Chương 2

Trước máy bay trực thăng đã đặt sẵn ghế nhỏ để cô giẫm lên, Khương Tự đi đôi giày cao gót màu vàng cam, bước không trượt chút nào.

Phi công cẩn thận báo cáo.

“Cô chủ, ngày hôm qua cậu ba đã hẹn trước máy bay tư nhân đến đón cậu ấy ở thành phố Lân, một chiếc khác còn đang sửa, chút nữa chỉ có thể ngồi xe về nhà.”

“30 phút sau đỗ xe ở cổng trường chờ tôi.”

Khương Tự cười khẽ, nhìn có vẻ rất dễ nói chuyện, tiếp đó lại bổ một câu, “Nhớ kỹ, bắt đầu từ bây giờ, chiếc máy bay tư nhân này chỉ có thể phục vụ một mình tôi.”

Đã đến giờ tan học, học sinh lục tục ra khỏi phòng học.

Tin tức lan truyền thật sự rất nhanh, chị ba của Khương Vân Hạo tới, hình như cô còn là chị dâu cả của Lục Tinh Trầm.

Nhưng mà, từ trước tới giờ chưa từng thấy cô đến trường học.

“Khương Vân Hạo, chị cậu đến tìm cậu kìa.”

Khương Vân Hạo vừa đến cửa lớp của Lục Tinh Trầm thì chợt nghe có người gọi mình.

Khương Cẩm Nguyệt đến nhanh vậy ư?

Khương Vân Hạo không thấy máy bay hạ cánh ở trên sân thể dục nên đương nhiên không rõ người tới là Khương Tự.

“Hình như chị ấy vừa đi đến văn phòng.” Đám học sinh thấy Khương Tự mặc bộ sườn xám xinh đẹp cuốn hút, vừa nghe thấp thoáng đã thông báo cho Khương Vân Hạo ngay.

Khương Vân Hạo ngơ ngác, Khương Cẩm Nguyệt đến văn phòng làm gì?

Có khi nào muốn lấy phiếu điểm của mình không? 0 điểm có gì hay mà lấy?

Cậu với Lục Tinh Trầm, một người nộp giấy trắng, một người ngủ trong phòng thi, trở thành hai người bị điểm 0 duy nhất của khối.

Hành lang ầm ĩ, Khương Tự đi đến trước cửa văn phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Vừa vào cửa thì lại có người đẩy cửa vào, là một thiếu niên 17- 18 tuổi.

Khương Tự quay đầu lại nhìn.

À, nhân vật số mệnh số 1 Lục Tinh Trầm xuất hiện.

Không đến vài giây, có người theo sát phía sau, là một học sinh trung học tuổi xấp xỉ Lục Tinh Trầm.

Đúng là Khương Vân Hạo.

Một người đẹp kiểu tinh tế, một người đẹp kiểu lãng tử.

Nhưng mà, khi Lục Tinh Trầm và Khương Vân Hạo nhìn cô thì trong đáy mắt của bọn họ không hẹn mà cùng lộ ra vẻ chán ghét.

Khương Tự nhíu mày, xem ra hai tên nhóc này rất có ý kiến với mình.

Mà đâu có liên quan tới cô, việc cô phải làm chẳng phải là khiến bọn họ hận cô sao?

Người trước ghét cô là tu hú chiếm tổ chim sáo, là chú em táo bạo chỉ nhận Khương Cẩm Nguyệt là chị dâu cả của mình.

Người sau thì ruồng bỏ chị ruột, là em trai sói xem thường chị ruột, chỉ coi Khương Cẩm Nguyệt là chị mình.

Khương Tự thầm ghi sổ trong lòng.

Cho dù Khương Vân Hạo là em trai ruột của nguyên chủ, cho dù cậu không phải là nhân vật số mệnh, cho dù cậu có thể cống hiến giá trị số mệnh thì đối với Khương Tự mà nói, cậu chẳng khác gì mưa bụi.

Muốn chơi thì phải chơi lớn.

Vì thế, Khương Tự lập tức nhìn lướt qua Khương Vân Hạo bằng cái nhìn như đang nhìn phế vật.

Cô vươn bàn tay xinh đẹp, đầu ngón tay như vầng trăng non chỉ vào mặt Lục Tinh Trầm, hạ lệnh.

“Cậu, đi đóng cửa.”

Thấy người đến là Khương Tự, Lục Tinh Trầm đã khó chịu rồi, giờ bị cô chỉ tay sai khiến thì “ầm” một tiếng, cậu đạp cửa thật mạnh.

Giọng điệu dữ tợn, trát đầy gai.

“Chị cho rằng tôi sẽ nghe lời chị sao?”

Lục Tinh Trầm đứng trước mặt Khương Tự, cao hơn cô khoảng một cái đầu, nhìn cô từ trên cao xuống.

Khương Tự cho rằng mình là ai, muốn đến trước Khương Cẩm Nguyệt để an ủi mình sao?

Khương Tự cười khẽ, như này mà đã không chịu nổi.

“Không biết đóng cửa à? Làm ồn đến lỗ tai tôi.” Ngữ điệu của Khương Tự còn mất kiên nhẫn hơn cả Lục Tinh Trầm.

Khương Tự ngửa đầu nhìn cậu, khí thế không thua kém tí nào, cô nhíu cặp mày xinh đẹp, ánh mắt bình thản.

Lục Tinh Trầm lại nhìn ra vài phần khinh thường trong đôi mắt ấy.

Giống như giây tiếp theo nếu mình không đi đóng cửa thì mình chính là một thằng nhóc thiểu năng trí tuệ không thể đứng thẳng để đi đường vậy.

“Đợi lát nữa không chỉ có cô tới đâu, khoe khoang cái gì?”

Mục đích của Lục Tinh Trầm không cần nói cũng biết.

Người kia đương nhiên là Khương Cẩm Nguyệt, ở trong mắt Lục Tinh Trầm, người cậu chờ là Khương Cẩm Nguyệt.

Lục Tinh Trầm ‘hừ’ một tiếng, cậu tùy tiện vươn đôi chân dài, táo bạo đá cửa, tiếng ồn ào lập tức biến mất.

Chỉ còn lại tiếng vọng vì đóng cửa quá mạnh.

Khương Tự bỗng nhiên tới trước mặt Lục Tinh Trầm, nâng đầu ngón tay ngọc ngà lên, cầm một góc áo đồng phục của cậu, sau đó rút khỏi tay cậu.

Phịch.

Áo đồng phục bị ném lên ghế, thẻ học sinh đập phải tay vịn của ghế.

Cô trải phẳng đồng phục, miễn cưỡng ngồi xuống.

Đồng phục có thể coi như cái lót ghế cho cô chủ Khương, Lục Tinh Trầm hẳn nên cảm thấy vinh dự.

Lục Tinh Trầm còn tưởng mắt mình có vấn đề.

Chị ta cướp áo đồng phục trong tay mình!

Còn ngồi lên áo đồng phục của mình nữa!

Khương Tự an tĩnh ngồi trên ghế, tư thế như muốn thay thế Khương Cẩm Nguyệt. Thấy vậy, Lục Tinh Trầm cười nhạt, trào phúng nói:

“Tôi với chị không thân, chị dựa vào đâu mà lấy phiếu điểm của tôi…”

Giây tiếp theo.

Khương Tự ngắt lời Lục Tinh Thần, nhìn người thứ ba trong văn phòng.

“Tôi là Khương Tự, tới lấy phiếu điểm của Lục Tinh Trầm.”

Chủ nhiệm giáo dục kiêm chủ nhiệm lớp– thầy giáo Lý là fans của Khương Cẩm Nguyệt.

Khương Cẩm Nguyệt là tiểu hoa lưu lượng, có rất nhiều fans, dựa theo giả thiết trong sách thì cô ta là kiểu người gặp người thích, còn Khương Tự là người ai gặp nấy ghét.

Thầy Lý chủ nhiệm từng nghe nói đến Khương Tự, giờ nhìn thấy người thật, đúng là xinh đẹp rạng ngời, toàn thân tản ra khí chất cao cao tại thượng.

Dù vậy, thân là fans của Khương Cẩm Nguyệt, anh ta vẫn nói mấy câu gai góc với Khương Tự.

“Cô Khương Cẩm Nguyệt đã gọi điện thoại cho tôi, nói cô ấy sẽ đến lấy phiếu điểm, sau đó dẫn hai người họ đi ăn lẩu.”

Khương Tự cạn lời, thủ đoạn lung lạc nhân vật số mệnh của Khương Cẩm Nguyệt đúng là low.

Thi 0 điểm còn dẫn người ta đi ăn lẩu?

Khương Tự lười quan tâm.

Cô chỉ phụ trách khiến người khác hận mình là được.

Khương Tự không mặn không nhạt đáp trả: “Nhưng Khương Cẩm Nguyệt đến muộn.”

“Có lẽ cô ấy kẹt xe trên đường nên mới tới muộn.” Thậm chí thầy Lý chủ nhiệm còn ngầm lật lại nợ cũ: “Lúc trước đều là cô Khương Cẩm Nguyệt tới, không biết vì sao…”

Khương Tự chớp chớp mắt: “Có lẽ vì tôi ngồi máy bay tư nhân chăng?”

Trách ai được, chỉ có thể trách Khương Cẩm Nguyệt không có máy bay tư nhân.

Thầy Lý chủ nhiệm bị khoe giàu: “…”

Ý vừa rồi của mình là như này sao?

Nhưng chính vì câu này của Khương Tự mà thầy Lý giật mình bừng tỉnh.

Anh ta bỗng nhiên nhận ra, Khương Tự mới thật sự là cô chủ nhà họ Lục, chỉ có cô mới có thể tùy ý điều động tài nguyên nhà họ Lục, không chỉ giới hạn ở mỗi chiếc máy bay tư nhân kia.

Mặc dù trong lòng không thích nhưng anh ta không thể phủ nhận thân phận hiện tại của Khương Tự.

Kế tiếp, thái độ của thầy Lý chủ nhiệm cung kính hơn không ít: “Cô Lục, sao đột nhiên cô lại muốn lấy phiếu điểm của học sinh Lục?”

Bị Khương Tự làm gián đoạn, Lục Tinh Trầm suýt quên cơn tức vừa rồi.

Lần nữa nhìn Khương Tự, trên mặt cậu tràn đầy vẻ mất kiên nhẫn.

Đúng lúc này, điện thoại của thầy Lý chủ nhiệm bỗng vang lên, trong văn phòng yên tĩnh, tiếng chuông có vẻ hơi chói tai.

“Là đứa nào không có mắt gọi điện thoại tới vậy?”

Lục Tinh Trầm tức khắc nổi giận đùng đùng, xả hết lửa giận vừa rồi ra.

Thầy Lý chủ nhiệm nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, ngượng ngùng cười gượng, nói: “Là cô Khương Cẩm Nguyệt gọi tới.”

Khương Tự cười khúc khích, Lục Tinh Trầm nháy mắt tắt lửa.

Sau một hồi văn phòng chìm trong xấu hổ.

Khương Tự cười tủm tỉm nhắc nhở một câu: “Thì ra, cái đứa không có mắt là Khương Cẩm Nguyệt nha.”

Thầy Lý chủ nhiệm lướt nghe, thuận tiện mở miệng hỏi: “Cô Khương Cẩm Nguyệt, cô sắp đến trường học chưa?”

Ở đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng Khương Cẩm Nguyệt, cô ta nhẹ giọng xin lỗi.

“Thật xin lỗi, tôi có việc gấp đột xuất, hiện tại đang ở sân bay để chuẩn bị xuất ngoại, chắc sẽ không tới được…”

Văn phòng im ắng, trong không khí chỉ có tiếng giải thích của Khương Cẩm Nguyệt.

Mãi đến khi cuộc gọi kết thúc, ba người kia vẫn duy trì trầm mặc.

Khương Tự nhíu mi, cái ghế cô lót áo khoác cứng quá, cô bị cộm khó chịu.

Xem ra, hôm nay Khương Cẩm Nguyệt mà bọn họ luôn mong ngóng sẽ không tới được.

Chỉ có Khương Tự biết, Khương Cẩm Nguyệt cố ý nói với cư dân mạng là bữa tiệc của mình bị nguyên chủ đại náo, tức quá nên phải xuất ngoại.

Mà mục đích chân chính cô ta xuất ngoại là vì theo đuổi nam chính Phó Tế Thần.

Từ giờ trở đi, Khương Tự phải giành giật từng giây để thu hoạch giá trị số mệnh, tranh thủ đạt được càng nhiều giá trị số mệnh trước khi nam nữ chính kết hôn.

Kiên nhẫn của cô đã đạt tới cực hạn.

Khương Tự nói thẳng: “Khương Cẩm Nguyệt không tới, phiếu điểm tôi cầm.”

“Anh hỏi tôi tới lấy làm gì ư?” Khương Tự hỏi ngược một câu, “Đương nhiên là muốn treo trên tường nhà rồi, dù sao 0 điểm đâu phải dễ đạt được, kỷ niệm chút ấy mà.”

Thầy Lý chủ nhiệm không kiên trì tiếp được nữa.

Ham thích của kẻ có tiền thật kỳ quái, thi được 0 điểm còn phải khen ngợi.

Học sinh ở trường trung học Văn Lễ không phú thì quý, dù thi được 0 điểm thì giáo viên cũng sẽ không quở trách, nhiều nhất là nói một câu ‘lần sau cố gắng’ chứ không có gì khác nữa.

Thầy Lý chủ nhiệm nhanh chóng phản ứng lại, cười làm lành nói: “Giờ tôi sẽ lấy cho cô ngay.”

“Còn một chuyện, cô Khương Cẩm Nguyệt không tới được, có thể phiền cô đưa em Lục và em Khương về nhà không?”

Khương Cẩm Nguyệt và bọn Lục Tinh Trầm hẹn cùng đi ăn lẩu nên bọn họ đã báo với gia đình không cần tới đón.

Hiện tại trời mưa, Khương Tự vừa khéo có thể cho bọn họ ngồi xe về.

Lục Tinh Trầm và Khương Vân Hạo đều tức cười vì hành động của Khương Tự.

Vậy mà Khương Tự lại muốn thay thế Khương Cẩm Nguyệt, còn có ý đồ phá hoại sự ăn ý giữa bọn họ với Khương Cẩm Nguyệt, cùng bọn họ đi ăn lẩu sao?

Bọn họ nhìn Khương Tự, không ngờ cô lại đang ngẩn người, giật mình theo bản năng.

Mãi đến lúc này bọn họ mới chú ý tới Khương Tự có điểm khác lạ.

Hình như hôm nay cô khác mọi khi.

Cô mặc một bộ sườn xám thêu màu hồng cánh sen, bên ngoài khoác áo choàng lông dê màu trắng.

Ba phần xinh đẹp, bảy phần lộng lẫy.

Không có khí chất âm u như trước mà giống như sứ trắng trong veo, mang theo phong thái thiên kim, không cần lên tiếng đã biết cao cao tại thượng.

Lúc này, Khương Tự chống cằm nhìn ngoài cửa sổ. Không biết từ khi nào, ngoài cửa sổ đã lất phất mưa nhỏ, tạo thành lớp sương mù dày trên cửa kính.

Chỉ là bảo cô đưa hai người họ về nhà thôi.

Vấn đề này khó trả lời vậy sao?

Có vẻ Khương Tự không muốn đưa bọn họ về, một khi đã vậy thì hai người càng muốn lên xe cô, làm cô khó chịu.

Bầu không khí im lặng bỗng nhiên bị phá vỡ.

Khương Tự lại hỏi một vấn đề không hề liên quan.

“Trong hai đứa ai cao hơn?”

Giọng nói của cô trong trẻo làm người ta vô thức muốn phục tùng.

Khương Vân Hạo thuận miệng nói đáp án: “Tôi 1m83.”

Lục Tinh Trầm cũng trả lời theo bản năng: “Tôi 1m85.”

Không ngờ bọn họ lại ngoan ngoãn trả lời vấn đề của Khương Tự, hai người hối hận không thôi.

Khương Tự chớp mắt, chỉ về phía Lục Tinh Trầm, mềm mại nói: “Tôi chọn một thôi, đưa Lục Tinh Trầm về nhà.”

Khương Vân Hạo không phải là nhân vật số mệnh chủ chốt, đưa hay không cũng chẳng sao. Cậu còn chẳng cao bằng Lục Tinh Trầm, nếu không cô có thể suy xét miễn cưỡng mang theo cậu.

Cái gì?

Nắm tay rũ hai bên người, Lục Tinh Trầm mím chặt môi dưới.

Khương Tự muốn làm gì? Cô ta muốn cố ý thiên vị mình trước mặt mọi người, thể hiện cô ta thích mình hơn sao?

Chẳng lẽ muốn mình cảm kích?

Khương Vân Hạo càng không nói gì, rốt cuộc Khương Tự có biết ai mới là em trai ruột của cô ta không?

Không phải cậu không có xe để về nhà, nhưng cái cảm giác bị Khương Tự mà mình khinh thường vứt bỏ thật sự làm cho người ta rất căm tức.

Huống chi cũng không thấy Lục Tinh Trầm thân thiết với người chị dâu cả này bao nhiêu. Vì lấy lòng nhà họ Lục, ngay cả em trai ruột mà cô ta cũng không quan tâm sao?

Khương Vân Hạo căm giận nhìn chằm chằm Khương Tự, nhưng lại chỉ nhận được cái gáy ưu nhã, ngay cả một cái nhìn cô ta cũng không cho mình.

Khương Tự mặc kệ cái nhìn của vai phụ Khương Vân Hạo, cô chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng kéo lại áo choàng trên người.

“Đưa phiếu điểm cho tôi, tôi phải về nhà.”

Thầy Lý chủ nhiệm nhanh chóng đưa phiếu điểm, Khương Tự tùy tiện nhét vào túi xách của mình.

Lục Tinh Trầm không nhúc nhích.

“Không đi?”

Khương Tự thuận tay quăng túi xách qua, giây tiếp theo, sợi dây đeo của túi xách trân châu vừa khéo móc lên tay Lục Tinh Trầm.

Lục Tinh Trầm: “…”

Khương Tự sẽ không cho rằng cô ta cố ý làm bộ làm tịch là mình sẽ cảm kích, rồi không kiêng nể gì mà sai sử mình chứ?

Lục Tinh Thần nghiến răng, chuẩn bị ném túi xách xuống đất. Cậu vừa định ngẩng đầu thị uy thì Khương Tự đã đi được một đoạn.

Lục Tinh Trầm chỉ có thể bị bắt cầm túi xách nhỏ của Khương Tự, bước nhanh đuổi theo.

Khương Tự vừa đi vừa mở hệ thống trong đầu.

Trong một giờ ngắn ngủi vừa rồi, Lục Tinh Trầm cung cấp 10 vạn giá trị số mệnh, ngay cả Khương Vân Hạo cũng cung cấp 3 vạn.

Chậc chậc.

Quả nhiên là trẻ con, mới chỉ bắt Lục Tinh Trầm cầm cái túi, mắng cậu mấy câu là cậu có thể cống hiến nhiều giá trị số mệnh như này.

Còn Khương Vân Hạo nữa, cũng rất thiếu kiên nhẫn, xem ra cảm xúc của cậu dao động rất mạnh.

Khương Tự nhanh chóng đi tới bậc thang của khu dạy học.

Tiếng bước chân phía sau rất vội vã, chỉ chốc lát sau, Lục Tinh Trầm đã đuổi kịp.

Khương Tự rũ mắt, bậc thang cũng có nước mưa. .

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

Đợi lát nữa xe chạy tới đây thì cô vẫn phải bước xuống mấy bước, cô kiêu căng quen rồi, chỉ mấy bước ngắn ngủi cũng không muốn dính mưa.

Trong dư quang, Khương Tự nhìn thấy Lục Tinh Trầm đứng yên, bèn nhẹ nhàng ngoắc tay với cậu: “Lại đây.”

Lục Tinh Trầm lập tức bùng lửa giận, cậu là cún sao?

Còn chưa đến gần, Lục Tinh Trầm đã nghe thấy giọng nói ngọt ngào của cô.

“Cởϊ áσ khoác, che mưa cho tôi.”

Câu này thật quá ngang ngược, Lục Tinh Trầm hoàn toàn quên luôn mình tới tìm Khương Tự là để tính sổ.

“Chị nói cái gì?”

Khương Tự đứng ở đó, sống lưng thẳng như trúc, đôi tay trắng nõn nhẹ nhàng khoanh trước người.

Cô nói: “Không thấy trời đang mưa sao?”

Trong chớp nhoáng, tất cả nghi hoặc của Lục Tinh Trầm đã có đáp án.

Chẳng trách Khương Tự cứ nhìn chằm chằm mưa ngoài cửa sổ.

Vừa rồi sao Khương Tự lại vô duyên vô cớ hỏi chiều cao của mình với Khương Vân Hạo.

Trong văn phòng, Khương Tự nào có xuất phát từ lòng tốt đưa mình đi về.

Thì ra cô ta chỉ muốn chọn người vóc dáng cao để làm người ô, che mưa cho bản thân!