Chương 4: Ngón Giữ

Trước khi về nhà, Trọng Nhất Lễ không quên đến hiệu thuốc mua thuốc tránh thai khẩn cấp, cô bẻ đôi viên thuốc ra và nuốt theo hướng dẫn, sau đó đem toàn bộ thuốc còn lại cùng với hộp thuốc ném vào thùng rác chung cư.

Mặt trời lặn nghiêng về phía tây, trong biệt thự ánh sáng mờ nhạt, Trọng Nhất Lễ giẫm lên hào quang vụn vặt đi lên lầu, vừa vặn đυ.ng phải Trịnh Hi ôm một hộp trang sức màu tím vuông vắn từ trong phòng đi ra.

Từ bước chân cẩn thận của Trịnh Hi khi đóng cửa, có thể nhìn ra tính quý giá của chiếc hộp trong lòng cô ta. Trong phòng quà của Trọng Nhất Lễ còn có một hộp trang sức cùng màu sắc và kiểu dáng, đó là món quà sinh nhật mà Trọng Ngạn tặng cô khi Trọng Ngạn còn sống. Theo như lời Trịnh Linh nói, nó được thiết kế đặc biệt bởi một nhà thiết kế nổi tiếng nước ngoài, tìm khắp bầu trời hay dưới lòng đất cũng chỉ có một cái này.

Không ai không thích lễ vật có một không hai, khi còn nhỏ Trọng Nhất Lễ nhận được món quà này từ trong tay Trịnh Linh thì vui vẻ rất lâu, nhưng từ khi Trọng Ngạn chết, Trịnh Linh quang minh chính đại dẫn Trịnh Hi vào Trọng gia, tất cả đồ vật liên quan đến "mẹ ruột" của Trọng Nhất Lễ đều bị bà ta ném góc nào đến không biết.

Nhưng điều chắc chắn là hộp trang sức mà Trịnh Hi đang cầm không phải của cô ta, mà Trịnh Linh cũng không mù quáng đến mức làm ra chuyện lấy đồ của cô đi lấy lòng con gái của bà ta.

Trọng Nhất Lễ cười lạnh trong lòng. Cái gọi là độc nhất vô nhị chẳng qua chỉ là một trò đùa, cũng không biết Trịnh Linh chỉ lừa gạt một mình cô hay là lừa gạt cả Trịnh Hi.

Trịnh Hi nghe được tiếng bước chân ở cửa cầu thang, ngẩng đầu đối diện với tầm mắt lạnh lẽo, hai chị em có quan hệ một nửa huyết thống chưa bao giờ gặp nhau từ lần đầu tiên, lúc Trịnh Linh ở đây Trịnh Hi có lẽ còn giả bộ nhu thuận, một khi ở một mình liền lộ ra bản tính của mình.

Khi ánh mắt đảo qua dấu vết khăn lụa trên cổ Trọng Nhất Lễ, Trịnh Hi chế giật một tiếng, giống như là bắt được nhược điểm khó lường gì đó. Trọng Nhất Lễ suốt đêm không về, trên người còn có dấu hôn ái muội, Trịnh Hi vô luận như thế nào cũng phải tố cáo cho Trịnh Linh.

Tuy nói Trịnh Linh đã cùng Chu Thành đã kết hôn, nhưng trước khi tổ chức hôn.lễ, địa vị của "Chu phu nhân" của Trịnh Linh vẫn không ổn định, bất kỳ scandal nào của Trọng gia đều có thể trở thành biến cố ngăn cản bà ta gả vào Chu gia.

Trịnh Linh sẽ không cho phép biến cô này xảy ra, mà Trịnh Hi lại có thể lợi dụng biến số này trị Trọng Nhất

Lễ.Bởi vì danh bất chính ngôn thuận, Trịnh Hi từ nhỏ đến lớn chịu không biết bao nhiêu ủy khuất, dựa vào cái gì cũng là Trọng Nhất Lễ từ trong bụng Trịnh Linh lại có thể được thiên vị và yêu chiều?

Cô ta cũng muốn sống tốt hơn. Phòng của Trọng Nhất Lễ ở tầng bốn, khi tầm mắt giao nhau, bước chân của cô không dừng lại, bóng dáng mảnh khảnh trong ánh sáng chỉ chốc lát sau đã biến mất trước mắt Trịnh Hi.

Trịnh Hi vốn định trực tiếp xuống lầu, nhưng vẫn đại phát từ bi dừng lại phía sau Trọng Nhất Lễ, nói cho cô biết: "Chú Chu bảo chiều mai chú thu dọn đồ đạc chuyển đến Chu gia, hãy quý trọng nốt đêm nay đi chị gái, tiếp tục ở lại đây.”

Tám giờ tối, Trịnh Linh và Đặng Hoa Khang trở về cùng nhau. Khi đó Trọng Nhất Lễ vửa ngủ dậy, xuống lầu lấy nước uống, lúc đi ra ngoài vừa lúc cùng hai người đối mặt. Gương mặt Trọng Nhất Lễ không chút thay đổi vòng qua bọn họ tiếp tục đi.

Ánh mắt Trịnh Linh khóa chặt cô, Trọng Nhất Lễ đi ngang qua bên cạnh, bà ta liền nắm lấy cánh tay cô, chất vấn: "Cổ của con bị sao vậy?”

Buổi chiều sau khi Trọng Nhất Lễ trở về phòng lại tắm rửa một lần nữa, cô đã vứt toàn bộ quần áo Chu Dự Chấp mua cho cô vào thùng rác, bộ quần áo ngủ bảo thủ nhất trong tủ quần áo cũng không thể che cổ, vết hôn đỏ thẫm đặc biệt rõ ràng trên làn da trắng nắng của cô.

Trọng Nhất Lễ hất tay Trịnh Linh ra, không kiên nhẫn dừng bước, liếc mắt nhìn bà, lúc đó phát ra một tiếng chế nhạo: "Không phải Trịnh Hi đều nói cho bà biết, còn hỏi cái gì nữa? Bà cùng nhiều nam nhân như vậy làm chuyện, bà "Ba—" Tiếng vỗ tay thanh thúy cắt đứt lời nói tiếp theo.

Đây là lần đầu tiên Trịnh Linh đánh cô, nhưng Trọng Nhất Lễ biết, cái tát này cũng không phải vì Trịnh Linh thẹn quá hóa giận, mà là Trịnh Linh sợ những lời này làm tổn hại đến hình tượng của mình trong lòng Đặng Hoa Khang.

Đặng Hoa Khang, người này nói dễ nghe là tài xế của Trọng gia nhiều năm qua lao khổ, nói khó nghe, ông ta là người tình cố định của Trịnh Linh.

Nhân tiện, ông còn là cha ruột của Trịnh Hi. Năm Trọng Nhất Lễ hai tuổi, Trọng Ngạn làm việc ở nước ngoài một thời gian dài và không về nước, chính là thời điểm đó bà ta có thai Trịnh Hi.

Một cái tát này là hành vi theo bản năng, chờ sau khi phản ứng lại Trịnh Linh lập tức hối hận, ở điểm mấu chốt này, bà ta thật sự không nên tùy ý dụng sự, nếu Trọng Nhất Lễ ghi thù, ở trước mặt người Chu gia cùng bà ta xé rách da mặt, như vậy chỉ có bà ta thiệt.

Khuôn mặt nóng bừng vì đau đớn, nhưng Trọng Nhất Lễ cũng không nói gì, cầm chai nước khoáng rời đi, một cái liếc mắt cũng không cho Trịnh Linh cùng Đặng Hoa Khang phía sau cô.

Gió đêm tháng chín mát mẻ, Trọng Nhất Lễ ngồi trên lan can ban công lặng lẽ hút thuốc, khi điếu thuốc thứ ba cháy hết, cách đó vài mét truyền đến tiếng cửa sổ sát đất đẩy lên. Trọng Nhất Lễ nghiêng đầu nhìn, Chu Dự Chấp đang từ trong phòng ánh đèn sáng ngời đi ra, đứng trên sân thượng có cấu trúc giống biệt thự của cô. Quần áo trên người anh gần như không khác gì trên bàn ăn ngày hôm qua, tay phải cầm một chai đồ uống đóng hộp.

Chu Dự Chấp một tay mở nắp lon, giơ lên bên miệng, uống một ngụm chất lỏng trong đó, lúc này mới lười biếng nhìn về phía Trọng Nhất Lễ.

Chu gia và Trọng gia chỉ cách nhau một con đường nhựa rộng năm mét, mười mấy năm qua, giữa bọn họ có quá nhiều đêm tương tự thông qua ánh mắt nhưng không nói nên lời trao đổi.

Nhưng không giống như nửa tháng trước, bọn họ hiện giờ đã ngủ với nhau hai lần, cho nên chỉ cần dựa vào ánh mắt nhìn nhau, Trọng Nhất Lễ dễ dàng thấy rõ trong ánh mắt anh có nhiều trêu chọc.

Bản thân Trọng Nhất Lễ tuy rằng không có cảm giác đạo đức gì, nhưng vẫn buồn cười vì mình lưu lại một tia điểm mấu chốt, cô chán ghét tất cả quan hệ không rõ ràng, bởi vậy mặc dù bạn trai cô thay đổi thường xuyên cũng chưa từng cùng ai cắt đứt quan hệ. Làʍ t̠ìиɦ với Chu Dự Chấp chỉ là cô cố ý trả thù Trịnh Linh, Trọng Nhất Lễ cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới muốn cùng anh duy trì quan hệ ngầm mập mờ không rõ ràng gì, tối hôm qua anh đã vượt qua giới hạn.

Tàn thuốc bị giẫm đạp dập xuống lòng bàn chân, Trọng Nhất Lễ mặt lạnh lùng, ở trong gió đối diện với Chu Dự giơ ngón giữa. Ban ngày cô ngủ quá nhiều, buổi tối Trọng Nhất Lễ trằn trọc trên giường một lúc lâu buồn ngủ, nhưng cơn buồn ngủ nhẹ này cũng không khiến cô đi vào giấc ngủ, cửa phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng lạch cạch của chìa khóa cắm vào lõi khóa.

Tiếng cửa đóng mở phóng đại trong bóng tối gấp mấy lần, trong nháy mắt Trọng Nhất Lễ bừng tỉnh, cô đè nén tiếng hít thở, khi người nọ tới gần giường, trở tay hướng lên trên, sờ được dao gọt hoa quả dưới gối. Một bàn tay thô ráp cầm lấy mắt cá chân Trọng Nhất Lễ, là nơi tối hôm qua Chu Dự Chấp chạm qua, lúc này lại phảng phất bị một con cự mãng quấn lấy mắt cá chân, Trọng Nhất Lễ nổi da gà, cảm giác ghê tởm từng trận xông vào trong miệng.

"Con đĩ nhỏ..."

Giọng nói của Đặng Hoa Khang rất nhẹ, xem ra là không muốn đánh thức Trọng Nhất Lễ, tính toán hãʍ Ꮒϊếp cô lúc cô đang ngủ.