Chương 24. Sự cố

Ba ngày sau, đêm chung kết của cuộc thi tài năng diễn ra như dự kiến.

Trong hậu trường kẻ ra người vào, cuối cùng chỉ còn lại những thí sinh vẫn đang tranh thủ thời gian để tập dượt, phấn đấu ra mắt trong chương trình rất được mong đợi để bước vào một cuộc sống mới.

Hạ Lâm Hạ đi ngang qua phòng tập, có chút ngẩn ngơ, năm năm, nói dài không dài nói ngắn không ngắn, cảnh tượng bản thân từng đổ mồ hôi trong một căn phòng tập thế này dường như vẫn còn rõ ràng trước mắt.

Ban đầu, việc gia nhập làng giải trí chỉ là một ý tưởng bất thình lình xuất hiện, là do cô không muốn bước đi theo quỹ đạo đã được sắp đặt.

Được chính tay Hạ Dương Huyên bồi dưỡng, thành tích học tập của cô luôn đứng trong những thứ hạng đầu, việc này cũng khiến những người có tâm tư trong Tập đoàn Hạ thị để mắt đến. Một vài giám đốc cấp cao không hài lòng với một người thừa kế hành xử lý trí như Hạ Dương Huyên, vì thế bắt đầu chuyển mục tiêu sang cô, một cô bé có thành tích nổi trội, lại dễ dàng điều khiển, rất phù hợp để đào tạo thành người của mình.

Vì vậy, chỉ trong năm lớp 12, cô đã tiếp xúc với không ít lãnh đạo cấp cao, họ tặng quà cho cô dưới những danh nghĩa khác nhau, còn mời cô đến những buổi gặp mặt.

Mục đích đơn giản như vậy sao cô lại không biết, càng về sau sự quấy rầy lại càng nhiều, hơn nữa, lần nào những người này cũng nói xấu anh trai Hạ Dương Huyên trước mặt cô!

Ngoài ra, cha cô cũng cố ý bồi dưỡng cho cô những kỹ năng quản lý trên thương trường. Từ góc độ yêu thương thiên vị của ông ấy, rất có thể sẽ để cô và anh trai cùng nhau quản lý công ty.

Tuy Hạ Dương Huyên rõ là hung dữ, nhưng thời điểm anh ấy vừa tiếp nhận công ty, hầu như không đêm nào được ngủ ngon giấc. Cô không muốn đối địch với anh trai mình, vì thế sau khi đắn đo suy nghĩ, cô thấy mình có tài năng, có sắc vóc, giới giải trí là nơi thích hợp nhất dành cho cô.

Như thế, cô và anh trai sẽ mãi là anh em, chứ không phải là tình anh em giả tạo dễ dàng phân ly trên thương trường.

Được đưa đến công ty của Giang Nguyên cũng là một sự lựa chọn không tồi. Tính cách của Giang Nguyên và Hạ Dương Huyên rất giống nhau, ngoài lạnh trong nóng. Một tháng sau, cô và nhóm thực tập sinh trong công ty được cử đi tham gia chương trình tìm kiếm tài năng.

"Chúng ta làm một tấm selfie chung đi! Sau này mọi người phải thường xuyên hội tụ nha!"

Khi đi ngang qua một phòng tập, thấy mấy cô bé bên trong đang cùng chụp ảnh lưu niệm, trên mặt ai nấy đều là nụ cười hồn nhiên vui vẻ.

Hạ Lâm Hạ cũng không nhịn được khẽ mỉm cười, có chút hâm mộ, nhưng nhiều hơn vẫn là sự tiếc nuối, tình bạn này không biết sẽ duy trì được bao lâu.

Trong thời gian tham gia chương trình năm đó, cô cũng từng có một người bạn thân, cả hai là đồng đội trong lần chia nhóm đầu tiên, họ đã có một khoảng thời gian tập luyện, chơi đùa vui vẻ. Hôm ấy, khi kết thúc buổi biểu diễn đầu tiên, cô đứng hạng nhất, có vài cô gái đến chúc mừng cô, còn cô bạn thân ở một bên ôm cô mỉm cười.

Đáng tiếc là ở giai đoạn giữa, tính cách của cô bị chỉ trích nặng nề, người bạn kia cũng xa cách cô, khi lần nữa gặp nhau tại ký túc xá, người cô ấy tìm là Tiêu Vũ Nhiên mà không phải cô.

Cuối cùng người đó không thể vào nhóm, khi rời đi cô ấy đến tìm cô, nhưng cô lại không chấp nhận gặp mặt.

Trong những nguyên tắc sinh tồn trên thương trường mà Hạ Dương Huyên và cha cô đã dạy, nguyên tắc thứ nhất chính là lợi ích, một khi trên người bạn có lợi ích, phải đánh giá kỹ càng những người tiếp cận bạn, lựa chọn tốt nhất là đôi bên cùng có lợi.

Cô không muốn đánh giá người bạn này, nhưng cũng không muốn để người khác đến gần mình nữa.

Trong khi hồi tưởng quá khứ, cô cũng đã bước chân vào phòng tạo hình, sau đó nhìn thấy một người rất không muốn thấy.

Phó Hiểu Toàn đang trang điểm, với tư cách là khách mời của huấn luyện viên, cô ấy sẽ ngồi trước sân khấu và xem màn trình diễn của các thí sinh, sau đó đưa ra ý kiến ​​của mình.

Còn có người ngoài, Phó Hiểu Toàn làm ra vẻ vô cùng thân thiết, cười nói: "Lâm Hạ, sao bây giờ mới đến? Cô diễn tập xong rồi sao?"

"Ừ." Hạ Lâm Hạ bĩu môi, đi theo nhân viên đến ngồi xuống trước bàn trang điểm phía sau.

Chuyên viên trang điểm hỏi: "Tối nay cô mặc trang phục gì, cho tôi xem trước rồi hãy trang điểm."

Hạ Lâm Hạ nhìn Hạng Hoài Mộng, Hạng Hoài Mộng liên hệ với stylist, chỉ một lúc sau, stylist đã đem đến quần áo và giày cho buổi biểu diễn, đặt bên cạnh.

"Bộ này được lắm, tôi có ý tưởng rồi." Chuyên viên trang điểm mỉm cười, bắt tay vào việc.

Hạng Hoài Mộng kiểm tra quần áo, không khỏi lo lắng: "Em muốn mang đôi giày này sao? Gót quá cao lại còn mỏng thế này, có chắc không sao không?"

Hạ Lâm Hạ nhìn sang đôi giày cao gót màu đen, mặt bên có đính cánh hoa pha lê rất đẹp, nhưng đúng là rất cao.

"Chắc là sẽ OK thôi." Cô nói, cô đã quen với việc đi giày cao gót trong hầu hết các buổi biểu diễn.

Phó Hiểu Toàn quay đầu lại liếc nhìn, cười nói: "Không sao đâu, trước kia Lâm Hạ cũng mang giày cao như vậy để biểu diễn."

"Nhưng mấy đôi đó dày hơn thế này nhiều." Hạng Hoài Mộng không khỏi lo lắng nói: "Nhất định không thể để xảy ra bất cứ sai sót nào trên sân khấu, hay là chị đổi cho em đôi khác?"

"Không cần, chỉ đôi này mới hợp với trang phục, có khó khăn mới có tính thử thách chứ." Hạ Lâm Hạ thờ ơ nói.

"Thôi được, vậy chị đem quần áo cho họ ủi lại." Hạng Hoài Mộng cầm trang phục đi ra ngoài.

Nửa giờ sau, buổi diễn sắp bắt đầu. Phó Hiểu Toàn trang điểm xong, vừa nhỏm dậy đã thấy ngoài cửa có người đang đợi mình, lập tức vui ra mặt: "Vũ Nhiên!"

Nghe vậy, Hạ Lâm Hạ ngước mắt lên, từ trong gương nhìn thấy người đang đứng ở cửa.

Tiêu Vũ Nhiên mặc một chiếc váy denim ngắn xẻ một bên cổ, lộ ra bờ vai ngọc ngà, mái tóc dài uốn xoăn, hai bên là hai chiếc kẹp tóc hình hoa cúc vàng, năng động lại trẻ trung, nụ cười điềm đạm, cho người ta cảm giác như hơi thở ngày xuân.

"Hiểu Toàn, chuẩn bị xong chưa?" Tiêu Vũ Nhiên lên tiếng, dừng lại một chút, "Lâm Hạ, đã lâu không gặp."

"Ê-kip chương trình này lắm trò thật, có mời cả hai thành viên kia không vậy?" Hạ Lâm Hạ ông nói gà bà nói vịt, hiếu kỳ hỏi.

"Không, họ có hoạt động khác, không sắp xếp được thời gian." Tiêu Vũ Nhiên đáp.

"Tiêu Vũ Nhiên, Phó Hiểu Toàn, chuẩn bị lên sân khấu." Nhân viên gọi to từ đằng xa.

"Tới ngay đây, tôi đi toilet đã." Phó Hiểu Toàn đứng dậy nói: "Hơi căng thẳng chút."

"Đi đi." Tiêu Vũ Nhiên nói xong bước vào phòng, trò chuyện cùng Hạ Lâm Hạ: "Hôm nay cả cô và Hiểu Toàn đều tới khiến tôi vui lắm, đã lâu không có dịp tụ họp rồi."

Hạ Lâm Hạ mặt không cảm xúc nói: "Tụ họp thì biết nói gì đây, chẳng lẽ bàn luận chuyện thiên hạ à?"

"Cũng đúng, nhưng có chuyện của ai mà thú vị hơn chuyện của cô chứ." Tiêu Vũ Nhiên trêu chọc, "Cô và Phùng Tuyết bắt đầu hẹn hò từ lúc nào vậy?"

"Cô quan tâm làm gì?"

"Chị ấy là bạn tốt nhất của tôi, quan tâm một chút cũng không phải chuyện gì lớn đúng không?" Tiêu Vũ Nhiên vô tội nói, "Sao hai người đến được với nhau thế?"

Hạ Lâm Hạ biết ngay cô ta sẽ tò mò chuyện này mà!

Cô hiểu cảm giác này, chẳng qua gì là ham muốn chiếm hữu, tuy rằng Tiêu Vũ Nhiên là gái thẳng, nhưng được nhân vật tầm cỡ như Quý Phùng Tuyết theo đuổi nhiều năm như vậy, cũng không thể đảm bảo rằng chị sẽ không có vị trí đặc biệt trong lòng cô ấy.

Nhưng hiện tại Quý Phùng Tuyết đang yêu đương với cô, nhất định Tiêu Vũ Nhiên sẽ cảm thấy khó bề tin tưởng, nghi hoặc khó hiểu, sau đó là khó chịu trong lòng.

Hạ Lâm Hạ cười cười: "Đương nhiên là vì yêu rồi!"

Chẳng biết vì sao sau khi nghe cô nói xong câu đó, phản ứng của Tiêu Vũ Nhiên không quá kích động như cô tưởng tượng, ngược lại nét mặt còn hơi giãn ra.

Sao thế này? Chẳng lẽ yêu không phải là câu trả lời tiêu chuẩn sao?

Cô còn định nói thêm thì Phó Hiểu Toàn đã quay trở lại, cùng Tiêu Vũ Nhiên bước lên sân khấu.

Chương trình nhanh chóng bắt đầu, Hạ Lâm Hạ xem TV trong phòng, chương trình truyền hình trực tiếp đang diễn ra, và khán giả vẫn nhiệt tình như mọi khi.

Khi Tiêu Vũ Nhiên giới thiệu người bạn cô mời chính là Phó Hiểu Toàn, những tràng pháo tay vang lên không ngừng. Có lẽ fans của Phó Hiểu Toàn không nhiều, có lẽ Phó Hiểu Toàn đang dính scandal, nhưng nhóm nhạc nữ Miss. Dream của họ trước đây vẫn là nhóm nhạc hot nhất mùa hè.

Sau năm năm, vẫn có không ít khán giả nhớ về thời khắc rộn ràng năm đó, như thể nó đã trở thành một loại hồi ức.

Hạ Lâm Hạ không ăn tối, cô ăn nhẹ trong khi trang điểm, thỉnh thoảng xem chương trình. Thay xong quần áo trở về phòng nghỉ của mình, cô buồn chán chơi di động, ê-kip chương trình có phân đoạn cảnh quay trong hậu trường, nhân viên hỏi: "Đang trò chuyện với ai sao?"

"Ừm."

"Với ai vậy?"

Thật ra Hạ Lâm Hạ đang kể khổ với anh trai, nhưng cô không thể nói ra tên Hạ Dương Huyên, liền nghĩ đến một nhân vật có thể chắn đao giúp mình, lập tức nở nụ cười vui vẻ với ống kính: "Bác Quý, bé bự của tôi!"

Nhân viên rất hài lòng với câu trả lời này.

Nói trắng ra, việc mời Hạ Lâm Hạ làm khách mời biểu diễn cuối đêm chung kết là sự kết hợp của nhiều yếu tố.

Đầu tiên, mức độ nổi tiếng và lưu lượng của Hạ Lâm Hạ đang trên đỉnh, kèm theo đó là số lượng fans khủng có thể đảm bảo rating. Tiếp theo, Hạ Lâm Hạ là lứa thành viên đầu tiên ra mắt thông qua chương trình, thành công hôm nay của cô có thể truyền cảm hứng mạnh mẽ cho thế hệ đàn em.

Tất nhiên, điều quan trọng nhất là chuyện tình giữa Hạ Lâm Hạ và Quý Phùng Tuyết, đây vẫn luôn là chủ đề nóng được dư luận quan tâm kể từ khi được công khai. Mời được Hạ Lâm Hạ thì sẽ dễ dàng mời được Quý Phùng Tuyết, dù không mời được thì vẫn có thể tạo ra một chủ đề mang tính thời sự.

Nhưng điều khiến họ bất ngờ nhất chính là Quý Phùng Tuyết, một người rất ít khi xuất hiện trong những chương trình gameshow, thế mà lại chấp nhận lời mời. Xem ra tình yêu có thể thay đổi con người, chưa bao lâu mà Quý tiên nữ đã liên tục xuất hiện trong cả chương trình tìm kiếm tài năng lẫn chương trình thực tế, lại là tham gia cùng Hạ Lâm Hạ, thật ngọt ngào làm sao!

Chẳng qua là lúc này Hạ Lâm Hạ không hề hay biết, thế nên nhân viên dự định hỏi thêm vài vấn đề, để sau đó khách mời bí ẩn xuất hiện sẽ tạo hiệu quả đảo ngược.

"Bình thường cô và cô Quý có hay gặp nhau không?"

Hạ Lâm Hạ chơi di động, trả lời: "Không nhiều lắm, cả hai đều bận."

Nhân viên lại hỏi: "Vậy cô có muốn nói gì với cô Quý không?"

"Không có." Hạ Lâm Hạ dừng một chút, "Ý tôi là. . . tôi không muốn nói ở đây, mỗi khi có chuyện muốn nói chúng tôi đều gặp riêng nhau."

"Đây có thể xem như tình thú của hai người không?"

Hạ Lâm Hạ cảm thấy người này hỏi hơi nhiều, không nhịn được nói: ". . . Cô là Tôn hầu tử hội buôn dưa nào phái tới vậy?"

Nhân viên ngượng ngùng cười cười: "Vậy cô vẫn đang nói chuyện với cô Quý sao?"

"Đúng vậy, cho nên cô có thể đừng làm phiền tôi nói chuyện với baby nhà tôi không?" Hạ Lâm Hạ chớp chớp mắt.

"Tất nhiên rồi."

Sân khấu đang thay đổi thiết bị, vì thế cảnh quay này được chèn vào đoạn phát sóng trực tiếp.

[Hôm nay trang điểm đẹp quá xá!!! Đúng là yêu tinh lạc bước nhân gian nha!]

[Mặc hở hang dễ sợ, chỉ có áo ba lỗ quần short thế này thôi sao? Trên đùi còn cột vải đen, không phải đi bán thịt đấy chứ?]

[Rác rưởi phía trên ở đâu ra vậy? Cho hỏi mấy người bao cân bao lượng? Mau nói tên đi, tiết thanh minh năm sau nhất định tôi sẽ đi tảo mộ cho mấy người]

[Tình cảm ghê chưa! Có chút thời gian là phải tranh thủ nói chuyện với Quý Phùng Tuyết, tò mò họ đang nói chuyện gì lắm lắm]

Ở một phòng nghỉ khác không có máy quay lẫn nhân viên, Quý Phùng Tuyết vô thức liếc nhìn di động.

Trần Niệm hỏi: "Cô ấy đang trò chuyện với cô à?"

Quý Phùng Tuyết thản nhiên đặt điện thoại xuống, lắc đầu nói: "Không có."

"Thế, cô ấy sẽ nói chuyện với ai nhỉ? Tôi thấy cô ấy cầm điện thoại rất lâu, chắc không phải là có tình nhân khác đấy chứ?"

Quý Phùng Tuyết: ". . ."

"Nhắc mới nhớ, trước đó cô ấy dính không ít scandal, nhưng sau khi "yêu" cô đã ngoan ngoãn hơn nhiều." Trần Niệm công bằng nói.

Quý Phùng Tuyết: ". . ."

"Có khi nào hai người từ diễn thành thật, cuối cùng ở bên nhau luôn không? Ha ha ha." Trần Niệm nói xong, bị chính mình chọc cho bật cười.

Quý Phùng Tuyết: ". . ."

Trần Niệm càng nghĩ càng thấy có khả năng, cô nói: "Tôi nói thật, tuy Hạ Lâm Hạ và Tiêu Vũ Nhiên hoàn toàn là hai phong cách khác nhau, nhưng cô không cảm thấy khi cô ở bên Tiêu Vũ Nhiên rất nhàm chán sao?"

Quý Phùng Tuyết liếc nhìn cô ấy.

"Không, ý tôi không phải nói hai người nhàm chán, chỉ là. . ." Trần Niệm sắp xếp lại từ ngữ, "Có lẽ là vì tính cách của hai người quá giống nhau nên không xảy ra va chạm, giống như kiểu tia lửa văng khắp nơi ấy."

Quý Phùng Tuyết hiểu ý cô ấy, chỉ không ngờ ngay cả Trần Niệm cũng đã nhìn ra.

Quả thật, Tiêu Vũ Nhiên rất xuất sắc, ngoại hình xinh đẹp, dáng chuẩn, đặc biệt là tính cách dịu dàng, hào phóng lại chu đáo, đúng là một bản sao của chị. Vì thế mà khi ở bên nhau cũng thiếu chút lạc thú.

Mỗi lần gặp nhau trước đây, không khí giữa họ rất tẻ nhạt. Chị không biết phải nói gì để chọc cười cô gái ấy. Lúc đầu Tiêu Vũ Nhiên cũng khá ngượng ngùng, nhưng sau khi thân quen với nhau hơn, còn biết kể vài câu chuyện cười khiến chị vui vẻ.

Nhưng không phải chính chị mới là người theo đuổi sao?

Chuyện này khiến chị cảm thấy vô cùng thất vọng, nghi ngờ bản thân không biết cách giao tiếp nên mới dẫn đến việc tỏ tình thất bại.

Sau đó, chị nhờ một người bạn ngoài giới tư vấn, người bạn này đã kết hôn, cô ấy nói rằng hôn nhân đều như vậy. Bên nhau lâu ngày sẽ không còn cảm giác mới mẻ, sẽ bắt đầu ai làm việc nấy, chỉ cần nhìn đối phương vừa mắt là được, kiên nhẫn chịu đựng cùng nhau đi tới thôi.

Chị lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, chắc chắn chị sẽ không bao giờ cảm thấy Tiêu Vũ Nhiên không vừa mắt, mỗi lần nghĩ đến lần gặp mặt đầu tiên, chị sẽ tức khắc nhớ đến cảm giác choáng váng trong cái nắng hè chói chang.

Chị vẫn nhớ như in khung cảnh lần đầu gặp mặt.

Hôm ấy sau khi xuất viện, chị trao đổi với ê-kip chương trình rằng mình muốn bí mật tham ban. Sau khi đi qua mấy phòng tập luyện, cuối cùng chị dừng lại ở phòng vũ đạo, mấy cô gái bên trong đang ngồi vây quanh xem điệu nhảy của cô gái ở giữa.

Tiêu Vũ Nhiên.

Chị dừng bước, đứng ở cửa nhìn hồi lâu, ánh mắt nảy lên, cùng với đó là cảm giác nhịp tim mình đập nhanh hơn.

Nên chào hỏi thế nào đây?

Chào em, tôi là Quý Phùng Tuyết, rất vui được gặp em?

Chào em, lần trước em đã cứu tôi, em còn nhớ không?

Chào em, tôi có thể mượn điện thoại của em không?

......

Nhà quê!

Nhìn thấy bài nhảy sắp kết thúc mà bản thân vẫn chưa nghĩ ra cách tiếp cận, lòng chị có chút hoảng hốt.

Lúc này, phía sau vang lên một giọng nói bực tức: "Nhường đường một chút, đừng cản đường."

Chị ngượng ngùng lùi ra sau một bước, khi nhìn lại không khỏi sáng mắt lên, người mới đến ngũ quan sắc nét, đôi mắt đào hoa kia có thể khiến vô số kẻ đảo điên, nhưng trên người lại tản mát ra sự thù địch.

Khi đối phương nhìn thấy chị cũng chợt sững sờ: "Chị tới. . ."

"A! Là Quý Phùng Tuyết sao?!" Những người bên trong nghe thấy động tĩnh ở cửa vội vàng chạy ra, cắt ngang cuộc đối thoại của hai người.

Tiêu Vũ Nhiên đi cuối cùng, nhìn chị bằng vẻ mặt tò mò pha lẫn chút ngưỡng mộ, chính ánh mắt này khiến chị có thêm lòng tin.

"Cô Quý à, em rất thích những bộ phim của cô! Cô chính là nữ thần của lòng em!" Một cô gái vui sướиɠ bắt lấy tay chị, nhưng trong lòng chị lại có phần kháng cự việc tiếp xúc với người lạ.

"Aishhh các người có thấy phiền không vậy? Nịnh bợ cũng giả tạo quá đi." Cô gái có đôi mắt đào hoa không vui bước tới, bả vai va vào vài người trước khi chen được vào phòng.

Đám người ngượng ngùng nhìn Quý Phùng Tuyết, lúc này Tiêu Vũ Nhiên nở nụ cười, cất giọng ngọt ngào: "Không phải tụi em nịnh đâu, mọi người đều thích những bộ phim của chị."

"Cảm ơn." Quý Phùng Tuyết nói với cô ấy một câu cảm ơn, vừa là cảm ơn sự yêu thích của cô ấy, vừa là cảm ơn sự giúp đỡ lần trước của cô ấy.

Tiêu Vũ Nhiên lại hỏi: "Sức khoẻ của chị thế nào rồi? Lần trước chị ngất xỉu. . ."

Chị sững người một lúc rồi bất chợt vui vẻ, đúng là cô ấy, sau đó liền khẽ gật đầu: "Đã khoẻ rồi, tôi có xem buổi biểu diễn của các em, rất thích em."

"Cảm ơn chị." Ý cười của Tiêu Vũ Nhiên càng sâu hơn, khoé môi cong lên, lộ ra hai lúm đồng tiền nhàn nhạt.

Trong lúc hai người câu được câu mất nói cảm ơn với nhau, những cô gái khác đã nhận ra họ có quen biết nhau, ồn ào hẳn lên.

Lúc này một giọng nói đột ngột vang lên: "Cắt."

Mọi người lần lượt nhìn vào trong, một cô gái lên tiếng: "Hạ Lâm Hạ, cô bớt thể hiện lại được không?"

Hạ Lâm Hạ khinh thường nói: "Không muốn luyện tập thì về phòng nghỉ đi, đừng đứng đây cản trở người khác luyện tập. Dù có nịnh bợ cách mấy cũng không thắng được thực lực đâu, tôi khuyên các cô tốt nhất là nên luyện tập chăm chỉ đi."

"Xin lỗi đã làm ảnh hưởng đến việc luyện tập của các em, lần sau tôi lại đến vậy." Quý Phùng Tuyết tỏ vẻ áy náy.

"Để em đưa chị đi." Tiêu Vũ Nhiên chủ động xung phong, cô đi về phía Quý Phùng Tuyết trong ánh mắt khích lệ của những người khác.

Hai người ra khỏi biệt thự, Quý Phùng Tuyết không biết nói gì, chỉ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Tiêu Vũ Nhiên.

Trước khi lên xe, Tiêu Vũ Nhiên hỏi: "Em có thể xin chữ ký của chị không?"

"Được thôi." Quý Phùng Tuyết lấy giấy bút từ trong xe ra, dừng một chút rồi viết thêm một dòng.

Tiêu Vũ Nhiên xem cả nửa phút mới hỏi: "Đằng sau là số điện thoại của chị sao?"

Quý Phùng Tuyết có chút lúng túng: "Ừm, em. . . cố lên."

"Tốt quá, em còn đang suy nghĩ nên làm sao để xin số của chị! Em sẽ cố gắng." Tiêu Vũ Nhiên vui vẻ nói, "À. . . Em có thể hỏi chị làm thế nào tìm được em không? Bởi lần trước khi gặp chị, chị vẫn đang bất tỉnh."

Quý Phùng Tuyết chỉ về phía sau lưng cô: "Số 18, tôi thấy được."

"Thì ra là thấy được."

Tiêu Vũ Nhiên nhoẻn miệng cười, lại nghe chị ấy nói tiếp: "Ừm, cảm ơn em cõng tôi lâu như vậy, cả một chặng đường dài."

"Dạ?" Tiêu Vũ Nhiên sững sờ vài giây, giống như nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, cười cười, "Vậy sau này chị có đến thăm em không?"

"Em có hi vọng tôi tới không?"

"Hi vọng chứ, chị là thần tượng của em mà." Tiêu Vũ Nhiên dừng một chút, "Chị có thể chỉ gặp một mình em không?"

Quý Phùng Tuyết nhìn nụ cười dịu ngoan của cô ấy, biết cô bé này chỉ hi vọng một câu trả lời khẳng định, liền nói: "Được thôi, tôi chỉ tới gặp em."

"Em vui lắm."

Tuy đây là lần đầu tiên gặp mặt, không khí lại còn có chút lúng túng, nhưng Tiêu Vũ Nhiên luôn giữ nụ cười trên môi, điều này cũng khiến chị vơi bớt phần nào cảm giác căng thẳng.

Chỉ là. . . những lần sau đó Tiêu Vũ Nhiên vẫn luôn mỉm cười, đôi khi Quý Phùng Tuyết cảm thấy khó lòng biết được suy nghĩ thật sự của cô ấy. Do vậy trong suốt những năm qua, có thể Quý Phùng Tuyết cũng không biết được thật sự cô ấy chán ghét điều gì.

Tuy nhiên, trong ấn tượng, có một lần Tiêu Vũ Nhiên đã bật khóc, đó là lúc chị tỏ tình.

Thật ra chị cũng không biết làm nhiều chuyện lãng mạn. Hôm ấy Tiêu Vũ Nhiên mời chị đến nhà cô ấy, ăn cơm cô ấy nấu. Chị cảm thấy như vậy cũng tốt, chị thích cô gái hiền lành lương thiện này nên đã nói thẳng ý tưởng cùng cô ấy ở bên nhau.

Tiêu Vũ Nhiên khóc lóc từ chối chị, nhưng ngoài sự mất mát thì chị cũng không có nhiều cảm xúc. Có lẽ vì đã sớm biết đối phương là gái thẳng nên cũng không ôm quá nhiều hi vọng, nói ra xong lại cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Về sau tiếp xúc với nhau lại càng hoà hợp, tự nhiên hơn, chị chỉ thể hiện lòng tốt của mình, cho dù đối phương có tiếp nhận hay không thì đối với chị, cũng chỉ như một việc vặt mà thôi.

Sinh ra đã như thế, chị vốn là người như vậy, nếu việc gì chưa hoàn thành chị sẽ kiên trì đến cùng, dù kết quả là tốt hay xấu thì chị nhất định phải làm cho xong. Điều này có thể thấy được từ việc chị không ngừng trau dồi kỹ năng diễn xuất.

"Hạ Lâm Hạ sắp lên sân khấu." Trần Niệm nhìn TV nói, "Hiện tại thí sinh cuối cùng đang biểu diễn, sau khi vòng bình chọn cuối cùng kết thúc, cô ấy sẽ lên sân khấu, đến cuối chương trình sẽ thông báo danh sách thành viên nhóm nhạc."

Quý Phùng Tuyết gật đầu, nhìn về phía TV, đúng lúc ống kính quét về phía Tiêu Vũ Nhiên trên ghế huấn luyện viên.

"Cô vẫn còn thích cô ấy sao?" Trần Niệm chú ý đến hành động của chị, ngẫm lại cảm thấy phải chặt đứt suy nghĩ của chị, "Cô ấy thẳng đấy, tuy đã chia tay bạn trai cũ nhưng không thể tránh sẽ có người thứ hai, ngay cả lốp xe dự phòng cô cũng chẳng có cơ hội làm đâu."

Nghe vậy, Quý Phùng Tuyết nở nụ cười: "Hoá ra tôi thảm đến vậy."

"Không phải sao, kể cả khi hai người có thể ở bên nhau thì cũng không thể làm chuyện thân mật hơn được."

"Chuyện đấy còn chưa chắc." Quý Phùng Tuyết phản bác, lại không biết nghĩ tới chuyện gì, cười nói: "Thôi bỏ đi, đừng nhắc chuyện này nữa, khi nào chúng ta lên sân khấu?"

Vừa dứt lời, nhân viên liền gõ cửa, dặn dò họ chuẩn bị, sau đó dẫn chị vào khán phòng.

Những khán giả ngồi ở hàng ghế đầu lập tức hét toáng lên khi nhìn thấy chị.

"A a a a a a Quý Phùng Tuyết em yêu chị!"

"A a a a a tiên nữ thật xinh đẹp! Người thật còn đẹp gấp ngàn lần trên TV!"

"Tiên nữ gầy quá rồi! Ăn nhiều chút nha!"

"Chị và bé cưng Hạ Hạ phải luôn yêu thương nhau nha!!!"

Những người ở hàng ghế phía sau không rõ nguyên do, háo hức nhoài lên nhìn phía trước, đạo diễn sân khấu lập tức yêu cầu bộ phận an ninh vãn hồi trật tự.

Chỉ chốc lát sau, tất cả đều biết Quý Phùng Tuyết lén đến xem Hạ Lâm Hạ biểu diễn, còn Hạ Lâm Hạ lại hoàn toàn không hay biết gì cả. Vì thế mọi người cũng phối hợp với ê-kip chương trình, ra điều mình chẳng hay chẳng biết gì sất.

Quý Phùng Tuyết được sắp xếp ngồi ở vị trí đẹp nhất ở bên trái của sân khấu hình chữ T, bên phải là lối ra vào hậu trường.

Chị ngồi xuống, đang chào hỏi những khán giả nhiệt tình xung quanh thì di động chợt rung lên hai lần, vừa mở điện thoại, khán giả ngồi bên cạnh đã thích thú hỏi: "Có phải Hạ Lâm Hạ vẫn đang trò chuyện với chị không vậy?"

Dường như mọi người đều biết vừa rồi Hạ Lâm Hạ đang "trò chuyện" với chị, chị đành phải gật đầu phối hợp: "Đúng vậy."

Khán giả: A a a a a có người bán cẩu lương trực tuyến nè trời ơi!

Quý Phùng Tuyết tránh tai mắt, lén lút mở xem, không ngờ đúng là tin nhắn của Hạ Lâm Hạ.

【Hạ Hạ】: Chị đang làm gì vậy? Bé khủng long đặt dấu chấm hỏi.jpg

【Hạ Hạ】: Tôi sắp gặp bạch nguyệt quang của chị đây, có cần tôi nhắn nhủ gì không? Lần này nhất định tôi sẽ nhắn giúp chị, thật đấy, tôi đảm bảo.

Quý Phùng Tuyết: ". . ."

【Bé bự của Hạ Hạ】: Cố lên.

【Hạ Hạ】: Chỉ đơn giản vậy thôi???

【Bé bự của Hạ Hạ】: Tôi nói là, cô cố lên.

【Hạ Hạ】: Bé khủng long hạnh phúc.jpg

"Hạ Hạ" đã thu hồi một tin nhắn.

【Hạ Hạ】: Mẹ kiếp, bấm nhầm! Không nói nữa, tôi lên sân khấu đây, chào mừng đến với bộ phim truyền hình cẩu huyết "Chốn hẹn hò và tàn sát của người yêu cũ và người yêu mới".

Quý Phùng Tuyết bất đắc dĩ cất điện thoại, khi ngẩng đầu lên, chị vô tình bắt gặp ánh mắt của Tiêu Vũ Nhiên đang nhìn về phía mình.

Bốn mắt nhìn nhau, chị còn chưa biết nên phản ứng thế nào thì Tiêu Vũ Nhiên đã mỉm cười trước, khi máy quay bắt được hình ảnh này, không ít khán giả lại bắt đầu reo hò cho cặp chị em nổi tiếng.

"Vòng bình chọn cuối cùng sắp kết thúc. Mời khán giả ngồi trước TV và khán giả có mặt tại trường quay nhanh tay bình chọn cho thí sinh mình yêu thích nhất, để cô ấy có thể trở thành một thành viên của nhóm." Người dẫn chương trình nói to.

"Kênh bình chọn đã đóng, xin hãy cho bộ phận thống kê của chúng tôi chút thời gian để hoàn thành thống kê cuối cùng. Tiếp theo sẽ là một màn trình diễn đặc biệt. Đây là một khách mời rất tài năng, cô ấy thuộc thế hệ đầu tiên bước ra từ chương trình của chúng ta, hiện tại đã trở thành thần tượng toàn năng, xin một tràng pháo tay cho —— Hạ Lâm Hạ!"

Khán giả lập tức hò reo, rất nhiều người hâm mộ đã tới trường quay, các fans không ngừng giơ lên biển đèn, đèn trên sân khấu mờ đi, vũ công đều đã bước lên sân khấu.

Khán đài bừng lên ánh sáng màu vàng cam, đây là màu cổ động của Hạ Lâm Hạ, giống như màu của cái nắng bỏng cháy mùa hạ.

Quý Phùng Tuyết thu hồi tầm mắt, hít một hơi thật sâu, trầm ngâm nhìn về phía sân khấu.

Một chùm sáng màu cam chiếu sáng trung tâm sân khấu, mọi người chỉ nhìn thấy một bóng lưng mảnh khảnh với đôi chân thon dài và đôi giày cao gót càng tôn thêm dáng người cao gầy. Cô ấy đang khoác một chiếc áo ngủ bằng lụa dài đến đầu gối, đằng sau áo ngủ là khu rừng hoa anh đào rộng lớn.

Người trên sân khấu uể oải duỗi eo, cánh tay xoải về phía trước, một câu tiếng Anh lười nhác vang lên, giống như tiếng lầu bầu khi thức dậy vào sáng sớm.

Giọng nói trầm ấm, thanh thoát và quyến rũ ngay lập tức gây ra những tiếng hét chói tai.

Ngay khi phần nhạc dạo vang lên, cô ấy quay mặt về phía khán giả, phía trong là chiếc áo dây màu đen hở eo cùng chiếc quần short nóng bỏng, phô diễn hoàn hảo đường cong tuyệt mỹ của mình.

Nhưng nổi bật nhất là lớp trang điểm trên mắt cô ấy, những đường nét trên khuôn mặt vốn đã hoàn mỹ được tân trang lại, đẹp đến khó lòng tưởng tượng. Đôi mắt đào hoa linh động nhìn khán giả xung quanh, phần đuôi mắt được điểm tô bằng đoá hoa anh đào chực nở. Một khi nhắm mắt lại, đoá hoa kia liền nở rộ.

Quý Phùng Tuyết cảm thấy khán giả xung quanh sắp phát điên rồi.

"A a a a a a a Hạ Hạ đẹp quá, đẹp quá má ơi!"

"Trời ơi, chị tui đẹp dữ thần! Kiểu trang điểm này hay quá, về nhà phải thử mới được!"

"Tui đi rồi đi rồi đi rồi! Lần đầu tiên tận mắt thấy Hạ Lâm Hạ biểu diễn, ấn tượng khó phai luôn!"

"Kwsl*, bài này siêu khó! Hồi trước ít khi được nghe cô ấy solo, hoá ra lại có giọng hát cực phẩm thế này!"

(*kwsl = it's killing me = chuyện đó đang gϊếŧ chết tôi.)

"Xem ra nhóm nhạc nữ đã hạn chế sự phát triển của cô ấy rồi a ha ha ha ha!"

Đây là một ca khúc kinh điển của nước ngoài nên độ khó rất cao, nhưng cách nhấn nhá phát âm của Hạ Lâm Hạ vô cùng tốt. Hơn nữa, với sự thông minh của mình, cô đã có vài điều chỉnh nhẹ cho ca khúc này, cùng với hiệu ứng hình ảnh của vũ đạo sẽ khiến khán giả bỏ qua sự chênh lệch so với bản gốc.

Ở nguyên tác, vừa bắt đầu là tiếng hát cao vυ"t, nhưng sau khi cải biên, nội dung lại mang thêm tính tự sự về một câu chuyện tình. Ca từ kể về một cô gái thức dậy vào sáng sớm, chờ đợi người mình yêu sau khi trang điểm cẩn thận, và sau đó thổ lộ tình yêu nồng cháy của mình.

Có vẻ như Hạ Lâm Hạ làm rất tốt đoạn tiết tấu chậm rãi ban đầu, sau đó là thong dong cất lên từng lời ca của khúc nhạc tiếng Anh kinh điển này, ánh mắt trong trẻo khó tả, khóe miệng cong lên.

Khi sắp đến điệp khúc, cô đứng ở giữa trung tâm, dừng lại, nhắm mắt.

Tiết tấu của bài hát dần trở nên vui vẻ, Hạ Lâm Hạ vừa nhẹ nhàng tự nhiên ca hát, vừa ngẫu hứng bước xuống hàng ghế đầu tiên gần sân khấu, tương tác với khán giả, nháy mắt với máy quay, tất cả mọi người đều nhiệt huyết sôi trào vì cô quá loá mắt.

Chuẩn bị vào điệp khúc, Hạ Lâm Hạ xoay người, nhanh chóng quay về, ánh mắt kiên định, như thể cô sắp đi gặp mặt người mình yêu. Sân khấu này rất dài, ánh đèn chầm chậm đuổi theo bóng lưng cô kéo ra một dải ngân hà trên sân khấu, toàn bộ khán giả đều bị cảnh tượng này mê hoặc.

"Hạ Lâm Hạ! Hạ Lâm Hạ! Hạ Lâm Hạ!"

"Bóng lưng này gϊếŧ chết tôi mất, tôi muốn đổi idol!"

"Ô ô ô ô Hạ Hạ đẹp quá xá, idol của tôi đỉnh quá!"

"Ê-kip chương trình mời Hạ Lâm Hạ đến làm gì vậy? Để slay* mọi người à, không sợ làm thế này sẽ khiến mấy thí sinh kia tự kỉ hết sao?"

(*tàn sát.)

"Dù diễn xuất của Hạ Lâm Hạ tệ hại nhưng sức hấp dẫn trên sân khấu đúng là không thể bàn cãi. Chỉ với đôi mắt xinh đẹp này thôi, cô ấy liếc mắt một cái liền khiến tôi có cảm giác được cô ấy yêu."

"Nằm mơ tiếp đi, rõ là cô ấy đang nhìn về phía tôi! Cô ấy đang quyến rũ tôi!"

"Không biết Quý Phùng Tuyết sẽ cảm thấy thế nào khi trực tiếp xem bạn gái mình biểu diễn ha ha ha!"

"Mọi người đừng tranh cãi nữa, khán giả bên cạnh Quý tiên nữ vừa gửi tin vui —— Quý tiên nữ cười! Ôi má ơi, chắc chắn là kiểu cười siêu cấp cưng chiều hạnh phúc đầy tự hào đây mà!"

Quý Phùng Tuyết không biết rằng khán giả xung quanh vẫn có thời gian quan sát cảm xúc của chị trong lúc đang xem trình diễn. Chị vô thức ngồi thẳng lưng, muốn nhìn rõ hơn một chút.

Đây là lần đầu tiên chị nghiêm túc xem Hạ Lâm Hạ biểu diễn ở khoảng cách gần như vậy, trước đây chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy trên TV, nhưng cách màn ảnh sẽ không tài nào cảm nhận được xung động như khi xem trực tiếp.

Đắm chìm trong khung cảnh sẽ khiến cảm xúc dễ bị ảnh hưởng, thật sự chị đã đánh giá thấp thực lực của Hạ Lâm Hạ. Năm năm trước chị luôn bận rộn với công việc, hầu như không có thời gian theo dõi trực tiếp chương trình, lần nào cũng chỉ xem lại những đoạn video đã được biên tập của Tiêu Vũ Nhiên, nên không nhận ra cô ấy còn có một đối thủ mạnh thế này.

Với tính cách mạnh mẽ của Hạ Lâm Hạ, việc phát ngôn ngông cuồng ở buổi thành lập nhóm là hoàn toàn có thể thông cảm được. Bởi vào giờ phút này, từ tận đáy lòng Quý Phùng Tuyết cảm thấy Hạ Lâm Hạ chính là Queen của sân khấu, đủ để thu hút sự chú ý của mọi người.

Đột nhiên, Hạ Lâm Hạ liếc nhìn qua đây.

Quý Phùng Tuyết nghẹt thở, sau đó lại cảm thấy buồn cười, mình căng thẳng gì chứ? Hợp tác với ê-kip chương trình làm công tác thần bí cũng quá nghiêm túc đi?

May mà Hạ Lâm Hạ không có thời gian để xem xét kỹ lưỡng khán giả, chỉ giao lưu với mọi người.

Quý Phùng Tuyết âm thầm cảm thấy nhẹ nhõm, đồng thời lại cảm thấy có chút mất mát. Đột nhiên chị muốn xem phản ứng của Hạ Lâm Hạ khi nhìn thấy chị, nhất định là rất ngạc nhiên, sau đó thầm mắng sự sắp xếp của ê-kip chương trình và mắng luôn cả chị, nhưng lại bất lực không biết làm sao hơn.

Khi Hạ Lâm Hạ về đến vị trí ban đầu, khoảng cách với chị cũng chỉ có vài mét, sau đó cùng các vũ công nhảy múa, cơ thể hòa vào âm nhạc, gợi cảm và mạnh mẽ, tạo ra một màn trình diễn bùng nổ.

Mọi người đồng thanh gào to tên của Hạ Lâm Hạ!

"Hạ Lâm Hạ! Hạ Lâm Hạ! Chúng tôi yêu cậu!!!"

Đinh tai nhức óc.

Quý Phùng Tuyết là người rất ghét sự ồn ào, nhưng lúc này lại không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn cảm thấy sự xao động trong nội tâm mình.

"Quý tiên nữ, chị có muốn cầm biển đèn không?" Cô gái bên cạnh đột nhiên hưng phấn hỏi chị.

Chị liếc nhìn hộp đèn trong tay cô gái, thật sự không muốn giơ lên thứ đồ như vậy, nhưng còn chưa kịp từ chối thì đối phương đã ấn nó vào tay chị.

"Đừng khách sáo! Em biết chị thích mà!" Cô gái cười tủm tỉm nói, sau đó lại nhìn về phía sân khấu, vung vẩy hai tay, khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào thoáng chốc phát ra tiếng rống của sư tử Hà Đông: "A a a a a a! Hạ Hạ ! Mẹ yêu con!"

Quý Phùng Tuyết: ". . ."

Chị miễn cưỡng đặt biển đèn lên đùi mình, trải nghiệm này thật mới mẻ, giống như chị đột nhiên biến thành fan vậy.

Một lúc sau, hùa theo sự cổ vũ của đám đông, chị cũng nhỏ giọng hoà vào tiếng kêu của họ: "Hạ Lâm Hạ, cố lên."

Cô gái bên cạnh hét lên: "Quý tiên nữ, giọng chị nhỏ quá, làm lại theo em nào!"

Quý Phùng Tuyết: ". . ."

"Chẳng lẽ chị không muốn cổ vũ Hạ Hạ sao? Không muốn được cô ấy nhìn thấy sao? Không muốn ngủ. . . À há, chị đã ngủ với cô ấy rồi! A a a a em hâm mộ chị quá đi mất!"

Quý Phùng Tuyết: "............"

Cô gái thúc giục: "A a a Hạ Hạ nhìn sang đây kìa! Quý Phùng Tuyết chị mau giơ biển đèn lên đi, cho cô ấy nhìn thấy chúng ta đi a a a!"

Kích động đến nỗi gọi cả họ lẫn tên.

Quý Phùng Tuyết đầu hàng trước tiếng la hét điên cuồng của cô ấy, hai tay giơ hộp đèn lên, những người phía sau lập tức thét to lên: "Woohoo!!!"

Phó Hiểu Toàn xem màn trình diễn có thể cho vào sách giáo khoa của Hạ Lâm Hạ*, lại liếc sang Quý Phùng Tuyết đang giơ biển đèn rất tập trung, trên môi là nụ cười như có như không.

(*Một màn trình diễn chuẩn mực, đáng để học hỏi.)

Cô không nhịn được chọc Tiêu Vũ Nhiên, bĩu môi nhìn về hướng ấy, tháo tai nghe, nhỏ giọng nói: "Trước kia dù chị ấy chỉ xem mình cô cũng chưa từng giơ biển đèn vì cô."

Tiêu Vũ Nhiên vẫn luôn duy trì nụ cười trên mặt, nghe vậy thì im lặng một lúc, cũng không thể hiện quá nhiều cảm xúc, điều này khiến Phó Hiểu Toàn có chút bực bội. Tiêu Vũ Nhiên quá hiền lành mới để Hạ Lâm Hạ đè đầu cưỡi cổ mãi như vậy, bây giờ đến cả Quý Phùng Tuyết cũng cướp mất, ngay cả cô cũng cảm thấy bất bình thay cho Tiêu Vũ Nhiên.

Tiêu Vũ Nhiên cười nói: "Bởi vì màn trình diễn hôm nay của Lâm Hạ thật sự xuất sắc."

Phó Hiểu Toàn vừa định nói tiếp, nhận thấy ống kính quét qua liền ngừng lời, nhìn chằm chằm vào sân khấu, nở nụ cười lạnh lẽo.

Phần trình diễn gần kết thúc, hơi thở của Hạ Lâm Hạ vẫn được kiểm soát tốt vô cùng, dù biên độ của các động tác vũ đạo vừa lớn vừa đòi hỏi nhiều thể lực, nhưng trong giọng hát của cô vẫn không có lỗi lầm nào.

Đúng lúc này sự cố xảy ra.

Một động tác vũ đạo khó được dàn dựng vào cuối phần điệp khúc, khi bàn chân Hạ Lâm Hạ vừa chạm đất thì gót giày đột nhiên vỡ ra, cô chới với trong không trung, cơ thể ngã về phía sau, "Ầm" một tiếng, tiếng ngã xuống theo micro bị khuếch đại khắp trường quay.

Nhất thời khán giả không phản ứng kịp, khϊếp sợ hét lên.

Tiếng nhạc bị tạm dừng, nhân viên lũ lượt chạy lên sân khấu.

Khán giả đang xem livestream trên Internet cũng điên cuồng bình luận.

[Mẹ kiếp! Chuyện gì vậy! Bị té thế này tôi thấy còn đau!]

[Đôi giày kia hỏng rồi, đây hẳn là thuộc trách nhiệm của ê-kip chương trình, sao có thể để cô ấy mang đôi giày như thế mà biểu diễn chứ?]

[Trời ạ, nhìn nghiêm trọng thật sự, mau gọi bác sĩ đi, dù gì thì màn trình diễn trước đó cũng khiến tôi ngạc nhiên hết sức!]

[Đây là màn trình diễn tốt nhất đêm nay, không gì sánh nổi! Nói về thực lực, tôi bị Hạ Lâm Hạ thuyết phục rồi]

[Bé cưng Hạ Hạ cố lên, tôi khóc huhu rồi đây!]

Hạ Lâm Hạ cảm giác cơn đau như xuyên qua phế phủ, mắt cá chân bị trẹo, vùng lưng và đùi cũng bị tổn thương ở các mức độ khác nhau, khi nhảy cần phải dùng sức nên lần này cô ấy dùng sức quá mức, không biết có thể đứng lên nổi hay không.

Một chút nữa thôi là cô có thể hoàn thành màn trình diễn này, đây chính là phát sóng trực tiếp, sao cô lại gặp phải sự cố sân khấu thế này chứ.

Các vũ công xoay quanh hỏi thăm tình hình của cô, cô cắn môi, trán rịn ra mồ hôi lạnh, gian nan nói: "Đỡ tôi dậy, chúng ta tiếp tục."

"Thế này. . . Hay là đến bệnh viện trước đi, chân đã sưng thành như vậy, đừng để lưu lại bệnh căn, sau này vẫn còn cơ hội biểu diễn." Một vũ công nói.

Cô cũng biết việc quan trọng nhất lúc này chính là đến bệnh viện, nhưng cô lại cảm thấy không cam lòng. Đây là màn trình diễn cô đã tốn công tốn sức tập luyện rất lâu, ở trường quay còn có bao nhiêu fans của cô, họ đều vì cô mà cổ vũ vô cùng nhiệt tình.

Lúc này, một giọng nói vang lên bên sườn sân khấu.

"Hạ Lâm Hạ!"

Mọi người sôi nổi nhìn sang, ánh mắt Hạ Lâm Hạ hơi sững lại rồi sau đó mở to, Quý Phùng Tuyết đứng trước mặt fans của cô, tay giơ cao chiếc biển đèn, trên đó là tên của cô.

"Hạ Lâm Hạ, cố lên." Quý Phùng Tuyết hô.

Những khán giả có mặt tại trường quay lẫn khán giả theo dõi trực tiếp qua mạng cũng hưởng ứng, cùng nhau hô vang "Hạ Lâm Hạ cố lên".

Hạ Lâm Hạ chớp chớp mắt, khoé mắt ươn ướt, liếc nhìn qua bạn nhảy bên cạnh, nói: "Mọi người cứ tiếp tục đi, không cần lo lắng cho tôi."

Mọi người còn chưa kịp hiểu ý cô thì đã thấy cô cởi giày cao gót, đôi môi đỏ mọng mở ra, âm thanh tự nhiên vang lên.

Hạ Lâm Hạ tiếp tục hát, may mà nhịp điệu phía sau dần chậm lại, đoạn điệp khúc giống như tâm trạng háo hức của cô gái mong gặp được người mình yêu, và giờ đây, cuối cùng cô cũng nhìn thấy người ấy, bắt đầu chậm rãi bày tỏ nỗi lòng mình.

Giám đốc âm nhạc chờ cô hát xong một câu, lập tức thả ra một đoạn nhạc đệm, trong lòng vô cùng xúc động.

Đã có vài fan bắt đầu khóc, những người khác vẫn đang hò hét cổ vũ.

Hạ Lâm Hạ nằm trên mặt đất, vừa hát vừa duỗi thẳng chiếc chân lành lặn, uốn gối, xoay người, thay đổi tư thế nhảy.

Nhìn thấy cảnh này, khán giả vừa muốn khóc lại vừa muốn thét gào cho chân cô.

Lúc này, Hạ Lâm Hạ ngồi thẳng lưng, chuyển hướng nhìn về phía Quý Phùng Tuyết với ánh mắt sâu thẳm. Chống hai tay xuống đất, cô chậm chạp nhưng kiên định bò về phía ấy, áo khoác tuột xuống, để lộ bờ vai mịn màng.

Cô biếng nhác đứng dậy, trong miệng thoát ra lời ca cuối cùng.

Quý Phùng Tuyết như thể bị kim đâm, Hạ Lâm Hạ trút bỏ sự cường thế thường ngày, trở nên yếu ớt, đồng thời cũng thật mạnh mẽ.

Giờ phút này, chị thật lòng tin tưởng Hạ Lâm Hạ là cô gái vô cùng hấp dẫn.

Sau khi bài hát kết thúc, Hạ Lâm Hạ khẽ mỉm cười, ngửa đầu khép bờ mi, hoa anh đào nở rộ nơi khoé mắt, bên dưới còn có một giọt lệ ngọc tựa như sương sớm đọng trên cánh hoa.

Vẻ đẹp cứu vớt tất cả, một cái kết viên mãn.

Những tràng vỗ tay vang dội như sấm đến từ hàng ghế khán giả.

"Hạ Lâm Hạ! Cậu là giỏi nhất!"

"Hạ Lâm Hạ cố lên nha!!!"

"Hạ Hạ dũng cảm bay cao, Hoa mùa Hạ luôn ủng hộ phía sau!"

"Ô ô ô ô Hạ Lâm Hạ xông lên nào!"

Vũ công cẩn thận đỡ cô dậy, người dẫn chương trình cầm ghế bước lên sân khấu, đỡ cô ngồi xuống, xúc động nói: "Cảm ơn Hạ Lâm Hạ vừa rồi đã mang đến một màn trình diễn đặc biệt xuất sắc! Đồng thời đây cũng là tấm gương sáng cho thế hệ đàn em, phải biết trân trọng từng sân khấu, nào, chúng ta hãy lần nữa dành một tràng pháo tay cho Hạ Lâm Hạ."

Hạ Lâm Hạ lau nước mắt.

"Sao cuối cùng lại khóc vậy?" Người dẫn chương trình thương xót hỏi.

Hạ Lâm Hạ hít hà: "Đau."

Khán giả: "Ha ha ha ha ha ha!"

Tâm trạng của khán giả xem chương trình hôm nay rất giống đồ thị hình Sin.

Người dẫn chương trình hỏi tiếp: "Ở phân đoạn cuối cùng, cô hướng về phía người nào đó mà hát, có phải là muốn nói điều gì với người đó không?"

Nghe vậy, Hạ Lâm Hạ quay đầu, lần nữa nhìn về phía Quý Phùng Tuyết. Đối phương vẫn đứng tại chỗ, một vòng fans vây quanh sau lưng, trông rất giống người đứng đầu fandom của cô.

Cô không trả lời câu hỏi của người dẫn chương trình mà lại hỏi thẳng Quý Phùng Tuyết: "Chị tới lúc nào vậy, cũng chẳng nói tiếng nào."

Quý Phùng Tuyết nhìn quanh, chợt nghe tiếng người dẫn chương trình mời chị lên sân khấu: "Nào, Quý Phùng Tuyết cô nhanh lên đây, bất ngờ bí ẩn bị phát hiện hơi sớm, nhưng vừa rồi khi Quý Phùng Tuyết gọi tên Hạ Lâm Hạ cũng đủ khiến mọi người bị nghẹn cẩu lương rồi, đúng không?"

Khán giả đồng thanh: "Đúng!!"

Quý Phùng Tuyết bước lên sân khấu, sực nhớ ra trên tay vẫn còn cầm biển đèn, có chút xấu hổ dùng tay che lại.

Khoé môi Hạ Lâm Hạ cong lên: "Dám lén tôi tới trường quay, đợi về rồi xem tôi xử lý chị thế nào."

Khán giả: "Ố là la ~!"

Quý Phùng Tuyết phớt lờ chiếc mồm to của Hạ Lâm Hạ, cúi đầu nhìn xuống chân cô, nhỏ giọng hỏi: "Thế nào rồi?"

"Không chết được." Hạ Lâm Hạ rung rung cẳng chân lành lặn, liếc mắt nhìn về dãy ghế của huấn luyện viên, sắc mặt của Phó Hiểu Toàn không được đẹp cho lắm, nét tươi cười trên mặt Tiêu Vũ Nhiên cũng nhạt phai không ít.

Không biết nghĩ tới chuyện gì, cô đột nhiên mím môi, tủi thân duỗi tay ra: "Nhưng vẫn còn hơi đau, chị yêu à, ôm em đi."

Quý Phùng Tuyết đặt tấm biển đèn xuống, thực sự ôm lấy cô ấy.

Hạ Lâm Hạ gục đầu lên bụng chị, có chút kinh ngạc, lại có chút vui sướиɠ lặng thầm, đắc ý le lưỡi với Tiêu Vũ Nhiên.

Người dẫn chương trình hỏi Quý Phùng Tuyết: "Quý Phùng Tuyết xem xong màn trình diễn này cảm thấy thế nào?"

Quý Phùng Tuyết nhận lấy micro, theo bản năng vỗ nhẹ lên lưng Hạ Lâm Hạ, suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi có chút hối hận vì năm năm trước đã không nhận ra sự xuất sắc của cô ấy, nếu khi ấy phát hiện ra, nhất định tôi sẽ bình chọn cho cô ấy."

Nói xong, Hạ Lâm Hạ đột nhiên ngẩng đầu nhìn chị.

Fans hai nhà đột ngột thét lên, họ còn nhớ trong cuộc phỏng vấn lần trước, Hạ Lâm Hạ vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện Quý Phùng Tuyết không bình chọn cho cô ấy.

Quý Phùng Tuyết nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy, do vừa khóc xong nên cánh anh đào nơi khoé mắt càng thêm đỏ thắm, chị không nhịn được chạm vào đoá hoa đang hé nở, ngay sau đó ý thức được mình đang làm gì, lập tức rút tay về.

Hạ Lâm Hạ thắc mắc: "Sao vậy? Mắt tôi làm bỏng tay chị sao?"

Quý Phùng Tuyết: ". . ."