Chương 3.1: Dị Năng

Edit: Tiểu Đậu Đậu

Là cô gái luôn không có động tĩnh gì lên tiếng, mọi người đều ngừng nói chuyện, đội trưởng giơ tay ra hiệu Thẩm Niên cất quả mộc tinh quả đi, sau đó nửa ngồi kế bên người cô, hết sờ lên cổ lại lật con mắt cô lên nhìn một chút, quay đầu lại với mọi người, nhẹ gật đầu nói: "Sẽ nhanh tỉnh lại."

Đội trưởng vừa nói xong, một cô gái tóc dài liền nói: "Ai da, nhanh tỉnh dậy một chút để tôi nhìn là thần thánh phương nào có thể làm cho cây biến dị chủ động lấy quả mộc tinh ra."

Cô ta đã quen nghĩ gì nói nấy rồi, Ngưng Vân đυ.ng nhẹ cô ta một cái, ra hiệu cô ta chú ý trường hợp.

Tuy nói như vậy, nhưng tất cả mọi người vẫn yên tĩnh chờ cô tỉnh lại.

Một cô gái hơi lùn nhỏ giọng hỏi bên tai Ngưng Vân: "Vân nhi, hai tai cô ấy là xảy ra chuyện gì?"

Ngưng Vân cũng hết cách với cô ta, thấp giọng trả lời: "Khi vào động quái ma mị, có một ít người sẽ thức tỉnh dị năng, thân thể cũng xảy ra biến dị, cô quên rồi à? Tiếu Nhạc cô nhớ lại đi, nếu thức tỉnh dị năng phi hành thì sẽ xuất hiện một đôi cánh chim."

Tất nhiên chuyện này cô ta biết chứ!

Có một ít người sau khi thức tỉnh dị năng sẽ kèm theo thân thể biến dị, nhưng cô ta thấy những người thức dị năng có biến dị thân thể đa số không phải rất đẹp, có người mọc thêm hai cánh tay, có người thì mọc thêm bốn cái chân nữa, Tiếu Nhạc nghĩ nếu mọc ra đôi cánh chim là đẹp nhất.

Nhưng cô gái trước mắt này...

Thật sự cô ta không thể nào so cô gái này với dị năng giả dị dạng với nhau được.

Đôi tai nhọn kia, có chỗ nào giống dị dạng đâu, rõ ràng là ông trời thiên vị cô gái đó.

Những lời này cô ta chỉ dám nghĩ trong lòng mà thôi, cho dù cô ta có thẳng tính đến mấy cũng không dám nói trước mặt Ngưng Vân.

Trong tiểu đội Hỏa Minh đều biết, Ngưng Vân có một em gái đã thức tỉnh dị năng nhưng thân thể bị biến, bình thường cô ấy ghét nhất là bọn họ chỉ trích dị năng giả dị dạng, cũng hận nhất người khác nói hai chữ "Dị dạng", nếu cô ta dám nói như vậy trước mặt Ngưng Vân, chắn chắn cô ta sẽ bị lột mất một lớp da cho mà coi.

Vì vậy, cô ta chỉ có thể im lặng, hiếu kì nhìn cô gái trên đất.

Lúc này, Vụ Trà phát hiện cô có thể trong ý thức nhìn thấy "Bảng nhân vật" kia, thì cơ thể giống như được mở chốt, dần dần tỉnh dậy.

Ý thức của cô bị giam quá lâu, nên có chút nóng nảy, vô ý thức cự quậy, đột nhiên cơ thể được mở mạch gì đó, một lực lượng ôn hòa lại mạnh mẽ chạy vào trong cơ thể, truyền vào sinh mệnh lực của cô, trong lòng Vụ Trà run sợ, bỗng nhiên mở mắt ra, vô cùng tỉnh táo.

Cô vừa mới mở mắt thì thấy một khuôn mặt tang thương mà chủ nhân khuôn mặt đó thấy cô đã tỉnh lại liền nhanh chóng lùi lại phía sau, Vụ Trà thấy rõ... Đỉnh đầu hắn có một thanh máu trong trò chơi, mà thanh máu không phải đầy cây, chỉ có nữa thanh máu mà thôi.

Gì? Đây là?

Vụ Trà theo bản năng nhìn chằm chằm trên thanh máu đó, nhìn hai giây, trên thanh máu xuất hiện một hàng chữ nhỏ khác.

ID:? ? ?

Cấp bậc:? ? ?

HP: ? ? ? /? ? ?

Thiên phú đặc thù: Không

Kỹ năng:? ? ?

(Cấp bậc quá thấp, không thể thăm dò)

Vụ Trà: ". . ."

Chính cô đã mang cả nhân vật trò chơi trên người, giờ thấy những đồ liên quan tới trò chơi cũng không có gì lạ, nhưng mà một hàng dấu chấm hỏi đó là có ý gì?

Được rồi, dù sao cô cũng mới cấp 1 mà thôi :)

Vụ Trà chớp chớp mắt, hàng chữ nhỏ kia biến mất, lại chớp mắt, thanh máu trên đầu người đó cũng biến mất.

Lúc này cô mới nghe thấy có người gọi mình, là người bị cô nhìn chằm chằm trên đỉnh đầu.

"Cô bé, cô bé....?"

Vụ Trà lấy lại tinh thần, vội vàng dời mắt, trả lời hắn: "Dạ? Em nghe thấy rồi, thật xin lỗi, vừa nãy hơi phân tâm."

Đội trưởng tiểu đội Hỏa Minh và các thành viên liếc nhau một cái, đội trưởng còn theo bản năng sờ lêи đỉиɦ đầu của mình.

Sau một lát, hắn để tay xuống, hỏi một lần nữa: "Cô bé, em tên là gì?"

Vụ Trà: "Em tên Vụ Trà."

Đội trưởng khẽ cười, cũng không hỏi vì sao cô vừa tỉnh dậy lại thất thần, chỉ hỏi cô: "Tiểu thư Vụ Trà, em mới vừa tỉnh dậy, có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?"

Vụ Trà ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thấy đáy mắt hắn có tìm tòi nghiên cứu.

Vụ Trà cũng không kỳ quái, nếu là cô nửa đường gặp một cô gái như thế, thì cũng sẽ kiêng kị và hiếu kì. Cô rũ mắt xuống, nghĩ nghĩ, thành thật nói: "Em đói."

Đội trưởng cũng không nghĩ tới hắn sẽ nghe một câu trả lời như vậy.

Hắn hơi ngẩn ra một chút, lập tức quay đầu lại hỏi: "Ai có. . ."

Còn chưa nói hết câu, thì một cái bánh lương khô vừa mới nướng xong được đưa qua liền, chàng trai hơi xấu hổ nói: "Tiểu thư Vụ Trà, bánh vừa mới nướng xong, em ăn trước một chút nha."

Vụ Trà lại không nhận, mà ngẩng đầu nhìn đội trưởng một cái.

Dù sao đội trưởng cũng là người đã gặp qua sóng to gió lớn, trong lòng lại hận không thể đem chàng trai lấy lòng lung tung mắng chết, nhưng trên mặt lại nở nụ cười, ôn hòa nói với Vụ Trà: "Em ăn đi, có hơi đơn sơ một chút."