“Sao thế, có vấn đề gì à?”
Diệp Chi Chi nhìn Tô Khải Minh ngẩn người hỏi.
“Không có gì.”
Tô Khải Minh nhanh chóng tỉnh táo lại, tập chung vào trận đối chiến sắp tới, hắn rút kiếm ra nói với Diệp Chi Chi: “Hôm nay xin sư tỷ chỉ giáo nhiều hơn!”
Nói đi, hắn rút kiếm ra, lao tới đánh nhau với Diệp Chi Chi.
So với Tô Khải Minh đang nỗ lực hết mình, Diệp Chi Chi có vẻ thảnh thơi hơn rất nhiều, mỗi chiêu thức đều rất vừa phải, chuyên nghiệp.
Là một người đấu tập ưu tú!
Nếu như bây giờ có người thứ ba ở đây sẽ kinh ngạc phát hiện, kiếm pháp của Diệp Chi Chi giống hệt của anh em sinh đôi của Tô Khải Minh, Tô Trường Canh như đúc!
Cho dù là đồng nhất kiếm pháp nhưng khác người thực hiện thì sẽ không giống nhau, mỗi người sẽ mang phong cách cá nhân khác nhau, lĩnh ngộ kiếm đạo cũng khác nhau, bởi vậy sẽ tạo ra vô số kiếm thức khác biệt.
Mà lúc này, Diệp Chi Chi đang sử dụng kiếm pháp của Tô Trường Canh.
Đây cũng là lí do Tô Khải Minh tìm cô đấu tập.
Hơn mười hiệp, Tô Khải Minh bị đánh bại.
Diệp Chi Chi dùng kiếm hất văng vũ khí khỏi tay hắn, kết thúc cuộc đấu kiếm này.
Tô Khải Minh bị thua, vẻ mặt ảm đạm, uể oải, hắn lại thua rồi.
“Khá lắm! Đệ lại tiến bộ rồi!” Diệp Chi Chi khích lệ.
Tô Khải Minh nghe vậy lập tức ngẩng đầu, ánh mắt mong chờ nhìn nàng: “Thật chứ?”
Diệp Chi Chi nhìn ánh mắt mong chờ lại lo lắng bất an của hắn, cảm thấy lúc này nhìn hắn giống như chú cún con bị dầm mưa, “Đương nhiên, ta không bao giờ nói dối.” Nàng sắt son nói lời thề, nhưng câu nói này chỉ là nói dối.
Tô Khải Minh nghe xong, ánh mắt tỏa sáng, cả người sáng láng, nhiệt tình: “Lần sau ta sẽ chống đỡ thêm mấy hiệp nữa!”
Thiếu niên khôi ngô sáng sủa, xán lạn như ánh mặt trời.
Nụ cười của hắn cũng lộ vẻ oai hùng, kiêu ngạo, tuấn tú.
Diệp Chi Chi như thấy con cún nhỏ ướŧ áŧ, lắc lắc nước mưa trên người, lại oai phong lẫm liệt.
“Hôm nay cũng muộn rồi, không quấy rầy sư tỷ nữa.” Tô Khải Minh cáo từ, sau đó lẫm liệt rời đi.
Sau khi hắn đi xa.
Diệp Chi Chi đứng tại chỗ cảm khái nói với kính Côn Luân trong thức hải: “Dễ dụ thật đấy! Mấy cậu trai chưa có kinh nghiệm sống dễ bị lừa.”
“… Làm người đi!” Kính Côn Luân nói.
“Thì ta cũng không phải người.” Tiểu công chúa Diệp Chi Chi của Ma giới tự tin nói, Yêu nữ Ma môn lừa gạt thì sao có thể nói là lừa gạt được? Hãy gọi đấy là kỹ năng thiên phú!
Tô Khải Minh, đứa trẻ ngốc nghếch đó chắc còn tưởng rằng, là hắn uy hϊếp, ép buộc và dính chặt lấy thì mới khiến Diệp Chi Chi bị ép đấu tập với hắn, thật ra không biết tất cả những điều này đều nằm trong sự kiểm soát của Diệp Chi Chi!
Diệp Chi Chi tính toán để hắn nhảy xuống hố!
Từ ngày đầu Tô Khải Minh bắt đầu nhập môn thì Diệp Chi Chi đã bắt đầu giăng bẫy. Từ chỗ kính Côn Luân, nàng bs được Tô Khải Minh cực kỳ ghen tỵ và có lòng cạnh tranh với anh em song sinh của hắn là Tô Trường Canh, từ nhỏ đã thích tranh đoạt đồ vật với Tô Trường Canh.
Sau khi bái nhập Thiên Vấn Tông, Tô Khải Minh lên kế hoạch muốn đánh bại Tô Trường Canh trong cuộc thi đấu đệ tử!
Vì thế, hắn vẫn lén luyện kiếm.
Diệp Chi Chi biết được tất cả những điều này thì lập tức nghĩ ra mọt kế hoạch tuyệt vời! Không lo Tô Khải Minh không mắc câu.
Vì thế, trong thời giàn ngắn nhất, cô khiêu chiến với tất cả các sư huynh sư tỷ trong môn phái. Trong quá trình đối chiến, nàng vô tình bộc lộ khả năng xem qua là nhớ của mình. Hễ là chiêu thức kiếm pháp mà nàng nhìn qua thì nàng đều có thể thi triển ra một cách hoàn hảo!
Dùng chính chiêu thức của đối thủ để đánh bại đối thủ!
Đúng như dự đoán, nàng nhanh chóng trở nên nổi tiếng trong tông môn, thanh danh xem qua là nhớ bất kỳ chiêu thức kiếm pháp nào cũng truyền khắp tông môn.
Diệp Chi Chi cảm thấy nàng đã cố gắng quá mức!
Rõ ràng nàng chỉ muốn làm công chúa nhỏ của giới ngồi ăn rồi chờ chết! Nàng chịu đựng quá nhiều thứ mà lẽ ra nàng không nên chịu đựng.
Diệp Chi Chi đành tự an ủi mình, tất cả những chuyện này đều vì tương lai, bây giờ chịu khổ đề tương lai càng hạnh phúc nằm ngửa. Đến khi nàng đào được góc tường của Đạo giáo, lên làm Nữ hoàng Ma giới thì chính là lúc nàng nên hưởng phúc!
Bẫy đã giăng xong rồi, tiếp theo chỉ chờ con cá mắc câu!
Diệp Chi Chi kiên nhẫn chờ đợi.
Vì vậy có một ngày, Tô Khải Minh nở nụ cười xán lạn, chặn đường Diệp Chi Chi, giọng nói trong veo: “Diệp sư tỷ, nghe nói tỷ thiếu linh thạch?”
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu Diệp Chi Chi lúc ấy là, cá ngốc cắn câu rồi!
Đây còn là một con cá giàu có.
Thiếu niên thiên tài xuât thân thế gia, kiếp này sợ là không biết đau khổ nhân gian, nói thẳng với sư tỷ nổi tiếng nghèo khó trong tông môn là: “Tỷ đến đấu tập với ta một tháng, ta cho tỷ số này.”
Hắn đưa tay ra một con số hai.
“…” Diệp Chi Chi
Rõ ràng là công chúa nhỏ của Ma giới có linh thạch nhưng vì đào góc tường chỉ đành làm bộ nghèo khó kham khổ, trong lòng dấy lên ngọn lửa căm ghét kẻ giàu.
“Sư đệ Tô Khải Minh, ta không phải loại người này!” Diệp Chi Chi cau mày nghiêm khắc nói.
Tô Khải Minh nhìn nàng, chớp chớp mắt: “Là ít quá sao?”
Hắn rầu rầu nói: “Hừm, mặc dù ta không còn nhiều linh thạch nhưng không còn cách nào…”
“Diệp sư tỷ.”
Tô Khải Minh giương mắt nhìn Diệp Chi Chi, cười rạng rõ nói: “Chỉ cần tỷ đồng ý, giá vừa rồi sẽ tăng gấp đôi.”
“…” Diệp Chi Chi
Kẻ tiêu tiên như rác này ở đâu ra!
“Nếu như không đồng ý thì ta sẽ, tiếp tục làm phiền tỷ!”
Tô Khải Minh cười tủm tỉm uy hϊếp nàng: “Cho đến khi tỷ đồng ý mới thôi!”
Diệp Chi Chi: Tiểu tử này được đấy!
Diệp Chi Chi bị sư đệ nhỏ tuổi hơn uy hϊếp, vẻ mặt thay đổi liên tục, cuối cùng mím môi nhượng bộ: “Tốt, chỉ một tháng!”
Tô Khải Minh đạt được mục đích, sảng khoái đồng ý: “Chỉ một tháng!”
***
“Cho nên ta mới nói, thiếu niên chưa có kinh nghiệm sống là dễ lừa nhất!”
Diệp Chi Chi vẫn cảm khái nói với kính Côn Luân trong thức hải: “So với đại sư huynh hiểu rõ nhân tính, Kiếm Thần kiến thức rộng rãi, cậu trai ngây thơ đơn thuần dễ giải quyết nhất!”
“…” Kính Côn Luân.
“A, sắp đến giờ rồi!”
Diệp Chi Chi liếc nhìn bầu trời, lập tức thu kiếm xoay người đi về hướng ngước lại với Tô Khải Minh vừa đi.
“Đến giờ, đến giờ gì thế?”
Chủ đề chuyển quá nhanh, kính Côn Luân sửng sốt một chút hỏi.
“Đương nhiên là đến thời gian hẹn với Tô Trường Canh!”
Diệp Chi Chi nói: “Hẹn với anh trai xong, bây giờ đến em trai!”
“…” Kính Côn Luân.
Trầm mặc một lúc lâu, nó chân thành nói: “Ngươi có thể làm người được không, Diệp Chi Chi!”