Chương 17

Vừa ngửi thấy mùi hương mát lạnh thoang thoảng quen thuộc, tay anh đã luồn vào trong áo của cô mà thăm dò, nắm lấy bầu ngực căng tròn đầy đặn kia.

Thù Đồng kinh hãi, giơ tay nắm cánh tay của anh để ngăn lại, hốt hoảng nhìn ra xung quanh.

“Sẽ có người đến đó.”

Trì Tư Việt hoàn toàn không để ý đến những điều này, động tác nắn bóp trên tay không ngừng lại chút nào.

Nhưng Thù Đồng lại thực sự rất sợ, cơ thể cô vô cùng căng thẳng.

Cuối cùng anh cũng buông vạt áo cô xuống, ghé sát vào người cô, giọng nói trầm thấp và khàn khàn mang theo hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô.

“Được, vậy thì chúng ta đổi sang chỗ khác.”

Trên suốt quãng đường, Thù Đồng lo lắng và thấp thỏm đi theo sau anh,khi thấy Trì Tư Việt dừng bước trước cửa phòng dụng cụ, cửa mở ra vang lên tiếng cọt kẹt, bấy giờ cô mới bừng tỉnh nhận ra cô cứ thế mà ngoan ngoãn nghe lời đi theo anh đến một nơi không người.

Khi nghĩ đến những gì anh đã làm với cô trong hành lang vừa rồi, cổ họng của Thù Đồng bỗng cảm thấy hơi khô khốc.

Trong lòng cô biết điều gì có thể xảy ra tiếp theo, Trì Tư Việt sẽ chỉ càng quá đáng hơn vừa nãy nhưng cô lại không thể khống chế được bản thân mình. Rõ ràng biết rõ phía trước là vực sâu thăm thẳm không nhìn thấy đáy của du͙© vọиɠ, cô nên lập tức dừng lại cho kịp lúc nhưng kiểu khám phá cấm kỵ sau giờ học này khiến cô muốn chìm đắm vào không cần lý do.

Huống hồ, người làm loại chuyện này với cô lại là Trì Tư Việt.

Phòng dụng cụ hướng về phía bóng râm, ánh sáng yếu ớt từ ngoài cửa sổ chiếu vào soi sáng lớp bụi mịn lơ lửng trong không khí.

Trì Tư Việt không bật đèn lên, cánh cửa cũng đóng lại vang lên một tiếng “cạch”, cùng lúc đó anh vén vạt áo của cô lên.

Thù Đồng vô thức lùi về phía sau một bước nhỏ, dựa vào giá thiết bị đựng bóng phía sau.

Cô cụp mắt xuống, đập vào mắt cô là hình dáng những ngón tay thon dài của anh đẩy lên dưới lớp áo của mình.

Một tay của Trì Tư Việt tiếp tục nhào nặn cách một lớp áo ngực, tay kia cởi mấy cái cúc áo trước ngực cô.

Khi làn da vừa tiếp xúc với không khí lạnh trong phòng đã lập tức xuất hiện mấy vết sưng đỏ.

Thù Đồng khoanh tay muốn ôm lấy ngực của mình nhưng lại bị phản tác dụng, trái lại còn khiến cho đôi gò bồng đào của cô nảy lên.

Ánh mắt của Trì Tư Việt lại càng thêm tối tăm, sau khi dùng sức nắn bóp thêm mấy lần, anh khàn giọng nói: “Cởi luôn cái này ra đi.”

Hai tai Thù Đồng nóng như lửa đốt, cô mím môi im lặng một lúc, sau đó cô vẫn quyết định nghe theo lời anh, đưa tay cởi cúc áo của cái áo ngực, sau khi cởi ra thì hai mảnh vải đang bao bọc lấy hai cục bông trắng ấy bung ra, bộ ngực non nớt như quả đào lộ ra.

Trì Tư Việt nhướng mày, cảm thấy không thể tin được, sau đó anh tiến lại gần thêm một bước.

Thù Đồng lo lắng nắm lấy quần áo ở eo, không rõ là hoan nghênh anh hay từ chối anh nữa.

Cô ngẩng mặt lên nhìn anh thì lập tức trông thấy vẻ khát khao du͙© vọиɠ trong đôi mắt đen láy và sâu như vực thẳm của anh.

Đôi mắt của Trì Tư Việt di chuyển xuống và dừng lại trên ngực cô, dưới ánh mắt như lửa thiêu đốt của anh, hai hạt đậu màu hồng phấn trên ngực Thù Đồng dần dần vươn mình lên, nằm ngay ngắn trên bộ ngực trắng nõn như những cánh hoa mận đỏ rải trên mặt đất sau tuyết, vô cùng quyến rũ và gợi cảm.

Thù Đồng đỏ mặt, ánh mắt nhìn đến bờ vai thẳng tắp của anh, môi hồng mấp máy, thấp giọng nói: “Tớ cảm thấy có hơi lạnh…”

Trì Tư Việt híp mắt, anh giơ tay nắm lấy đầṳ ѵú bên phải, sau đó cúi người xuống, cúi đầu ngậm lấy đầṳ ѵú bên kia, Thù Đồng mơ hồ nghe được giọng nói truyền ra từ trong l*иg ngực: “Nắn bóp một lát là sẽ không lạnh nữa.”

Đầu nhụy hoa bị cái miệng ấm áp của anh bọc lấy, khiến cho Thù Đồng không kìm được mình mà rên khẽ.