Chương: 7 Chu Nghiêu

Trọng Nhất Lễ nằm sấp trên bàn học ngủ cả buổi sáng, lúc bị Chu Nghiêu đánh thức dậy thì mọi người trong phòng học đã ra ngoài hết.

Bình thường Trọng Nhất Lễ rất ít biểu tình trên mặt, khuôn mặt lạnh lùng mang theo vẻ thế gian luôn làm phiền cô khiến người ta luôn cách xa cô ngàn dặm, lúc này dụi dụi mắt, bộ dáng buồn ngủ mềm mại hiếm thấy, lập tức khiến trái tim Chu Nghiêu đập nhanh.

Dù sao trong phòng học không có ai, Chu Nghiêu cũng không cần phải tránh đám đông để làm quen với cô, anh kéo chiếc ghế đẩu lại gần cô rồi ôm cô vào trong ngực, vừa hôn mắt cô vừa liếʍ môi cô, dính chặt không chịu nổi.

Trọng Nhất Lễ vừa tỉnh, còn chưa có những ý nghĩ ngọt ngào kia, lúc đầu còn tránh né nụ hôn của anh ấy, giọng nói khàn khàn hỏi: "Mấy giờ rồi?”

“Vừa qua mười hai giờ."

Vì vậy, tất cả mọi người trong lớp đã đi ăn rồi. Trọng Nhất Lễ gật gật đầu.

Không cho anh ấy hôn, Chu Nghiêu liền cúi đầu đùa giỡn ngón tay thon dài mảnh khảnh của cô, từng ngón một đan vào mười ngón tay của mình rồi ngẩng đầu nhìn cô: "Học tỷ, buổi trưa chị muốn ăn cái gì?”

"Tôi không muốn ăn." Trọng Nhất Lễ nói.

Tối hôm qua ở trên giường bị Chu Dự Chấp làm đến thắt lưng mỏi nhừ, bốn giờ sáng mới ngủ say, không được hai tiếng lại bị gọi dậy rửa mặt đi học, Trọng Nhất Lễ quá mệt mỏi, cô chỉ muốn ngủ.

“Vậy thì làm sao được!” Chu Nghiêu vội vàng phủ quyết, nhưng một giây sau thì thái độ dịu đi: "Học tỷ chị muốn ăn cái gì tôi đi mua cho chị được không? Không ăn có hại cho dạ dày.”

Trọng Nhất Lễ tựa vào vai anh ấy nhắm mắt dưỡng thần, vẫn là câu nói kia: "Không muốn ăn.”

Trong phòng học im lặng hơn mười giây, Chu Nghiêu đột nhiên cẩn thận hỏi: "Học tỷ, có phải im lặng giận tôi không?”

"Hả?" Nghe nói như vậy, Trọng Nhất Lễ nâng mí mắt nhìn anh ấy một cái:

"Tôi giận cái gì?”

"Bằng không mấy ngày nay chị vì cái gì cũng không trả lời tin nhắn của tôi, có phải tối thứ sáu tôi đi đội bóng

rổ tụ tập ăn tối khiến chị tức giận không?"

Chu Nghiêu năm nay học lớp 12, tuy rằng mới vào đội bóng rổ một năm, nhưng đã là thành viên chủ chốt trong đội, tuần trước sau khi thắng trận đấu cấp thành phố tham gia tiệc mừng là khó tránh khỏi, chẳng qua có cục diện của đàn ông sẽ có nữ nhân, đội trưởng mời rất nhiều mỹ nữ trong đội cổ vũ cùng nhau chúc mừng, Chu Nghiêu cho rằng Trọng Nhất Lễ là nhìn thấy anh thua game chơi vòng tròn cùng bạn bè mới ghen không chịu để ý tới anh ấy.

"......."

Trọng Nhất Lễ còn không biết hôm thứ sáu anh đi đội bóng rổ tụ tập ăn cơm, càng đừng nói đến tức giận, cô chống cánh tay Chu Nghiêu chậm rãi đứng lên, "Được rồi, tôi không tức giận, tôi cùng cậu đi căng tin ăn cơm được không?”

Lúc tựa vào trong ngực mình còn không nhìn thấy, Trọng Nhất Lễ vừa đứng lên, mấy điểm dấu vết đỏ bừng trên cổ liền rõ ràng đập vào mắt. Chu Nghiêu "hừ" một tiếng, sau khi đứng lên lên sờ sờ vết hôn trên cổ cô, kỳ quái nói: "Tuần trước bị gặm, đến bây giờ còn chưa hết sao?”

Thân thể Trọng Nhất Lễ như có một luồng điện chạy qua, đầu óc so với thân thể rõ ràng hơn một bước, dừng một chút cầm ngón tay làm loạn của anh, theo lời anh nói: "A. Đúng vậy, lần sau cậu đừng dùng sức nhiều

như vậy..."

Chu Nghiêu cười hì hì nói "Được" nửa ôm chặt lấy Trọng Nhất Lễ ra khỏi phòng học, trong lòng lại nghĩ lần sau nhất định phải gặm sâu hơn một chút.

Nhưng lần sau là khi nào?

Nghĩ đến vấn đề này, tim Chu Nghiêu lại đập nhanh hơn.

Anh nhìn trái nhìn phải trong vài giây, nghĩ thầm hành lang hiện tại không có ai đi qua, liền kéo Trọng Trọng Lễ dừng lại, như con sứa hôn nhẹ lên người đang trong ngực, sau khi trộm hương lại đem người này gắt gao ôm vào trong ngực, giọng nói hơi trẻ con của thiếu niên rơi trên đỉnh Trọng Nhất Lễ: "Học tỷ, em thật sự rất thích chị.”

Chu Nghiêu cái gì cũng rất tốt, người cao gầy tuấn lãng, thành tích học tập không tệ, lúc chơi bóng cũng đẹp trai, lúc mới học lớp 11 trong trường đã có một lượng lớn người hâm mộ nhiệt tình nhìn anh chơi bóng, lần đầu tiên Trọng Nhất Lễ đi ngang qua sân bóng rổ nhìn thấy dáng người hăng hái của thiếu niên khi nhảy lên giỏ, tuyệt đối không thể tưởng tượng được, anh nói đến chuyện yêu đương lại dính người như vậy.

Cậu thiếu niên chỉ có điểm này tốt, cũng chỉ có điểm này không tốt.

Trọng Nhất Lễ nghĩ thầm.

Trọng Nhất Lễ chọc chọc thắt lưng anh: "Được rồi, đợi lát nữa có người tới đấy.”

“Tới đây liền tới đây, em ôm bạn gái em một cái thì làm sao?”

Lời nói là hợp tình hợp lý như vậy, nhưng cuối cùng Chu Nghiêu vẫn buông tay, chẳng qua vừa mới xoay người, trước mắt liền xuất hiện thêm hai bóng dáng quen mắt.

Chu Nghiêu chăm chú nhìn một giây, xa xa phất tay, chào hỏi người ở đầu hành lang: "Anh Dự Chấp! Đội trưởng!”

Chu Nghiêu kéo tay Trọng Nhất Lễ chạy tới: "Anh đã ăn xong sớm như vậy sao?”

Chu Nghiêu cho rằng giữa bọn họ còn chưa quen biết, lần lượt giới thiệu với cô: "Học tỷ, đây là anh họ em Chu Dự Chấp, ba anh ấy là bác ruột của em. Đây là anh Tần, đội trưởng đội bóng rổ của em, bình thường rất hay quan tâm đến em.”

Giới thiệu xong lại giới thiệu Trọng Nhất Lễ cho bọn họ: "Anh Dự Chấp, đội trưởng, đây là bạn gái tôi Trọng Nhất Lễ, rất xinh đẹp đúng không?”

Đều nói oan gia ngõ hẹp, hai người trước mặt không chỉ có quan hệ với Chu Nghiêu, còn đều có quan hệ với

Trọng Nhất Lễ.

Chu Dự Chấp không đề cập tới, Tần Nam lại là mối tình đầu nghiêm túc, nhưng đều là vào năm nhất cấp 3, lúc đó Chu Nghiêu còn đang học trung học cơ sở, tất nhiên là không có khả năng biết quan hệ của hai người này.

Hành lang rốt cuộc là nơi công cộng, vừa rồi đối với cảnh tượng Chu Nghiêu vừa hôn vừa ôm, Tần Nam và Chu Dự Chấp đều nhìn thấy, bởi vậy biểu tình cũng không tính là đẹp mắt.

Vẫn là Chu Dự Chấp phá vỡ trầm mặc, nể mặt em họ, một tay đút túi, gật đầu nói với Trọng Nhất Lễ: "Xin chào."

Tầm mắt Tần Nam còn dừng lại trên dấu ấn màu đỏ nặng nề trắng nõn cổ, một lúc lâu mới dời ánh mắt, nhìn chằm chằm vào không trung rồi khô khốc trả lời:

"Ừ".

Chu Nghiêu xấu hổ, bầu không khí đều xấu hổ đến mức sắp nổ tung cũng không hề phát hiện, chỉ cần ôm Trọng Nhất Lễ vào trong ngực, lúc chia tay còn đổ thêm dầu vào lửa nói lời tạm biệt với bọn họ: "Anh Dự Chấp, đội trưởng, nếu không có việc gì thì em sẽ cùng bạn gái tôi ăn cơm trước đi, buổi chiều gặp mặt trên sân bóng!”

Biểu tình của Chu Dự Chấp không lộ ra ngoài, ngược lại tính tình của Tần Nam thật sự táo bạo, vừa mới vào lớp liền đã đổ thùng rác ở cửa, mấy người trong lớp sợ tới mức còn chưa đi ăn cơm cũng không dám thở một tiếng.

Lúc trước Chu Dự Chấp có thể còn có thể an ủi Tần Nam bằng cách nói trên đời này không có thảo dược, cần gì phải tiếp tục treo cổ trên người Trọng Nhất Lễ, nhưng hôm nay ngay cả sự phẫn nộ mình đè nén ở đáy lòng cũng không giải thích được, chứ đừng nói là an ủi Tần Nam.

Sau khi trở lại chỗ ngồi, cây bút nước làm bạn với Chu Dự một tuần liền đột ngột gãy trong lòng bàn tay anh. Sau giờ học, đội bóng rổ còn có huấn luyện thể lực, Trọng Nhất Lễ thật sự rất thích Chu Nghiêu, nếu không cũng sẽ không đợi mỗi lần đều chờ anh huấn luyện xong mới về nhà, đây chính là đãi ngộ trước kia Tần Nam chưa từng có.

Chu Dự Chấp không thuộc đội bóng rổ, mỗi ngày kiên trì chơi bóng là vì rèn luyện sức khỏe và thư giãn, chấm dứt thời gian tập thể dục hôm nay anh lên khán đài lấy áo khoác và túi xách, Trọng Nhất Lễ đang ngồi ở

hàng ghế đầu xem Chu Nghiêu.

Chai nước khoáng trống rỗng bị bóp đến mức kêu lạch cạch.

Trọng Nhất Lễ nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy Chu Dự Chấp trừng mắt nhìn mình, lại quay đầu trở về. Thật nhàm chán.Chu Dự Chấp cười nhạo một tiếng, xách cặp sách lên rồi rời đi.

Trọng Nhất Lễ không biết, từ hai tuần trước đáp ứng sự theo đuổi của Chu Nghiêu, nên mỗi ngày tan học đến chờ anh huấn luyện, khối lượng tập luyện của đội bóng rổ đã tăng gấp đôi dưới sự tức giận của Tần Nam, không chỉ. thời gian huấn luyện bị kéo dài nhưng độ khó huấn luyện cũng tăng vọt.

Các thành viên trong đội đều kêu khổ không ngừng mỗi ngày.

“Đội trưởng, đây là huấn luyện người chết!”

“Đưa nước cho tôi đi, tôi sắp chết đến nơi rồi!”

"Đội trưởng tha mạng đi, chân tôi sắp gãy, thật sự chạy không nổi..."

"...."

Trong sân bóng lớn như vậy, người duy nhất có thể cười phỏng chừng chỉ có Chu Nghiêu, thể lực của anh vốn ưu tú, hơn nữa Trọng Nhất Lễ ở bên cạnh ban cho anh sự chống đỡ và cổ vũ vô hình, mỗi lần huấn luyện kết thúc đều là người vui vẻ nhất.

Người khác đều là bạn gái tới đưa nước cho, còn Chu Nghiêu thì trông mong cầm nước đi cho bạn gái uống.

"Học tỷ, ngồi đây có nóng không, có muốn uống chút nước không?"

Nói xong, Chu Nghiêu mở nắp chai ra, đưa bình nước đến bên miệng Trọng Nhất Lễ, đây là sự ân cần của tiểu cẩu, mấy nữ sinh một bên tới đưa nước nhìn thấy liền hâm mộ ghen tị.

Cuối tháng chín gió vẫn còn nóng Nhai má Trọng Nhất Lễ có chút ửng hồng vì mặt trời lặn, cô lắc đầu, cầm khăn giấy lau đi mồ hôi nóng trên trán Chu Nghiêu, nhẹ giọng nói: "Tôi không khát, anh tự uống đi.”

“Ừm!”

Giai nhân ở bên cạnh, cho dù là uống nước anh cũng vặn vẹo, Chu Nghiêu cũng cảm thấy thật ngọt ngào.