Chương 29. Thua bài

Xe dừng lại ngoài cửa biệt thự, Hạ Lâm Hạ sửa sang lại tạo hình, sau đó ưu nhã đeo lên cặp kính râm: "Chờ một lát, không thể làm hỏng hình tượng, tôi phải trở thành cô gái sành điệu nhất chương trình."

Quý Phùng Tuyết mặt đầy vạch đen.

[Ha ha ha ha ha ha, cô gái à, cô đã ghi hình được nửa giờ rồi đấy!]

[Khi cô uống sữa đậu nành trước ống kính thì hình tượng idol của cô đã bị vứt xó rồi, nhé!]

[Vẻ mặt Quý Phùng Tuyết sáng lên kìa]

Cửa xe mở ra, Hạ Lâm Hạ quý phái giơ lên lan hoa chỉ, đặt lên tay Quý Phùng Tuyết: "Khởi giá."

Quý Phùng Tuyết: ". . ."

Chị mượn lực ôm Hạ Lâm Hạ xuống, tiếp nhận xe lăn nhân viên chương trình đẩy đến.

Thực tế thì chân của Hạ Lâm Hạ gần như đã bình phục, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng từ tốn ngồi xuống, dù sao thì hiếm khi được Ảnh hậu người ta hầu hạ, cô phải hưởng thụ một chút.

Hai người vừa vào sân, Tống Uyển Dịch đã nghe tiếng từ trong nhà chạy ra, lo lắng đi quanh Hạ Lâm Hạ: "Lâm Hạ, cô thế nào rồi? Có cảm thấy khá hơn chút nào không?"

Hạ Lâm Hạ như tìm được người kể khổ, tức tưởi nói: "Cô cũng không biết ngã đau thế nào đâu! Cô có hiểu được tâm trạng của tôi lúc đó không?"

Tống Uyển Dịch: "Tôi hiểu, tôi hiểu mà."

"Suýt chút nữa là ngã dập mông luôn!"

Tống Uyển Dịch: "Hụ hụ hụ."

"Cô đúng là người chị em tốt của tôi." Hạ Lâm Hạ dang tay mong được vỗ về.

Tống Uyển Dịch lập tức ôm lấy: "Đừng sợ đừng sợ, cô là number one."

Quý Phùng Tuyết & Tiết Huy: ". . ."

[Sao tôi lại thấy một màu xanh xanh trên đầu cô Quý và Tiết Huy ấy nhỉ?]

[Tình yêu là ánh sáng, một ánh sáng xanh biếc rực rỡ]

[Ha ha ha ha ha cười ẻ, có phải sắp xuất hiện đấu trường đẫm máu không?]

[Ôm ôm Hạ Hạ! Không đau không đau]

[Tôi theo phe tà giáo một giây đây, ai đi chung không?]

[Không có đâu, tôi tin Hạ Hạ sẽ không vượt rào! Mùa Hạ mới là chân ái của tôi!]

Trong khi mọi người đang trò chuyện thì một chiếc xe đỗ xịch bên ngoài, Phương Thu Song và Thang Nguyên Đức cũng đã đến.

Phương Thu Song vừa nhìn thấy Hạ Lâm Hạ ngồi xe lăn, vội vàng chạy tới: "Tiểu Hạ à, em thế nào rồi, hôm qua tôi vừa đọc được tin trên mạng, bảo em bị thương."

Hạ Lâm Hạ lại lần nữa vươn tay xin thương xót: "Chị Song ơi hu hu hu, chị không biết ngã đau bao nhiêu đâu!"

Phương Thu Song đau lòng xoa lưng cô.

[Ha ha ha ha ha ha sao Hạ Lâm Hạ lại thế này, chỗ nào cũng xin an ủi, đáng yêu thật!]

[Thế này thì phe tà giáo một giây kia có theo hay không ha ha ha ha]

[Quá nguy cho Quý Phùng Tuyết, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị cắm sừng ha ha ha, phòng ngày phòng đêm, nam nữ gì cũng phải đề phòng]

Sau thời gian chung sống ngắn ngủi lần trước, sáu người đã hơi thân quen với nhau, cùng nói cười vui vẻ bước vào nhà.

Một mình Quý Phùng Tuyết chịu trách nhiệm thu xếp vật dụng, sau khi sắp xếp của mình xong, chị bắt đầu mở hành lý của Hạ Lâm Hạ.

Vừa mở ra liền giật nảy mình, bên trong lung tung lộn xộn, chẳng khác nào bãi rác.

Hạ Lâm Hạ cứng rắn giải thích: "Không phải tôi hành động bất tiện sao, có thể cho vào là may lắm rồi."

"Vậy đáng ra phải khen cô mới đúng." Quý Phùng Tuyết mặt không cảm xúc nói xong, chịu thương chịu khó giúp cô thu dọn.

"Aish, bộ đó hơi nhăn, chị ủi giúp tôi nha." Hạ Lâm Hạ chỉ vào bộ quần áo chị đang cầm, nói.

Quý Phùng Tuyết miễn cưỡng đi tìm đạo diễn hỏi mượn bàn ủi hơi nước, vừa ủi xong một bộ, Hạ Lâm Hạ lại nhặt ra mấy món trong hành lý, đưa tới: "Còn mấy cái này nữa, cảm ơn chị nha, moah moah."

[Đây là cuộc sống của vợ chồng già sao?]

[Cô Quý đúng là vợ hiền! Ở ngoài đóng vai tiên nữ thoát tục không dính bụi trần, vừa về nhà là phải gấp áo ủi áo ha ha ha ha]

[Các người không thấy Hạ Lâm Hạ làm hơi quá sao? Ỷ mình bị thương nên toàn bắt nạt Quý Phùng Tuyết?]

[Xía, người ta là người yêu đấy! Chẳng lẽ mấy người bị thương không nhờ người yêu mình giúp đỡ sao?]

[Đây là cách sống của người ta, có gì mà la làng, đồ dở hơi biết bơi]

[Im lặng xem chương trình không được sao! Không phải là tả thực cuộc sống đời thường à? Dù sao cũng phải có người làm việc nhà chứ, không lẽ cứ là minh tinh thì sẽ không động tay chân à?]

Quý Phùng Tuyết vất vả lắm mới ủi xong, ai ngờ Hạ Lâm Hạ lại chạy tới cửa, hỏi: "Uyển Dịch, chị Song ơi, hai người có quần áo cần ủi không? Bác Quý mượn được bàn ủi nè, để chị ấy ủi cho."

Hai căn phòng bên cạnh lập tức đáp lại: "Tốt quá! Cảm ơn Phùng Tuyết!"

Quý Phùng Tuyết: ". . .?"

Chị cảm thấy sai dần rồi.

Sau khi nhận quần áo của hai nhà bên, chị dùng dư quang liếc Hạ Lâm Hạ. Người nọ vẫn còn ngồi ở cửa nói chuyện với Tống Uyển Dịch, không biết nói đến chuyện gì mà rất vui vẻ, rung rung chân, sau đó còn bắt chéo chân cười ha ha.

Nhận ra ánh mắt của chị, Hạ Lâm Hạ quay đầu lại, cười ngọt ngào: "Chị yêu cố lên nha."

"Khỏi khách sáo." Quý Phùng Tuyết mỉm cười, ánh mắt dừng trên đùi cô, cười thâm.

Thật lâu sau, chị đưa trả quần áo cho hàng xóm bên cạnh, Phương Thu Song liên tục nói cảm ơn, chị mỉm cười nói: "Không cần cảm ơn, tôi cũng tiện tay làm thôi, Hạ Hạ rất thích mọi người, còn dặn tôi đối với chị tốt một chút, có cần tôi giúp gì nữa không?"

"Sao lại còn không biết xấu hổ chứ, đã làm phiền em nhiều quá rồi." Phương Thu Song cảm khái nói, "Cô bé Tiểu Hạ kia không tệ, bị thương còn nghĩ cho bọn tôi. Một mình em cũng đừng cố sức quá, yên tâm đi, chúng ta cùng nhau chăm sóc cô ấy."

"Cảm ơn chị Song."

[Khách mời mùa này chung sống hoà hợp thật, tôi còn tưởng sẽ xem được mấy cảnh lên gối giật chỏ đây, sao lần này Hạ Lâm Hạ lại tỏ ra hiền lành đến mức vô hại thế này?]

[Ê lầu trên biết nói chuyện không vậy? Hạ Hạ cũng không phải người tuỳ tiện nổi giận, Phương Thu Song và Tống Uyển Dịch lại không tệ, đương nhiên phải hoà hợp rồi]

[Có cảm giác tính cách Hạ Lâm Hạ tốt hơn nhiều sau khi yêu Quý Phùng Tuyết, còn biết quan tâm đến người khác nữa]

[Cô Quý trên cả tuyệt vời! Hoa mùa Hạ mãi mãi ủng hộ hai người!]

Quý Phùng Tuyết lại đem trả quần áo cho Tống Uyển Dịch, nói mấy câu tương tự, đối phương cũng cảm ơn rối rít.

Hạ Lâm Hạ lướt di động vô cùng tự do tự tại. Cảm giác sai bảo Ảnh hậu sướиɠ ghê ta ơi, nên làm gì nữa đây?

"Bác Quý!"

Quý Phùng Tuyết đưa xong quần áo vừa trở lại cửa, chị hỏi: "Sao thế?"

"Tôi muốn ăn dưa hấu."

Quý Phùng Tuyết cao giọng: "Cô muốn ăn gì?"

"Dưa! Hấu!"

"Được, tôi đi gọt."

Quý Phùng Tuyết vừa quay người lại, đã bị Tống Uyển Dịch chạy ra ngăn cản: "Cô Quý để tôi làm cho, tiện thể tôi cũng xuống lầu lấy ít đồ."

"Vậy cảm ơn cô." Quý Phùng Tuyết cười cảm ơn.

Tống Uyển Dịch vui vẻ chạy xuống lầu, lúc này cô đang nhiệt tình muốn báo đáp, Ảnh hậu nhà người ta chăm sóc bạn gái còn không quên giúp đỡ các cô, cũng không thể để người ta quá mệt mỏi.

Hạ Lâm Hạ thấy không sai bảo thành công, lại nói: "Bác Quý, tôi còn muốn ăn thơm."

Tủ lạnh không có thơm, phải xuống núi mới mua được.

Quý Phùng Tuyết chưa kịp trả lời, Phương Thu Song đã xuất hiện phía sau chị, nói: "Tiểu Hạ muốn ăn thơm sao? Để tôi với lão Thang xuống núi mua, mọi người còn muốn ăn gì không để mua luôn một thể."

"Không cần không cần." Hạ Lâm Hạ lập tức bỏ qua ý định này, sao có thể làm phiền hai bác già ra ngoài mua thơm cho cô chứ.

Lúc này, Tống Uyển Dịch bưng một mâm dưa hấu đi vào, đưa vào tay Hạ Lâm Hạ, lại cầm một miếng cho từng người, nói: "Lâm Hạ cô muốn ăn gì cứ nói với chúng tôi, không cần phải làm phiền đến cô Quý, bình thường cô ấy chăm sóc cô đã đủ vất vả, cứ để tôi làm cho!"

Hạ Lâm Hạ chột dạ cắn hai miếng dưa, ngẩng đầu liền thấy Quý Phùng Tuyết mỉm cười, cũng không biết đang cười chuyện gì, chỉ có cảm giác như bị chị ấy nhìn thấu.

Rốt cuộc sau đó cô cũng không sai bảo Quý Phùng Tuyết thành công, vừa nói ra yêu cầu gì liền bị Tống Uyển Dịch và Phương Thu Song giành đi làm, cô đành từ bỏ ý tưởng này, tính toán cách khác.

Nhưng cô còn chưa tính ra được cách gì hay thì chợt phát hiện hôm nay Quý Phùng Tuyết đối với cô vô cùng nhiệt tình.

Ví dụ như, cô vừa bảo muốn đi đâu, Quý Phùng Tuyết liền nói: "Chân cô bị thương, tôi bế cô đi."

"Tôi đi cho Hạ Vô Địch ăn."

Quý Phùng Tuyết: "Tôi bế cô đi."

"Tôi đi leo núi."

Quý Phùng Tuyết: "Tôi cõng cô đi."

"Tôi đi ẻ?"

Quý Phùng Tuyết: "Tôi bế cô đi."

Hạ Lâm Hạ: ". . ." Chuyện về người đàn bà trúng tà?

Cả buổi trưa cô không dám uống nước, chỉ vì sợ bị bế đi WC.

Mọi người rảnh rỗi đến nhàm chán, ngồi trong phòng khách đánh bài, mỗi đôi cử một người ra trận, ai thua sẽ bị phạt. Hạ Lâm Hạ thét gào sẽ gϊếŧ cho họ không còn manh giáp, nếu có thể nhân cơ hội này trừng phạt Quý Phùng Tuyết thì càng tốt.

Quý Phùng Tuyết ngồi một bên xoa chân cho cô, Hạ Lâm Hạ cảm giác vô cùng mê ly, nhất là thời điểm Quý Phùng Tuyết ấn vào miệng vết thương của cô. . .

"Đau ——" Cô quay đầu, căm hận kề sát tai chị, nhỏ giọng hỏi: "Chị cố ý phải không?"

Quý Phùng Tuyết nhướng mày, vén một lọn tóc ra sau tai, dịu giọng hỏi: "Cô nói gì?"

Hạ Lâm Hạ ngoài cười nhưng trong không cười nhìn ống kính đằng xa, cắn răng nói: "Có phải chị cố tình chơi tôi không?"

Quý Phùng Tuyết học theo cô nháy mắt, xoay đầu cô lại: "Mau xếp bài."

[Trời ạ! Đãi ngộ của Hạ Lâm Hạ tốt quá, ghen ghen]

[Quý · Ảnh hậu nhà người ta · làm tan nát hình tượng tiên nữ không nhiễm khói lửa nhân gian của tôi rồi]

[Góc nghiêng nghiêm túc này tôi duyệt]

[Họ đang nói gì vậy? Tại sao tôi chỉ nghĩ đến a á ớ!]

[Từ khi xem chương trình này, ngày nào tôi cũng bị biến hình thành marmota với chanh tinh*]

(*Loài marmota này theo editor thấy có đặc điểm chung là khá béo do ăn nhiều, có lẽ ý nói là bị nạp cẩu lương nhiều quá nên béo ngậy hoặc cũng có thể là vì phấn khích kêu gào quá nhiều?!, còn chanh tinh nghĩa là ghen tị quá nhèo)

[Hạ Lâm Hạ đúng là đồ ngốc, vợ mình dịu dàng xoa chân như vậy mà còn mê mải đánh bài! Nếu là tôi thì sẽ cúi đầu hôn cái chốc ngay và luôn!]

[Nhắc mới nhớ, Tống Uyển Dịch và Tiết Huy cứ rảnh rỗi là hôn hôn, sao hai người Quý Hạ lại chẳng có động tĩnh gì ấy nhỉ?]

[Hình như cũng chẳng có mấy cảnh nắm tay nhau?]

Cũng không biết có phải Tống Uyển Dịch nghe được tiếng lòng của cư dân mạng hay không, sau khi thắng Hạ Lâm Hạ một ván liền phạt hai người hôn nhau.

[Có phải Tống Uyển Dịch cô được khán giả cử đến nằm vùng không vậy?]

[Á á á rốt cuộc cũng đến cảnh yêu thích nhất của tôi!]

[Kí©h thí©ɧ quá! Lầu trên mau bày hạt dưa, đậu phộng ra bán đi!]

"Không được!" Hạ Lâm Hạ ném bài.

"Sao lại không, có chơi có chịu chứ!" Tống Uyển Dịch lộ ra vẻ hóng hớt, "Nhanh lên đi, mọi người đang vô cùng chờ mong đây!"

Hạ Lâm Hạ vội nhìn về phía Quý Phùng Tuyết, Quý Phùng Tuyết nhìn lại cô, cười nói: "Đã đánh cược thì phải chịu thua."

Hạ Lâm Hạ: ". . ."

Một lúc sau, Quý Phùng Tuyết chủ động xào bài, nói với những người khác: "Hạ Hạ xấu hổ, bọn tôi sẽ không. . ."

Lời còn chưa dứt, một bàn tay đã xuất hiện giữ lấy cằm chị, còn chưa kịp phản ứng đã nghe bên tai vang lên một tiếng "pặp" rõ ràng, phía má bên phải lập tức nóng ướt.

Cả thế giới gần như tĩnh lặng, chỉ có một nơi đang bí mật nhảy nhót.

Hạ Lâm Hạ buông tay, khıêυ khí©h nhìn về phía Quý Phùng Tuyết đang ngây ra như phỗng, khóe miệng không nhịn được cong lên.

Cô biết ngay là Quý Phùng Tuyết sẽ cho rằng cô không dám hôn mà.

Hừ hừ, cẩu nữ, còn muốn chơi tôi sao, không ngờ chứ gì!

Mạnh mẽ lên.jpg