đỏ không ngừng lay động trên giường, từng lớp vải mỏng manh rơi đầy đất.
“Con người càng trầm ổn thì vùng nhạy cảm càng nhiều. Ngươi có thể chậm rãi thăm dò thế này, tìm lấy nhược điểm của hắn.” Quý Phùng Tuyết cắn lên vành tai nàng, dọc theo chiếc cổ trượt dần xuống, rồi sau đó trở lại trên môi, nhìn vào đôi môi đỏ mọng ướŧ áŧ kia, dịu dàng từng bước lấp kín.
Hạ Lâm Hạ tê dại toàn thân, trên trán có chút lạnh lẽo, bị khống chế, theo bản năng phối hợp với động tác của chị ấy, Quý Phùng Tuyết là Ảnh hậu, dù là về cảm xúc hay hành động đều có thể chi phối cô, cô chỉ cần đi theo.
Lúc này, môi cô bị mở ra, đầu lưỡi chạm phải đồng loại, cả người nhất thời run lên.
Cảnh hôn này. . . hình như không nói phải dùng lưỡi?!
Nhưng đạo diễn không kêu cắt, đối phương cũng không ngừng lại, hiển nhiên là nhập vai, cô đành phải nhắm mắt lại để tránh lộ ra cảm xúc bản thân. Nhưng mà, vũ điệu của đầu lưỡi khiến cô có phần ý loạn thần mê, ngay sau đó, cô chống bả vai đối phương đè xuống dưới thân mình, vừa định cúi đầu hôn, bất chợt Quý Phùng Tuyết vươn tay ra chặn lại môi cô.
Trán Quý Phùng Tuyết cũng đổ mồ hôi, vài sợi tóc bết vào mặt, nhẹ giọng cười nói: “Nhược điểm của ngươi đã bị tìm ra rồi.”
Hạ Lâm Hạ cười khan mấy tiếng.
“Cắt, xong!” Trần Liên Kiệt có chút kích động.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Trở Thành Cặp Đôi Hợp Đồng Với Đối Thủ Không Đội Trời Chung
- Chương 68: Cảnh quay đêm