Chương 12

Nội dung bài giảng hôm nay của Phó Tư Niên là vuốt ve và liếʍ láp. Không liên quan chút nào đến việc ‘khóc’. Kiều Na đỏ mặt tía tai, nhưng vẫn cẩn thận lắng nghe.

Phó Tư Niên cầm trong tay một bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nữ bằng silicon, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© này được làm rất tốt, khe kín được mở mạnh ra để lộ hai cánh môi căng mọng, bên dưới có một lỗ nhỏ mềm mại, hạt đậu nhô ra ở phía trên.

Anh dùng ngón cái xoa xoa hạt đậu rồi nói: “Khi ngón tay cái xoa hạt đậu như thế này, máy quay sẽ quay cận cảnh, cho nên diễn viên đóng thế nam phải làm tốt động tác tay, thì mới quay ra được cảnh đẹp, như vậy... Xoay tròn, khi thì nhẹ nhàng, khi thì nhấn...”

Kiều Na nghiêm túc chú ý đến ngón tay của Phó Tư Niên. Xương ngón tay của người đàn ông thon dài khỏe mạnh, các khớp xương rõ ràng, làn da trắng lạnh, bàn tay càng đẹp hơn trên nền bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© bằng silicon màu hồng nhạt.

Kiều Na nhìn theo bàn tay đó, nghe mãi, toàn bộ thần kinh trong cơ thể đều sụp đổ, cô cảm giác được bàn tay của thầy Phó không phải đang nhào nặn silicon, mà đang vuốt ve phía dưới của cô...

Ngón tay trắng nõn chậm rãi vuốt ve hình dạng cánh hoa, đầu ngón tay xuyên qua khe hở, trượt lên trượt xuống, cuối cùng dừng lại ở trên đỉnh nhô lên, cọ xát lượn vòng... Cảm giác tê dại lan khắp toàn thân, phía dưới co rút kịch liệt, cô vặn vẹo uốn éo cái mông, chỉ cảm thấy qυầи ɭóŧ của mình đã ướt đẫm.

Trong phòng học yên tĩnh vang lên tiếng thở dốc nhỏ xíu. Mặt Kiều Na hơi nóng lên, hóa ra không phải chỉ có cô có cảm thấy như vậy, những cô gái khác cũng cảm thấy như vậy, các cô ấy còn thể hiện trắng trợn ra ngoài.

Kiều Na kinh ngạc nghe động tĩnh xung quanh, cho rằng Phó Tư Niên sẽ nói, nhưng không ngờ Phó Tư Niên lại nói: “Đúng vậy, tiếng thở dốc cũng rất quan trọng… Lúc quay phim có thể sẽ l*иg tiếng lại, nhưng nếu các bạn thở gấp êm tai, sẽ có thể dùng âm thanh gốc lên màn ảnh. Vậy bây giờ chúng ta mời học sinh lên thể hiện nào.”

Kiều Na còn đang sửng sốt, giây tiếp theo đã bị Phó Tư Niên chỉ vào: “Em.” Kiều Na hoàn toàn bối rối. Trợ lý Lâm không nói cho cô biết còn có thực hành, nhưng mọi người nhìn cô với ánh mắt ghen tị.

Cô gái ngồi bên cạnh nhìn rất bình thường nhưng lại rất trong sáng, dùng cùi chỏ đẩy cô nói: “Đi nhanh đi, động tác của thầy Phó rất có chừng mực, sẽ rất có ích cho diễn xuất sau này của cô.”