Đi học.
Lục Dữu cúi đầu nghịch điện thoại, những tin nhắn trong nhóm đều là chuyện bình thường nhàm chán, y không muốn xem chút nào.
Xem ra tiến độ không nhanh như vậy, trạng thái của Hoàng Kiệt hẳn phải đợi một lát nữa mới được cập nhật.
Sáng hôm sau bầu trời u ám, gió mang theo mưa phùn gõ vào cửa sổ phòng ngủ.
Lục Dữu vốn ngủ không ngon bị tiếng mưa đánh thức, việc đầu tiên y làm là kiểm tra tin nhắn trong nhóm chat. Tin nhắn hiển thị 99+ đều xoay quanh Hoàng Kiệt.
Mọi người bảo rằng đã xảy ra chuyện, Hoàng Kiệt chơi quá bẩn nên mắc một căn bệnh lây truyền qua đường tìиɧ ɖu͙©. Có người nói rằng thứ mọc ra từ chỗ kia của Hoàng Kiệt kinh khủng đến mức tất cả bác sĩ nhìn thấy đều nôn mửa.
Thiên Lương Vương Phá: Mẹ nó, ngày hôm qua tao có đi uống rượu với Hoàng Kiệt, phải nhanh chóng đi kiểm tra sức khỏe thôi.
Người ở Mỹ, vừa xuống máy bay: Bởi vì chuyện này mà mẹ tao lôi tao ra mắng một trận, còn hạn chế tiền tiêu vặt của tao để tao tránh xa Hoàng Kiệt ra một chút.
Những tin nhắn trong nhóm chat vẫn tiếp tục, chủ yếu là trêu chọc.
Ngón tay Lục Dữu lạnh lẽo, giống như y đã nhìn thấy kết cục của mình từ khốn cảnh của Hoàng Kiệt vậy.
Không được, y không thể dính líu tới Giang Hạc Xuyên nữa.
Chia tay, nhất định phải chia tay.
Y muốn chia tay với Giang Hạc Xuyên!
Lục Dữu bởi vì bản thân thấy sắc nảy lòng tham mà cảm thấy ảo não. Chỉ là một khuôn mặt xinh đẹp thôi, không đáng để y dây vào những rắc rối sau này.
Giang Hạc Xuyên được y mang ra từ trong núi, thời gian bọn họ xác nhận quan hệ yêu đương còn chưa đầy một tuần. Để nói rằng có bao nhiên cảm tình với nhau thì chắc chắn không có rồi, bây giờ phải nhân dịp đắc tội đối phương chưa quá nhiều mà nhanh chóng chia tay.
Trong thời đại này, chia tay thậm chí còn không cần gặp mặt trực tiếp, chỉ cần gọi điện thoại là được.
Dù sao bây giờ Lục Dữu vẫn có chút sợ Giang Hạc Xuyên, tốt nhất là không gặp.
Lục Dữu không hề do dự, gọi điện và đối phương bắt máy ngay lập tức.
"Lục Dữu?"
"Ừm, là tôi."
Lục Dữu căng thẳng nuốt khan, nói ra lời thoại đã sắp xếp từ trước: "Giang Hạc Xuyên, chúng ta chia tay đi."
"Là tôi đưa cậu đến đây, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Cậu vẫn có thể tiếp tục sống trong căn nhà cậu đang ở, tôi sẽ sang tên cho cậu. Cậu không cần lo lắng về trường học và những chi phí sinh hoạt sau này, tôi sẽ chi trả. Tôi đảm bảo những gì cậu được nhận sẽ không khác gì bây giờ."
Y nói xong mà đối phương không có phản ứng gì, Lục Dữu liếc nhìn màn hình điện thoại, xác định cuộc gọi vẫn chưa kết thúc, miệng có chút khô, y liếʍ liếʍ môi: "Cậu, sao cậu không nói chuyện?"
"Em đã làm gì sai sao?"
"Không, không có." Lục Dữu vội vàng phủ nhận, "Chỉ là chúng ta không hợp thôi."
"Anh quên lời hứa rồi."
Thật chậm rãi, không nghe ra sự tức giận nhưng lại khiến Lục Dữu khó thở, "Hứa, hứa cái gì?" Y buột miệng thốt ra sau đó lập tức phản ứng lại, "Không có, tôi không quên!"
Lục Dữu chậm rãi nhớ xem mình đã hứa cái gì.
Trước khi thổ lộ với Giang Hạc Xuyên và đưa hắn ra khỏi núi, y đã gặp bà ngoại của Giang Hạc Xuyên.
Bà ngoại Giang Hạc Xuyên hoàn toàn phù hợp với trí tưởng tượng của Lục Dữu về những hồn ma trong truyện ma mà y từng nghe. Mái tóc hoa râm, còng lưng, đôi bàn tay thô ráp và chai sạn. Bà co ro trong chiếc áo choàng nâu có chút quá rộng, ở trong một căn nhà nhỏ không kín gió. Trong bóng tối, bà dùng chất giọng khàn khàn nói ra những quy tắc với Lục Dữu.
Nói rằng, không thể đổi ý.
Nói rằng, phải biết quý trọng.
Người bội tình bạc nghĩa sẽ bị trừng phạt.
Trừng phạt cái gì? Lúc ấy da gà da vịt của Lục Dữu sởn hết cả lên, nói: "Chúng ta đã ở thế kỷ 21 rồi còn như vậy nữa sao? Đừng nói là yêu đương... Bây giờ ly hôn cũng là chuyện rất bình thường."
Nhưng mẹ y vẫn ở bên cạnh thúc giục, Lục Dữu chỉ có thể cắn răng: "Cháu sẽ luôn chịu trách nhiệm với cậu ấy, được chưa ạ?" Cho dù sau này có chia tay thì cũng vẫn tiếp tục nuôi Giang Hạc Xuyên là được rồi.
May mắn thay, bà lão không yêu cầu Lục Dữu lặp lại một lần nữa. Sau khi nói xong bà buông tay Lục Dữu ra, tựa như đang ép mua ép bán vậy.
Trước đây Lục Dữu chỉ cho rằng bà lão nói linh tinh, hơn nữa thôn lại cô lập với thế giới bên ngoài nên có phần lạc hậu. Bây giờ nhớ lại, cái gọi là trừng phạt dù là kết cục của Hoàng Kiệt hay của chính y trong mơ đều khó có thể chấp nhận.
Giọng nói lạnh lùng của Giang Hạc Xuyên vang lên từ ống nghe: "Em không đồng ý chia tay."
Lục Dữu hoàn hồn, cứng ngắc cười gượng: "Vừa rồi chỉ là đùa thôi, tôi đang chơi trò Thật hay Thách với bạn. Nhiệm vụ của tôi là chia tay với bạn trai, cậu đừng để bụng, tôi không nghĩ đến việc chia tay đâu, thật đấy."
Hình như đối phương tin rồi nhưng vẫn nhấn mạnh: "Em không thích kiểu nói đùa này."
"Tôi cũng không thích." Bây giờ Lục Dữu chỉ muốn nhanh chóng kết thúc chủ đề này, "Sau này sẽ không làm vậy nữa, thế nhé, tôi tiếp tục chơi đây." Sau đó mặc kệ Giang Hạc Xuyên có còn muốn nói chuyện hay không lập tức cúp máy.
Lục Dữu thở ra một hơi, đặt tay lên trái tim mình.
Tình hình hiện tại rất phức tạp.
Bây giờ chẳng lẽ y phải bới lông tìm vết Giang Hạc Xuyên để đề nghị chia tay sao?
Ý tưởng này vừa mới nảy ra đã bị Lục Dữu bác bỏ.
Nếu làm vậy thì chẳng khác gì nguyên tác cả và kết cục của y vẫn sẽ không thay đổi.
Nhưng nếu bảo Lục Dữu vẫn tiếp tục ở bên Giang Hạc Xuyên như bây giờ thì không ổn. Những người xung quanh y hầu như đều không thích Giang Hạc Xuyên, nếu không tính đến đám hồ bằng cẩu hữu kia thì những thân thích trong gia tộc gần như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Giang Hạc Xuyên luôn cho rồi, sẽ gây sự với hắn hết lần này đến lần khác. Nếu cứ tiếp tục như vậy, Giang Hạc Xuyên khó có thể không hận Lục gia rồi sau này sẽ ra tay với Lục gia.
Lục Dữu tuyệt đối không chấp nhận việc Lục gia phá sản, hơn nữa y hiểu rõ tính tình của mình, nếu giả vờ như không có chuyện gì mà tiếp tục ở bên Giang Hạc Xuyên thì y không làm được, như vậy quá nghẹn khuất.
Cho nên vẫn phải chia tay là tốt nhất. Vấn đề bây giờ là phải chia tay như thế nào để mọi người đều vui vẻ, không khiến Giang Hạc Xuyên hận y và Lục gia, mà y cũng không cần gánh chịu hậu quả bội tình bạc nghĩa.