Chương 102: Thịnh thế yêu phi x Hoàng đế chân chó (Thượng)

(*Chân chó: nịnh hót, xun xoe, khúm núm)

Hạ triều mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an, các ngành nghề thủ công phát triển không ngừng, dân chúng an cư lạc nghiệp.

Cuộc sống ổn định nhàn hạ, thế nên Hoàng đế có là nam hay nữ cũng không thành vấn đề.

Không sai, vị tân hoàng đế này chính là Hạ Lâm Hạ ham thú chơi bời, mất hết ý chí.

Theo lý mà nói, tân hoàng còn có một người anh, ngôi vị Hoàng đế này nói thế nào cũng không đến lượt nàng kế thừa. Thế nhưng, người anh của hoàng đế lại không thích gìn giữ giang sơn, chỉ yêu chinh chiến giành thiên hạ, ngày đêm mang theo một đám hán tử đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ nơi biên cảnh, khiến những tiểu quốc láng giềng mỗi lần nghe tiếng đều sợ vỡ mật.

Vì thế, giang sơn này được giao vào tay Hạ Lâm Hạ. Cả ngày nàng lưu lại nơi làng chơi, ngạch cửa của tất cả thanh lâu vũ phường gần như đều bị nàng đạp vỡ. Điều gì không thể làm, nàng sẽ làm cho bằng được.

Hạ lão Thái Hậu cảm thấy như vậy không ổn, thoạt nhìn là bởi không có nam nhân, vì thế triệu khai đại tuyển tú, những tráng niên đủ tuổi quy định bắt buộc phải tham gia.

Vốn dĩ lão Thái Hậu còn lo lắng tân hoàng không vui, ngờ đâu Hạ Lâm Hạ hai mắt tỏa sáng, cầm thẻ bài qua lại như con thoi giữa đám nam nhân.

“Khởi bẩm Thái Hậu, Hoàng Thượng lại chọn trúng con trai của Thượng thư.” Tiểu thái giám vừa ghi chép vừa báo cáo, “Sổ sách của nô tài sắp không đủ để ghi chép nữa rồi.”

Thái Hậu kinh hãi: “Hiện tại Hoàng nhi đã chọn được bao nhiêu tú nam?”

“Hồi Thái Hậu, đã chọn được 2.308 người, Hoàng Thượng vẫn còn đang tiếp tục lựa chọn.”

Lão Thái Hậu vẹo cổ ngay tại chỗ.

Cuộc tổng tuyển cử đầu tiên của tân hoàng thế mà đã tuyển được gần ba nghìn người, khiến bá tánh kinh hồn táng đảm, hô to: “Ngô hoàng xịn quá!”

Những mỹ nam được chọn trúng còn chưa kịp vui mừng thì nhận ra cung điện trong hậu cung không đủ ở, Hoàng đế phất tay nói: “Sung quân!”

Mấy anh nông dân bị cưỡng chế tuyển tú mừng vui rạng rỡ, trồng trọt đánh nhau mới là chuyên môn của bọn họ!

Còn lại một đám mỹ nhân ốm yếu và những kẻ muốn leo lên làm rồng phượng, Hạ Lâm Hạ cân nhắc trong chốc lát, nói: “Vậy thì chịu chật chội một chút đi, đặt thêm giường vào các cung điện. Nếu như vẫn không đủ, có thể làm thêm một tầng giường bên trên, tiết kiệm không gian.”

“Hoàng Thượng thánh minh!”

Cứ như vậy, Hạ Lâm Hạ trải qua cuộc sống “ngợp trong vàng son”.

Lão Thái Hậu trộm hỏi nô tài: “Đêm qua Hoàng Thượng triệu kiến người ở cung nào?”

“Hồi Thái Hậu, Hoàng Thượng triệu kiến Trương mỹ nhân, Lý mỹ nhân, Lại mỹ nhân, Trần tiệp dư, Vương tần, Đậu tài tử. . .” Ba mỹ nhân cùng đánh mạt chược, hai người múa quạt, hai tráng hán còn lại ở một bên đánh quyền trợ hứng, ngay cả vị mỹ nhân bệnh tật ngồi xe lăn cũng nhịn không được đứng dậy vỗ tay khen ngợi, có thể xem là kỳ tích của y học.

“Dừng! Tại sao nàng lại triệu kiến nhiều người như vậy?” Lão Thái Hậu bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

“Dạ đúng vậy, thâu đêm suốt sáng, trắng đêm chưa về. Á Thái Hậu! Người đâu, Thái Hậu lại vẹo cổ rồi!”

Thái Hậu cảm thấy như vậy không được, quá ảnh hưởng sức khoẻ. Vì thế lại có ý tưởng mới, tuyển thêm nữ nhân vào cung, ắt sẽ không tổn hại sức khoẻ.

Được rồi chứ?

Nhưng không thể ở trong hoàng cung, lão Thái hậu đích thân chọn lựa nữ nhi của một vài vương công đại thần tiến cung, ở tại Thiên điện của bà.

Chỉ là lần này Hạ Lâm Hạ không triệu kiến.

Đám nữ nhân này, một là không biết mát – xa tê phê, hai là không biết đánh quyền múa quạt, lại càng không thể đưa nàng vượt nóc băng tường chuồn ra khỏi cung, có gì hay.

Nhưng nàng càng không triệu kiến, mấy phụ nhân kia lại càng tìm mọi cách xuất hiện trước mắt nàng. Đi đến Ngự Hoa Viên, chốc chốc gặp người vô ý rớt vào hồ sen, chốc chốc lại nhặt được túi tiền thêu uyên ương, còn có người đứng bên bờ hồ ngâm thơ đối câu, có thể nói là náo nhiệt cực kỳ.

Hạ Lâm Hạ: “Ta thấy các ngươi nhàn nhã như vậy, không bằng cũng đi sung quân nhỉ?”

Các nữ nhân lập tức nghỉ chơi.

Hôm nay, nàng ngồi trong triều, một thân long bào thêu chỉ vàng sáng ngời chói mắt, tóc búi cao trên đỉnh đầu, được cố định bằng hoàng ngọc quan, bắt chéo chân, hờ hững nghe các vị đại thần lời qua tiếng lại tranh luận không ngừng, lười nhác nói: “Ý của các ngươi là, Quý quốc láng giềng dâng tặng đại mỹ nhân đến liên hôn sao?”

“Hoàng Thượng thánh minh!”

“Dẹp đi.” Hạ Lâm Hạ khịt mũi coi thường, vốn nghe nói người Quý quốc cường tráng lực lưỡng, hình thể cao lớn, đều là kẻ thô kệch, nổi tiếng vụng về xấu xí, nàng không nhịn được nhỏ giọng lẩm bẩm: “Có thể đẹp đến mức nào chứ, chẳng lẽ còn đẹp hơn cả ta? Đúng là chuyện buồn cười đến rớt nguyên hàm răng mẫu hậu.”

Ngày nọ, nàng chuồn ra khỏi cung chơi, mãi đến khi mặt trời lặn mới hồi cung, cung nhân của Thái Hậu đang đứng hầu ở cửa, nói Quý quốc đã đưa người đến.

Vốn đang nhàn rỗi nên nàng cũng muốn đến xem thử. Vừa đi đến ngoài đại điện đã nhìn thấy một nữ tử áo trắng cường tráng đang quỳ bên trong, nàng hoảng sợ, quay đầu chạy vội.

Mấy ngày sau khi dạo hậu hoa viên, nàng nghe được mẩu chuyện phiếm trong buổi thưởng trà của hậu phi.

“Tiện tì mới tới đúng là hồ ly tinh, không gặp được Hoàng Thượng liền đi lấy lòng Thái Hậu! Đúng là đáng khinh!”

“Đúng vậy, đúng là yêu quái mê hoặc lòng người!”

“Nhưng ả lại mang dáng dấp hoạ thuỷ như vậy, lỡ như Hoàng Thượng thật sự nhìn thấy ả, chẳng phải là sẽ. . .”

Trong đầu Hạ Lâm Hạ bay đầy dấu chấm hỏi, thầm nói mắt thẩm mỹ của đám người này hỏng cả rồi, nếu như bị nữ nhân cường tráng kia câu dẫn, nàng cũng không cần làm người nữa. Nàng đi thẳng ra ngoài: ” Các cô nương yên tâm, ta đã thấy người nọ, nhất định sẽ không bị câu dẫn! Ta là vua của Hạ triều, sao có thể bị mê hoặc bởi nữ nhân nước người.” Huống chi lại còn là nữ nhân có cánh tay còn to hơn cả chân của nàng!

“Hoàng Thượng! Người tới rồi!” Mấy phi tử vội vàng khom lưng chỉnh trang lại dáng vẻ của mình, đến khi quay đầu đã không còn nhìn thấy thân ảnh Hạ Lâm Hạ.

Hạ Lâm Hạ rất sợ ứng phó với những nữ nhân kia, đều là tỷ muội với nhau, suốt ngày ở trước mặt nàng cởϊ áσ tháo thắt lưng, còn ra thể thống gì!

Nàng đang cân nhắc sắp xếp cho nữ nhân Quý quốc kia vào lãnh cung, bất thình lình đυ.ng phải một người, hoa mắt chóng mặt, chỉ thấy một thân ảnh màu trắng ngã ra sau.

Nàng theo bản năng ôm eo đối phương.

Bốn mắt nhìn nhau.

Hạ Lâm Hạ hai mắt sáng ngời: “Vị cô nương này, dường như ta đã gặp ngươi ở đâu thì phải.”

Mỹ nhân áo trắng lười biếng nâng mí mắt, đứng dậy sửa sang lại quần áo, xoay người định rời đi, nhưng một bóng người đã loé lên trước mặt.

“Cô nương, ngươi là người cung nào?” Hạ Lâm Hạ cười hỏi.

Mỹ nhân nhìn nàng chằm chằm.

Nhịp thở của Hạ Lâm Hạ trở nên khẩn trương, đẹp quá đẹp quá trời quá đất, nữ nhân thế này hẳn là chỉ trên trời mới có! Sao lại hạ phàm đến Ngự Hoa Viên này?

“Chẳng lẽ cô nương là người cõi trời?”

“Đúng vậy.” Mỹ nhân trả lời.

“Tiên nhân hạ phàm là vì chuyện gì?”

“Lấy mạng chó của ngươi.”

“?”

Quá kí©h thí©ɧ!

Nàng còn đang định hỏi thêm thì đã thấy nữ tử cường tráng kia giống như đang chạy về phía này, trong miệng còn gọi một cái tên: “Quý. . . Phùng Tuyết, người ở đâu vậy?”

Mỹ nhân lên tiếng, vừa quay đầu lại thì người đã biến mất.

Hạ Lâm Hạ chạy về tẩm điện, hưng phấn đi vòng quanh tại chỗ.

Quý Phùng Tuyết. . . tên rất hay! Đẹp hệt như người! Tuyết trắng lạnh băng, khiến người ta nhịn không được muốn lại gần sưởi ấm cho nàng ấy.

Đã là con người, ai cũng có lòng yêu cái đẹp, tuy rằng Hạ Lâm Hạ vừa tự luyến lại vừa tự đại, không để mấy người vào mắt, nhưng lại vô cùng lưu tâm đến nữ tỳ này.

“Người đâu, trẫm có ban thưởng!”

Hôm sau, tiệc trà của hậu phi bùng nổ, rõ ràng hôm qua Hoàng Thượng vừa nói sẽ không sủng hạnh yêu nghiệt Quý quốc kia, đến tối lại ban thưởng tơ lụa vào cung của ả!

Hay cho một ả yêu nghiệt!

“Khoan đã, ta nghe nói không phải thưởng cho yêu nghiệt kia, mà là thưởng cho tỳ nữ bên cạnh ả.” Một phi tử nói.

Chúng phi: “!!!”

Hoá ra Hoàng Thượng thích thể loại lực lưỡng như vậy? Chả trách đêm nào Hoàng Thượng cũng triệu kiến bảy tám mãnh hán mà chẳng đoái hoài gì đến các nàng, thì ra là do sai phương hướng?

Một phi tử nhịn không được: “Người đâu, mang lên cho ta móng heo hầm tương!”

“Ta cũng muốn! Dê nướng nguyên con, hôm nay không ăn xong, thề không làm người!”

Không chỉ hậu phi kinh ngạc, mà ngay cả người trong cung Quý Phùng Tuyết cũng hoảng hốt, nữ tử áo trắng lập tức quỳ xuống khóc: “Tiểu thư, thật sự nô tỳ không câu dẫn Hoàng Thượng, nhất định là nàng thèm muốn cơ thể ta, mơ ước sức mạnh của ta! Nhưng nô tỳ dù có thêm mười lá gan cũng không dám tranh sủng cùng ngài!”

Quý Phùng Tuyết đảo mắt qua một rương vàng bạc châu báu kia, tiện tay cầm một khúc tơ lụa bạch lan, đứng dậy bỏ ra ngoài.

“Tiểu thư người đi đâu vậy!”

Quý Phùng Tuyết đi tới tẩm cung của Hoàng Thượng, bên trong vô cùng náo nhiệt, nàng khẽ nhíu mày, vừa đi tới cửa, Hạ Lâm Hạ đã mở cửa ra.

Bốn mắt nhìn nhau.

Hạ Lâm Hạ hai mắt sáng ngời: “Sao ngươi lại tới đây! Ta đang muốn đi tìm ngươi chơi đây!”

Quý Phùng Tuyết nhìn vào đôi mắt của nàng ấy, hơi sửng sốt, toàn bộ tinh tú trong đêm nay dường như đều hội tụ vào trong đôi mắt ấy.

“Tìm ta?” Ánh mắt Quý Phùng Tuyết phóng vào trong, thấy một đám hán tử uống rượu chơi mạt chược, khác xa một trời một vực so với cảnh tượng nàng đã dự đoán.

“Ây da, bọn họ ồn ào quá, chúng ta đổi nơi khác đi.” Hạ Lâm Hạ túm tay nàng ra ngoài, bất tri bất giác lại đi tới Ngự Hoa Viên, hoa hồng bên đường nở rộ kiều diễm, từng đoá hoa đang đua sắc toả hương đều được phủ lên ánh trăng bàng bạc.

Hạ Lâm Hạ nhịn không được trộm liếc nhìn người còn đẹp hơn ánh trăng kia, hỏi: “Đúng rồi, những thứ ta tặng ngươi có thích không?”

Quý Phùng Tuyết hơi sững lại: “Tặng ta?”

“Đúng vậy, ta không thích chủ tử nhà ngươi, thật đáng sợ.” Đêm dần chìm sâu, Hạ Lâm Hạ chà xát cánh tay, nghiêng đầu mỉm cười, “Ta thích ngươi hơn, ngươi thật là đẹp.”

Quý Phùng Tuyết: “. . .”

Hạ Lâm Hạ cúi đầu, thấy nàng ấy cầm một thước lụa trắng, rất giống Bạch Vô Thường tới đòi mạng, run rẩy hỏi: “Ngươi đây là. . . thật sự tới lấy mạng chó của ta sao?”

Quý Phùng Tuyết nhìn tơ lụa trong tay, siết chặt, lại thả lỏng, giũ ra khoác ở trên người nàng ấy.

Hạ Lâm Hạ thụ sủng nhược kinh: “Mỹ nhân ngươi thật tốt!”

Quý Phùng Tuyết động dung: “Ngươi có thể gọi tên của ta.”

“Tốt, lão Quý!”

“. . . ?” Thế này có phải siêu tốc quá không?

Từ ngày đó trở đi, hai người giống như đã ước định với nhau, mỗi đêm đều gặp gỡ ở Ngự Hoa Viên, ngắm trăng ngắm sao, từ thơ từ ca phú nói đến nhân sinh triết học, và lần nào cũng kết thúc bằng tiếng ngáy của Hạ Lâm Hạ.

Quý Phùng Tuyết bế nàng đi về hướng tẩm cung, trên đường đi gặp tỳ nữ của mình, tỳ nữ vỗ vỗ tay áo: “Loại việc nặng nhọc thế này vẫn nên để nô tỳ làm thì hơn.”

Vừa dứt lời liền tiếp lấy Hạ Lâm Hạ.

Hai tay Quý Phùng Tuyết trống rỗng, một cơn gió lạnh thổi qua khiến nàng siết chặt tay mình trong vô thức. Nàng đi theo phía sau, thấy tỳ nữ ném thẳng Hạ Lâm Hạ lên giường, nàng híp mắt nhìn về phía tỳ nữ tỏ ý khiển trách.

Hạ Lâm Hạ choàng tỉnh vì cơn đau, xoa xoa eo mình, vừa mở mắt liền thấy nữ tử vạm vỡ: “Sao ngươi lại ở đây! Mau đi ra!”

“Hồi Hoàng Thượng, nô tỳ vừa đưa ngài hồi cung. . .”

“Là ngươi đưa?” Hạ Lâm Hạ rúc người vào chăn, ủy khuất liếc qua Quý Phùng Tuyết đang khoanh tay đứng nhìn, đáng tiếc đối phương cúi đầu, không thấy rõ cảm xúc, đoán chừng ngày thường người này đối xử với Quý Phùng Tuyết không tốt, không khỏi cả giận, “Ngươi ra ngoài, đêm nay ta muốn Quý Phùng Tuyết hầu hạ ta, ta muốn phong nàng làm phi!”

Quý Phùng Tuyết ngẩng đầu, nhìn nàng chằm chằm, bỗng chốc nở một nụ cười yếu ớt, khiến Hạ Lâm Hạ nhìn đến ngẩn ngơ, ngây ngẩn nói: “Đúng vậy, Quý phi, Tuyết Quý phi.” Nhất định phải là thân phận Quý phi tôn quý mới xứng đáng với dung nhan thiên tiên này.

Tỳ nữ chẳng hiểu ra sao, không phải trước đây vừa sắc phong Quý tài tử sao, thế nào lại đột ngột thành Tuyết Quý phi?

“Ngươi lui ra đi.” Quý Phùng Tuyết nói với tỳ nữ.

“Dạ.”

Hạ Lâm Hạ thấy nữ nhân cường tráng cũng phải khom lưng uốn gối, nhịn không được đắc ý: “Lão Quý à, nếu trong cung còn có người khi dễ ngươi, ta sẽ phong ngươi làm Hoàng Hậu.”

“Thật sao?” Quý Phùng Tuyết ngồi xuống long sàng, “Lại đây, thần thϊếp giúp người tắm rửa thay quần áo.”

Hạ Lâm Hạ đã quen có người hầu hạ nên cũng không từ chối. Hoàng đế có bể tắm riêng, Quý Phùng Tuyết giúp nàng cởi bỏ từng lớp quần áo, sau đó ngồi vào trong bể tắm, “Lão Quý ngươi cũng tới đây, cùng nhau tắm đi.”

“Vâng.”

Hạ Lâm Hạ nhàn nhã rót hai ly rượu ngọt, lại ngắt lấy hai quả nho, vừa mới cho vào miệng, chợt thấy trong tầm mắt hiện lên một đôi mắt cá chân trắng nõn.

Bất giác nhìn lên trên, không biết từ lúc nào Quý Phùng Tuyết đã cởi xong quần áo, không mảnh vải che thân đứng trước mặt nàng. . .

Đồng tử nàng run lên, quả nho trong miệng trôi tuột xuống yết hầu: “Khụ! Phốc! Khụ khụ khụ. . .”

Hạ Lâm Hạ đấm ngực dậm chân, khiến vô số bọt nước bắn tung toé, ngay sau đó, cằm bị người nhẹ nhàng giữ lấy, hai ngón tay thon dài đưa vào khoang miệng nàng.

Hạ Lâm Hạ há to miệng, khó chịu căng cứng người, khóe mắt dần ửng hồng, nức nở ra tiếng, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn đối phương, hi vọng nàng ấy có thể nhanh chóng lấy quả nho ra.

Hô hấp Quý Phùng Tuyết chợt ngừng lại.

Một lát sau, quả nho được lấy ra một cách thuận lợi.

Hạ Lâm Hạ như trút được gánh nặng, thoải mái thở hào hển: “Cảm ơn, suýt chút nữa bị thứ đồ chơi này hại chết rồi.”

Quý Phùng Tuyết đi vào bể tắm, ngồi xuống bên cạnh nàng, hỏi: “Còn ăn nữa không?”

Ăn thì vẫn muốn ăn, nhưng lại sợ xảy ra chuyện xấu hổ như vừa rồi, nàng là vua của một nước, chẳng lẽ không cần thể diện!

Nàng không trả lời, Quý Phùng Tuyết bắt đầu ăn một mình, môi đỏ khẽ mở, bọc lấy thứ quả đầy đặn, rõ ràng chỉ là một hình ảnh bình thường, thế nhưng vào lúc này lại biến thành cảnh tượng hoạt sắc sinh hương.

Quả nhiên, tiên nhân làm gì cũng đẹp!

“Ta cũng muốn ăn.” Nàng nói.

“Hết rồi.” Quý Phùng Tuyết cầm lấy quả cuối cùng, đưa đến trước mặt nàng, “Muốn không?”

“Muốn.” Hạ Lâm Hạ cảm giác nước miếng của mình đang ào ào tuôn chảy, giống như chó lông xù chuyển hướng sang Quý Phùng Tuyết, lại không nhịn được ngợi ca vẻ đẹp của nàng: “Ngươi thật xinh đẹp, cả Hạ triều này e rằng không thể tìm được người thứ hai. Lão Quý tốt của ta, ngươi cho ta quả này đi, ta còn chưa được ăn QAQ”

Quý Phùng Tuyết lại bỏ quả nho vào miệng mình.

“!!!”

Hạ Lâm Hạ đau lòng mất một giây, nhưng nghĩ lại cũng chẳng phải thức ăn hiếm lạ gì, đợi lát nữa tắm rửa xong nàng lại gọi người dâng mấy mâm lên là được, “Nếu ngươi thích ăn như vậy, để ta sai người. . . ưmmmm!”

Quý Phùng Tuyết nghiêng người về trước, chặn miệng nàng. Hạ Lâm Hạ còn chưa kịp phản ứng thì môi mình đã bị cạy ra, ngay sau đó một quả nho be bé chui vào, lăn lộn trên hai đầu lưỡi tương giao.

Toàn thân Hạ Lâm Hạ tê rần, bảy hồn đã bay đi sáu phách, trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt gần trong gang tấc, đột nhiên cảm thấy nước ở suối nước nóng này có chút nóng, quá nóng.

Rốt cuộc quả nho cũng không chịu nổi sự giày vò, rách vỏ, thịt quả và nước quả tràn ra giữa đôi môi của hai người.

Rất lâu sau cả hai mới cùng ăn xong quả nho này, Quý Phùng Tuyết chậm rãi lui ra, lau vệt nước bên môi mình, lại nhìn thấy khuôn mặt và vành tai đỏ ửng của nàng ấy, kinh hãi trong lòng. Với kỹ thuật a ma tơ thế này, hiển nhiên nàng ấy vẫn là xử nữ, hoàn toàn khác với lời đồn phóng túng dâʍ ɭσạи trong miệng người khác.

“Ngươi. . .” Hạ Lâm Hạ ngơ ngác nói: “Ngươi làm gì vậy, cũng không phải ta không tự ăn được.”

“Thần thϊếp đang thị tẩm.” Quý Phùng Tuyết nhoẻn miệng cười.

Hạ Lâm Hạ kinh hãi: “Ngươi đừng hiểu lầm, tuy rằng ta phong ngươi làm Quý phi, nhưng cũng không có ý chiếm đoạt ngươi, ta chỉ là. . .” một nhà từ thiện.

“Nhưng thần thϊếp muốn chiếm đoạt người thì sao.” Quý Phùng Tuyết vuốt ve làn da non mềm ửng hồng của nàng, ngậm lấy vành tai nàng, “Bệ hạ, nếu đau thì nhớ kêu lên.”

————————

Tác giả có chuyện muốn nói:

Hạ Lâm Hạ: Ta không kêu! Ai kêu là cờ hó!

Hôm sau, Hạ Lâm Hạ: Năm mới đến rồi, chúc mọi người gâu gâu gâu!