“Tại sao loại người ra vẻ đạo mạo, mua danh chuộc tiếng như Khương Hoài Nghi lại có tư cách làm Đại sư huynh thủ tịch! Hắn là đã một kẻ đạo tâm vỡ nát, một phế vật không thể tu hành!”
“Đúng vậy!”
“Nói rất đúng!”
Mấy sư huynh sư tỷ trẻ tuổi của Thiên Vấn Tông tụ tập lại một chỗ, nói to.
Diệp Chi Chi đi ngang qua, nghe thấy một cái tên quen thuộc, bước chân chậm lại.
“Đây chính là bị vỡ đạo tâm! Chưa bao giờ nghe thấy có người bị vỡ đạo tâm còn tu hành được, ai mà chả bị mất hết tu vi, thành người vô dụng.”
Diệp Chi Chi nghe xong thì nghĩ thầm: Đó là vì các người thiếu kiến thức, có người bị vỡ đạo tâm còn tu hành được, chẳng những không biến thành kẻ vô dụng mà còn mạnh hơn!
Diệp Chi Chi không nói ai khác, chính là đại sư huynh Khương Hoài Nghi nổi tiếng của Thiên Vấn Tông!
Bởi vì sau khi bị vỡ đạo tâm, Khương Hoài Nghi… đọa ma!
Khương Hoài Nghi sau khi bị vỡ đạo tâm rất thẳng thắn chuyển sang tu ma! Sau đó tu vi tăng vọt, liên tục nhảy ba cấp, sống sót sau lôi kiếp, thăng cấp Nguyên Anh.
Nếu đạo tâm đã vỡ thì tu luyện ma tâm!
Từ nay trên thế giới mất đi một vị đại sư huynh thiên tài đạo môn, mà Ma môn lại có thêm một sát thần, gϊếŧ cả người, tiên, yêu, ma! Hắn vui buồn thất thường, tính tình nóng nảy nhưng vì thực lực mạnh mẽ nên không ai dám chọc vào, cả chính và ma đều tránh xa.
Đây chính là Khương Hoài Nghi, một vị Ma Tôn sát tính nặng nhất trong Ma Môn.
Mà bây giờ, Diệp Chi Chi muốn đi đưa thuốc cho Khương Hoài Nghi bị vỡ đạo tâm của Thiên Vấn Tông, Ma Tôn tương lai, bây giờ vừa ngã từ mây xuống bùn đất, ai ai cũng có thể dẫm lên.
Nếu hỏi tại sao Diệp Chi Chi không sợ?
Đương nhiên nàng không sợ, bởi vì nàng chính mà ma tu!
Nói chính xác là yêu nữ Ma Môn.
Nói đến đây, trong lòng Diệp Chi Chi cũng rất phiền muộn, kiếp trước nàng là người săn đầu vất vả, nói dễ nghe một chút là tìm kiếm nhân tài cấp cao, thật ra là một người đào chân tường, vất vả lắm mới tạo dựng được con đường sự nghiệp tươi sáng bằng cách đào tường.
Kết quả, tiền kiếm được nhưng chằng còn người.
Mỗi lần nghĩ đến kiếp trước bị chết trẻ, Diệp Chi Chi lại cảm thấy trong lòng đau đớn muốn hộc máu!
Cho đến kiếp này, khi biết mình trở thành công chúa nhỏ của Ma giới, nàng cực kỳ vui! Sẵn sàng nằm ngửa!
Cho đến một ngày, cô nhặt được một pháp bảo, được gọi là thượng cổ thần khí kính Côn Luân, thông hiểu kim cổ, nhìn rõ quá khứ, hiện tại và tương lai.
Kính Côn Luân rót vào trong đầu cô cảnh tượng về cái chết bi thảm của nàng trong tương lai, tương lai nàng sẽ là bia đỡ đạn vô tội giữa cuộc tranh đoạt Ma Hoàng giữa các anh chị em. Không qua nổi ván đầu tiên, nàng đã bị gϊếŧ và loại…
Diệp Chi Chi: …
Mà kính Côn Luân lợi dụng lúc tâm trí nàng không ổn định, giật dây trắng trợn: “Ngươi xem, nếu ngươi không cố gắng thì đó sẽ là số phận của ngươi sau này! Vì vậy, để tránh khỏi số phận chết thảm trong tương lai, từ bây giờ ngươi nhất định phải cố gắng tu hành, đạt được sức mạnh lớn, địa vị Ma Hoàng sẽ trong tầm tay ngươi!”
“Tại sao phải cố gắng như vậy!” Nàng chẳng thèm để ý tới, “Lẫn vào với bọn họ còn không bằng lẫn với người khác, dù sao ta cũng là tiểu công chúa của Ma giới, ta đi mời chào mấy nhân tài đến làm công cho ta, chẳng phải là điều đương nhiên sao! Chỉ cần thuộc hạ cố gắng thì sớm muộn gì ta cũng làm Ma Hoàng!”
“Nào nào, cho ta xem đâu sẽ là tinh anh tương lai của Ma Giới, ta sẽ trở thành nhà đầu tư, để bọn họ làm việc cho ta!” Diệp Chi Chi hưng phấn nói.
Kiếp trước nàng là săn đầu cao cấp, việc nàng giỏi nhất chính là đào chân tường!
Kính Côn Luân: “…”
Nhưng Diệp Chi Chi là chủ, chỉ có thể nghe nàng.
Kính Côn Luân tiết lộ cho nàng vài đại lão tương lai của Ma Giới, bây giờ bọn họ đều đang ở điểm thấp nhất trong cuộc đời, đẹp, mạnh, thảm đủ các loại.
Diệp Chi Chi quyết định, lúc này đi đưa ấm áp và thiện chí! Người đầu tư thiên sứ chính là Diệp Chi Chi nàng đây!
Với tư cách là Cửu công chúa của Ma vực, đầu tiên Diệp Chi Chi đầu tư vào một số nam tu nghèo, trẻ tuổi, đẹp trai, có tài, tiếc là sau khi thành công thì bọn họ lại bỏ nàng quay sang cống hiến cho các hoàng huynh hoàng tỷ anh minh thần võ của nàng.
Lúc này Diệp Chi Chi mới nhớ đến, ở Ma giới, nguyên chủ có tiếng là tiểu công chúa vô tích sự…
Khi nàng xuyên qua, nguyên chủ đã làm tiểu công chúa vô dụng trong mấy trăm năm, cái bình phong này… thần tới cũng không cứu được!
Mà việc đầu tư gần đây của nàng (mang lại ấm áp cho nam tu nghèo, đẹp trai, có tài) lại khiến nàng mang thêm danh yêu đương si tình, khiến danh tiếng đã xấu lại còn tồi tệ hơn.
Thậm chí ở Ma giới còn lan truyền tin đồn kỳ quái, Diệp Chi Chi là người ngu ngốc có nhiều tiền, hễ nam tu nào yêu tiểu công chúa sẽ gặp may mắn, thực lực tăng mạnh, có những cuộc gặp gỡ bất ngờ, đạt tới đỉnh cao cuộc đời. Vì thế, không ít nam tu đến giả bị đυ.ng vào Diệp Chi Chi, muốn cùng nàng yêu đương để thay đổi vận mệnh của họ, bước lêи đỉиɦ cao cuộc đời.
Rút kinh nghiệm xương máu, Diệp Chi Chi quy định rời xa Ma giới đau buồn và đến Đạo giáo đào chân tường. Nàng coi như hiểu được, có những ca ca tỷ tỷ nhân trung long phượng ở Ma giới thì sẽ không có ai muốn thần phục dưới tiểu công chúa vô tích sự.
Nhưng Đạo giới thì khác, có rất nhiều tinh anh đạo môn, bị tâm ma quấn thân sắp rơi xuống ma đạo. Đạo tu khác với ma tu chỉ quan tâm đến lợi ích, nghe nói đạo tu rất xem trọng tình cảm và bị trói buộc bởi tình cảm!
Bây giờ nàng sẽ đi làm thiên sứ đầu tư cho bọn họ, hỏi han ân cần, xây dựng thiện chí, chờ sau này bọn họ đọa ma sẽ lôi đến làm công cho nàng!
Ôm kế hoạch lớn lao như vậy, Diệp Chi Chi ẩn náu vào tông môn số một trong đạo giới, Thiên Vấn Tông.
Sau vài năm nỗ lực, bỏ ra nhiệt tình như những năm làm công ăn lương, rốt cuộc nàng cũng được thăng cấp từ ngoại môn đệ tử thành nội môn đệ tử, cuối cùng có thể bắt đầu kế hoạch đào chân tường của mình!
Mục tiêu đầu tiên mà nàng để mắt tới chính là đại sư huynh của Thiên Vấn Tông mới bị vỡ đạo tâm, không lâu sau sẽ rơi vào ma đạo, Khương Hoài Nghi.
**
Diệp Chi Chi hóng hớt xong thì định rời đi, nàng còn vội vàng đi đưa thuốc và hơi ấm cho Khương Hoài Nghi bây giờ bị vỡ nát đạo tâm tương lai là sát thần của Ma Môn!
“Khương Hoài Nghi ở đằng sau!” Tiếng của kính Côn Luân đột nhiên vang lên trong thức hải của nàng.
Diệp Chi Chi sửng sốt, sao hắn lại ở đây? Trùng hợp vậy!
Mà lúc này, các sư huynh sư tỷ của Thiên Vấn Tông vẫn tiếp tục mắng Khương Hoài Nghi: “Khương Hoài Nghi bị vỡ nát đạo tâm, chứng tỏ tâm tính của hắn yếu ớt, hắn không có tư cách làm đại sư huynh của chúng ta!”
“Đúng thế!”
“Nói rất đúng!”
Diệp Chi Chi nghĩ một lúc, lập tức đưa ra quyết định, nàng xoay người tức giận nói với đám sư huynh sư tỷ của Thiên Vấn Tông đang nói xấu sau lưng Khương Hoài Nghi: “Im ngay! Không cho phép tung tin đồn nhảm nói xấu Khương sư huynh!”
Tất cả sư huynh sư tỷ Thiên Vấn Tông lập tức sửng sốt, cùng quay đầu nhìn nàng.
Mà cách đó không xa, Khương Hoài Nghi đang định rời đi cũng dừng lại.
Hắn xoay người nhìn Diệp Chi Chi.
“Khương Hoài Nghi đang nhìn ngươi!”
Âm thanh của kính Côn Luân vang lên trong thức hải Diệp Chi Chi.
Điều này càng khiến Diệp Chi Chi hưng phấn hơn, nàng hiên ngang chính trực nói: “Khương sư huynh thiên phú dị bẩm, đạo tâm trong sáng, nói và làm như một, điều này ai cũng thấy rõ! Ai gặp cũng phải khen ngợi thiên tài nghìn năm khó gặp! Dù bây giờ rồng ngã nước cạn nhưng sớm muộn gì hắn cũng sẽ bay vọt lên trời, biến khó khăn thành đái mài dũa bản thân!”
“Ta tin hắn!” Diệp Chi Chi nói to.
Lòng tin kiên định không nghi ngờ đã gây sốc cho mọi người, kể cả chính Khương Hoài Nghi.
Khương Hoài Nghi đứng dưới gốc cây xa xa nhìn Diệp Chi Chi với ánh mắt phức tạp.
“Hơn nữa, bình thường Khương sư huynh đối đãi với các ngươi rất tốt! Các ngươi trả ơn hắn thế sao? Bỏ đá xuống giếng, cười trên nỗi đau của người khác, nói xấu, tung tin đồn nhả,! Đây không phải việc quân tử làm, các ngươi có xấu hổ không! Sao có thể nói như vậy!” Diệp Chi Chi nhìn chằm chằm các sư huynh sư tỷ, vô cùng thất vọng nói.
Mọi người tỏ ra xấu hổ sau khi bị cô chế nhạo, xấu hổ cúi đầu xuống.
Nhưng cũng có người không phục nhìn chằm chằm nàng, hỏi: “Chuyện này liên quan gì đến ngươi! Chúng ta nói về Khương Hoài Nghi, đâu phải nói ngươi! Đến lượt ngươi đứng ra bảo vệ hắn à?”
Khương Hoài Nghi cũng tò mò chuyện này.
Hắn không có quan hệ gì với nàng, tại sao nàng lại tức giận, đòi công lý cho hắn.
Thậm chí còn tức giận hơn cả hắn…
“Đương nhiên bởi vì ta thích Khương sư huynh!” Diệp Chi Chi nói.
Khương Hoài Nghi kinh ngạc mở to mắt, hắn đã nghĩ đến vô số lý do nhưng chưa từng nghĩ đến điều này…