Chương 15

Phải nói là vùиɠ ҡíи của Kiều Na rất đẹp, có màu hồng phấn, sau khi bị kí©h thí©ɧ, cánh môi ướt đẫm dâʍ ŧᏂủy̠, cắn rất giỏi.

"Học Đống... Ưm a..." Trong đôi mắt đen láy của Kiều Na phủ đầy sương mù, tiếng rêи ɾỉ bị đè nén mềm mại, "Xin anh... Đừng ở đây."

"Nếu không ở đây thì ở đâu? Đây là nhà của chúng ta. Nhuyễn Nhuyễn, anh có thể cᏂị©Ꮒ em ở đây cũng được, chồng em có quyền làm vậy." Văn Học Đống liên tục nói những lời cợt nhả, ánh mắt điên cuồng tựa như đang hồi tưởng lại chuyện gì đó, trong cổ họng tràn ra một tiếng giễu cợt, "Nguyễn Nhuyễn à... Em sợ bị Ôn Cửu Thành nhìn thấy sao? À, đúng rồi, Ôn Cửu Thành ở phòng khách sát bên đúng không?"

“A…” Ôn Nhuyễn không chịu được đầu ngón tay của Văn Học Đống liên tục tấn công vào điểm nhạy cảm, hai chân cô bị trói không khép lại được, cô vặn vẹo mông, giãy giụa một cách điên cuồng: “Học Đống…”

"Em nhìn xem, em cũng không muốn gọi ‘chồng’..." Văn Học Đống tràn đầy thất vọng.

"Chồng, em sai rồi." Kiều Na biết mình rất dễ ra, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ vặn ngón tay của anh rồi phun ra, vừa ngứa vừa kí©h thí©ɧ.

"Sai thật không?"

"Thật sự... Ưʍ..." Ôn Nhuyễn mở to đôi mắt đỏ hoe, nước mắt trào ra trong hốc mắt, như thể trong nháy mắt sẽ rơi xuống, nhìn chằm chằm vào mặt Văn Học Đống.

Phó Tư Niên rút ngón tay ra khỏi hành lang ẩm ướt. Kiều Na cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng ham muốn vừa dấy lên lại trống rỗng, nửa vời, càng khó chịu hơn. Cảnh trong bộ phim này quá quen thuộc, cô dường như có thể kể cảnh tiếp theo, điều này khiến cô rất mong chờ cảnh sau đó. Quả nhiên, trong giây tiếp theo, Văn Học Đống cầm một cây bút, nhét một phần ba cán bút vào lỗ da^ʍ đầy đặn.

"Sai thì phải bị phạt."

"Cục cưng, tối nay phải cắn chặt cây bút này, không được rớt ra, nếu không rớt ra thì chồng sẽ tha thứ cho em. Em hiểu chưa?"

Kiều Na cảm nhận được phía dưới có một vật thể lạ, hai chân cô không khép lại được, nước chảy quá nhiều, cây bút rất nhỏ và trơn, cô không thể giữ được, cây bút sắp rơi ra ngoài, cô cố nhấc mông lên, nước mắt tuôn rơi, dáng vẻ muốn kìm nước mắt cực kỳ đáng thương, tiếng rêи ɾỉ xen lẫn tiếng nức nở: "Chồng... Ô a... Chồng... Đừng, sắp rơi mất..."

Văn Học Đống đặt ngón tay vào giữa môi anh, làm động tác im lặng: "Suỵt... Cục cưng, em cũng không muốn đánh thức Cửu Thành phải không?" Kiều Na thật sự đã khóc, trên mặt cô là hai hàng nước mắt trong suốt... Bị du͙© vọиɠ dày vò đến mức bật khóc, không kìm được, lỗ nhỏ đang liều mạng co rút... Nhưng cây bút vẫn trượt ra ngoài.