Chương 3: Kiếm thần bị tâm ma quấn thân

Diệp Chi Chi đến Thiên Vấn Tông thì đi thẳng đến chỗ nhân viên (tương lai) Khương Hoài Nghi, cố gắng bắt anh ta thật nhanh, lấy đủ độ thiện cảm và ràng buộc, sau này Khương Hoài Nghi đọa ma, hét lên rằng anh ta không làm người nữa!

Nàng cũng sẽ cởϊ áσ ra, trùng hợp quá! Ta cũng không phải người.

Sau đó, với tư cách Cửu công chúa của Ma giới, nàng sẽ đánh bài tình cảm kết hợp với dụ lợi để khiến nam nhân này làm trâu làm ngựa cho mình!

Kết quả…

Nàng điều tra trong bóng tối rất lâu, phát hiện Khương Hoài Nghi là một kẻ đáng sợ!

Hắn không có góc chết, không có nơi để người ta ra tay!

Không hề có sơ hở!

Nhưng điều này không làm khó được Diệp Chi Chi, bởi vì không có cơ hội thì phải sáng tạo cơ hội! Thế này Diệp Chi Chi quyết định chính nàng sẽ tuyên bố nhiệm vụ trên Thiên Vấn Tông, sau đó tự mình nhận!

Để ngăn những người khác nhận nhiệm vụ, nàng đã đặt nhiệm vụ cực kỳ bịp, như thế vừa ngăn người khác nhận nhiệm vụ, lại ngầm thể hiện nàng không quan tâm đến tiền thưởng mà chỉ để ý đến Khương Hoài Nghi, coi như là quảng cáo xin việc ngắn gọn.

Mà đến nay, mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ như nàng dự định.

Cũng không biết tại sao, ở Thiên Vấn Tông lan truyền tin đồn nàng là kẻ ngu ngốc.

Diệp Chi Chi có ý đồ gì đâu, nàng chỉ muốn có quảng cáo xin việc mà thôi!

Ở bên đó, Khương Hoài Nghi suy nghĩ ra một đống âm mưu quỷ kế, đồng thời lục lọi trong đầu tên những người có thể làm ra chuyện này.

Ở bên này, Diệp Chi Chi bước chân nhẹ nhàng đi trở về, kế hoạch tiến hành rất thuận lợi, việc tóm được Khương Hoài Nghi chỉ là vấn đề thời gian!

“Lần này nhất định sẽ thành công, Khương Hoài Nghi chính là một con chó điên! Đến khi hắn đọa ma, ta sẽ thuần phục hắn thành chó điên dưới trướng mình, chỉ đâu đánh đó, bảo cắn ai là cắn!” Diệp Chi Chi tự tin.

“Gần đến giờ rồi.”

Nàng đột nhiên nói ra.

“Cái gì gần đến giờ rồi?” Kính Côn Luân trong thức hải của nàng sửng sốt, hỏi.

“Đương nhiên là đến giờ làm việc ở quán rượu dưới núi rồi!” Diệp Chi Chi bước nhanh xuống núi.

“Cho nên vì sao ngươi lại muốn làm ở quán rượu chứ! Ngươi còn nhớ rõ thân phận tiểu công chúa Ma giới của mình không!” Kính Côn Luân nói to trong thức hải.

“Haiz! Không phải để đào chân tường à? Ai bảo ngày nào Lục Phù Dương cũng đến quán rượu chân núi đúng giờ này chứ!” Diệp Chi Chi nói: “Cơ hội đào chân tường tốt như vậy, ta có thể bỏ qua được không!”

“Điều đó chắc chắn là không thể!” Nàng nói to.

Để có thể đến làm việc tại quán rượu mà không bị nghi ngờ, thậm chí Diệp Chi Chi còn đóng giả một người làm thêm nghèo khổ, buổi sáng chạy việc vặt, trưa đi làm thêm ở quán rượu, buổi tối thì bồi luyện. Rõ ràng nàng có tiền, có linh tạch nhưng lại không thể tiêu!

Vì đào chân tương mà nàng đã hi sinh quá nhiều!

Kính Côn Luân: “…”

Lục Phù Dương, mục tiêu thứ hai của Diệp Chi Chi ở Thiên Vấn Tông, nhân viên dự bị số 2.

Hắn từng là kiếm tu đệ nhất thiên hạ, bây giờ là một ông chú đẹp trai vì tâm ma quấn thân mà uể oải suy sụp cả ngày trầm mê trong rượu. Có người từng đặt câu hỏi, bây giờ tay của Lục Phù Dương còn cầm chắc kiếm được không?

Nhưng không lâu nữa, Kiếm Ma Lục Phù Dương bị sụp đổ lý tưởng, thất vọng với con người, rơi vào hắc ám, sẽ cho thế nhân biết kiếm của hắn không hề mòn, tốc độ gϊếŧ người của hắn… còn nhanh hơn.

Hơn nữa, Lục Phù Dương chính là sư thúc của Khương Hoài Nghi.

Quan hệ sư thúc chất cũng không tệ, coi như là tán thưởng nhau.

Cuối cùng lại cùng đọa ma.

Diệp Chi Chi: Không hổ là sư thúc chất!

***

Quán rượu.

“Lục sư thúc, đây là rượu mà ngài muốn!”

Diệp Chi Chi bưng một bầu rượu và một đĩa cá chiên, đặt lên trước mặt Lục Phù Dương.

Lục Phù Dương say khướt ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt anh tuấn chán chường, mày kiếm, mắt sáng, mũi cao, môi mỏng, đường nét sắc sảo, hắn rõ ràng là một mỹ nam tử hiếm có.

Cho dù vào lúc này hắn chán nản nhưng vẫn khó nén vẻ oai hùng phấn chấn. Hắn mặc quần áo đen, cổ áo hơi mở, giọt rượu trong suốt chảy qua khóe môi, lăn qua cổ họng gợi cảm, chui vào l*иg ngực dưới xương quai xanh, hormone gợi cảm của người đàn ông thành thục anh tuấn tỏa ra bốn phía.

Nam nhân này, mẹ nó, gợi cảm vãi!

Mặc dù sa đọa, nhưng nói đúng hơn thì chính vì sự sa đọa mà càng tăng thêm vẻ đẹp của sự chán nản.

Đây là vẻ đẹp gợi cảm ở những người đàn ông trưởng thành mà những chàng trai trẻ non nớt không có được.

“Ta không gọi đồ nhắm.” Lục Phù Dương nhìn đĩa cá chiên vàng giòn, giọng nói khàn khàn từ tính.

“Đây là quà tặng.”

Diệp Chi Chi cười nói: “Đây là ưu đãi dành cho khách quen.”

Lục Phù Dương mỉm cười: “Đây không phải đầu bếp quán làm đúng không!”

Món cá bạc chiên này là món ăn ở Bắc Vực, rất ít khi gặp ở Đông Vực. Cá bạc là một loại cá con sống ở Bắc Vực, mỗi nhà ở Bắc Vực đều đánh bắt ít cá bạc nay chiên giòn thành đồ nhắm, thơm, xốp, giòn, ngon.

Nhưng ở Đông Vực rất ít khi trông thấy cá bạc.

Đầu bếp quán rượu không làm được món ăn này, ít người biết Lục Phù Dương chính là ngời Bắc Vực, người Bắc Vực thích rượu ngon, hắn cũng thế, thích rượu ngon, thích ăn cá bạc chiên ngòn nhắm rượu.

Đã nhiều năm hắn chưa về Bắc Vực nên cũng nhiều năm chưa nếm lại món cá bạc chiên giòn này.

“Là ta làm.” Diệp Chi Chi thẳng thắn thừa nhận: “Ta học được món này từ một thương gia Bắc Vực, ta thấy món này rất hợp nhắm rượu! Nhất định Lục sư thúc sẽ thích!”

Nàng nhìn hắn mỉm cười.

Lục Phù Dương nhất thời bật cười, hắn quả thực rất thích món đồ nhắm này.

“Trực giác à?” Hắn hỏi nàng.

“Vâng, trực giác đấy!”

Diệp Chi Chi nói: “Lục sư thúc không thử sao?”

Lục Phù Dương cầm đãu kẹp một con cá bạc chiên giòn cho vào miệng,vị giòn thơm lan tỏa giữa môi và răng, khiến hắn như trở lại quá khứ, trở lại Bắc Vực, đặt mình vào tửu lâu Bắc Vực. Cái này khiến khắn nhớ đến rất nhiều người, rất nhiều chuyện…

Trái tim vốn đã im lặng đóng băng nhiều năm bỗng khẽ đập nhanh vào lúc này/

Bàn tay hắn cầm đũa hơi run lên.

Diệp Chi Chi để ý đến điều này, khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó lại nhanh chóng hạ xuống.

“Hương vị thế nào?”

Tiếng Diệp Chi Chi phá vỡ sự im lặng kéo dài.

Lúc này Lục Phù Dương mới ngẩng đầu nhìn nàng, nói: “Ngươi đúng là một thiên tài.”

“Thiên tài nấu nướng sao?” Diệp Chi Chi nói đùa.

Trên khuôn mặt anh tuấn chán chường của Lục Phù Dương cũng nở nụ cười: “Có lẽ ngươi nên chuyển thành thực tu.”

“Điều này không ổn!”

Diệp Chi Chi từ chối thẳng thừng: “Cho dù là Lục sư thúc cũng không thể ngăn cản ta trở thành kiếm tu đệ nhất thiên hạ!”

Lục Phù Dương nghe xong kinh ngạc, nhìn nàng: “Ngươi muốn trở thành kiếm tu đệ nhất thiên hạ?”

“Nói chính xác là ta muốn đánh bại Lục sư thúc!” Diệp Chi Chi nói những lời tàn khốc với vẻ mặt sáng ngời.

Lục Phù Dương chính là kiếm tu đệ nhất thiên hạ trước kia và bây giờ, cho dù hắn sa đọa chán nản, say rượu cả ngày, nhưng hắn vẫn là kiếm tu đệ nhất thiên hạ.

Trước khi có người đánh bại được hắn, hắn vẫn là đệ nhất thiên hạ.

“…”

Lục Phù Dương nhíu mày, vẻ say rượu trên mặt cũng tiêu tán đi một chút, ánh mắt sâu thẳm, dò xét nhìn Diệp Chi Chi: “Ngươi muốn đánh bại ta?”

“Đúng thế!”

Diệp Chi Chi thẳng thắn thừa nhận, thản nhiên nói: “Bởi vì Lục sư thúc là mục tiêu của ta!”