Chương 26: Câu Trả Lời

Không biết bắt đầu từ khi nào, dường như Trọng Nhất Lễ khó có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của mình bởi niềm vui và nỗi buồn của những người xung quanh.

Những giọt nước mắt của cô khi Trọng Ngạn qua đời hội tụ thành một mảnh biển chết, cô sống trên một chiếc thuyền cô đơn, những bi thương cùng phẫn nộ đã từng khắc sâu trong máu cũng trở nên không đau không ngứa theo sự di chuyển của thời gian.

Trạng thái tinh thần tê dại kéo dài một thời gian rất dài, cho đến ngày Trọng Nhất Lễ lần đầu tiên nhìn thấy Chu Nghiêu rơi lệ trước mặt mình, cô thật sự cảm giác được một công tắc nào đó trong cơ thể bị gạt ra, một luồng ấm áp không hiểu sao từ ngực chảy ra rót vào tứ chi, cô đã lâu không gặp cảm giác được mình nguyên lai vẫn là một người có máu có thịt.

Mặc dù chỉ là khoảnh khắc thập phần ngắn ngủi, nhưng cô biết, mình đúng là mềm lòng một chút.

Vì cái gì?

Cô ấy không biết.

Cô ấy cũng muốn biết.

Câu nói kia của Chu Dự Chấp nói không đúng, Trọng Nhất Lễ cũng không phải vì dỗ dành người khác mới "bán đứng thân thể", mà là cô đang lợi dụng thân thể xác nhận một chuyện.

Trọng Nhất Lễ cho rằng mình ít nhất cũng thích Chu Nghiêu, bằng không tâm huyền sao có thể dao động vì một người không quan trọng, nhưng gần một tháng ở chung, ngoại trừ đêm đó rung động, cô đối với Chu Nghiêu không còn cảm giác khác.

Nếu như nói buổi trưa Trọng Nhất Lễ cùng Chu Nghiêu thăm dò điểm mấu chốt của mình còn không cách nào dễ dàng kết luận, như vậy hiện tại, xuyên thấu qua đôi mắt mơ hồ mông lung của Chu Nghiêu, rốt cuộc cô cũng thấy rõ đáp án kia.

......

Trọng Nhất Lễ đã rất lâu không nhớ tới Trọng Ngạn.

Trong trí nhớ bố cô vĩnh viễn đi công tác, tuy rằng mỗi lần trở về đều mang cho cô rất nhiều quà tặng, sủng nịch ôm cô lên người gọi con gái bảo bối, nhưng Trọng Nhất Lễ lại biết, trái tim ông ấy nhỏ đến mức chỉ níu giữ được Trịnh Linh.

Chiều hôm đó Trọng Ngạn say rượu lái xe gây tai nạn, ông ấy ở nhà uống say nồng nặc.

Trọng Nhất Lễ vừa tan học trở về liền nhìn thấy ông ấy ôm bình rượu lẩm bẩm trên sô pha trong phòng khách.

Mùi rượu chói mũi khó ngửi cơ hồ tràn ngập cả biệt thự, Trọng Nhất Lễ vặn mũi, không rõ nguyên nhân đứng tại chỗ.

Trọng Ngạn nghe được động tĩnh mở cửa, quay đầu lại nhìn thấy Trọng Nhất Lễ, say rượu vẫy vẫy tay với cô, miệng lưỡi không rõ nói: "Nhất, Nhất Lễ a, lại đây bên này... Nói chuyện với bố một chút nào.”

Trọng Nhất Lễ chần chờ một lát, buông cặp sách xuống, đi qua ngồi xuống bên cạnh Trọng Ngạn.

Câu hỏi nhẹ nhàng: "Bố ơi, bố có say không?”

"Không! Ta không có say đâu! "Trọng Ngạn nhập nhằng, vung hai tay trên không trung lung tung: "Lúc bố xã giao với người khác gọi là ngàn chén không say!”

Trọng Nhất Lễ cho tới bây giờ chưa từng thấy qua bố mình không có hình tượng như vậy, nhất thời cũng không biết nên đáp lại như thế nào, chỉ có thể ở vị trí yên lặng gật đầu.

Trong phòng khách trầm mặc vài giây, Trọng Ngạn liền rót một ngụm rượu mạnh, nhe răng trợn mắt nuốt vào trong dạ dày mới thở hổn hển ôm lấy bả vai Trọng Nhất Lễ, hỏi cô: "Con gái bảo bối, con có biết mẹ đi đâu không?”

"Ừm."

Trọng Nhất Lễ lúc đó còn rất ngoan ngoãn, mặc dù trong lòng sợ người bố say rượu phát ngôn hàm hồ này, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Mỗi buổi chiều mẹ đều đến thẩm mỹ viện.”

Nghe nói như vậy, Trọng Ngạn đột nhiên ở trước mặt cười ha ha, cười khóe mắt lại rơi lệ, ông ấy mạnh mẽ đem bình rượu đập xuống đất, mặt giận dữ kéo Trọng Nhất Lễ từ trên sô pha lên, một ngón tay hướng cửa hướng nàng rống to: "Thẩm mỹ viện? Con có biết đó là nơi nào không? Và thẩm mỹ viện chết tiệt đó!”

Cánh tay giống như một đoạn chu nào đó bị ngón tay Trọng Ngạn bóp đến đỏ bừng, Trọng Nhất Lễ sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, không dám ngẩng đầu, cũng không dám nói chuyện.

Nhưng một giây sau, Trọng Ngạn lại buông cô ra như biến thành một người khác, ông ngồi xổm xuống, ôm Trọng Nhất Lễ vào trong ngực, ngày thường một người cao lớn như vậy trong hình ảnh như vậy lại phảng phất còn yếu ớt hơn cả cô gầy gò.

Trọng Ngạn run rẩy vai, tựa vào người Trọng Nhất Lễ khóc đến khàn giọng: "Vì sao a, Nhất Lễ, con có thể nói cho bố biết, ta yêu mẹ con như vậy, tại sao bà ấy lại phản bội ta? Tại sao vậy! Ta vì bà ấy mỗi ngày ở bên ngoài xã giao dốc sức, ở trong bữa tiệc uống đến nôn hết ra, không phải là vì cho bà ấy một cuộc sống tốt hơn sao? Trước đây ta quá nghèo, bà ấy khinh thường tôi, nhưng bây giờ thì sao? Biệt thự, xe sang, đồ trang sức, ta có thể cho bà ấy bất cứ điều gì, bà ấy cuối cùng có điểm nào không hài lòng với ta! Trong mắt bà ấy, mẹ nó thậm chí còn kém tài xế chó má khốn khϊếp đó!”

Trọng Nhất Lễ cũng nằm sấp trên vai Trọng Ngạn khóc, cô sợ bố và rùng mình trước người mẹ xa lạ mà ông miêu tả bằng lời, dưới sự bức hỏi của Trọng Ngạn, cô chỉ có thể nghẹn ngào lắc đầu: "Bố, con thật sự không biết..."

......

......

Khuôn mặt Chu Nghiêu lúc này cơ hồ hoàn toàn trùng khớp với Trọng Ngạn.

Anh cũng hai mắt đỏ thẫm véo bả vai, bức hỏi cô đến tột cùng vì sao phải phản bội, vì sao phải nɠɵạı ŧìиɧ, rõ ràng anh yêu cô như vậy.

Trái tim dường như bị chặn bởi một cái gì đó.

Không biết từ khi nào, cô cũng đã biến mình thành bộ dáng của Trịnh Linh.

Bộ dáng của người cô ghét nhất trên thế giới này.

Cô có tư cách gì chỉ trích Trịnh Linh, rõ ràng mình cũng là người xấu xí như vậy, vì thỏa mãn du͙© vọиɠ cá nhân đùa bỡn tình cảm của một người, trong lúc bất tri bất giác trở nên ghê tởm.

Cho dù ban đầu hoang mang, giãy dụa, nhưng cuối cùng cô vẫn là trong quá trình tự cam chịu sa đọa, từng bước bước bước vào vết xe đổ của Trịnh Linh.

Có bao nhiêu căm hận Trịnh Linh, liền có bao nhiêu ghét chính mình.

Trọng Nhất Lễ nghĩ, trái tim cô hẳn là đau một chút.

"Xin lỗi..."

Áy náy cùng tự trách mình tàn sát bừa bãi mà đến, đè nặng đến Trọng Nhất Lễ sắp thở không nổi, cô có chút luống cuống lau nước mắt trên gương mặt Chu Nghiêu, nhưng ngoại trừ xin lỗi cô không biết còn có thể nói cái gì: "Thực xin lỗi, Chu Nghiêu, thật sự rất xin lỗi..."

......

Về sau ý thức vô tri vô giác, trận kịch hoang đường này làm sao kết thúc Trọng Nhất Lễ đã hoàn toàn không nhớ ra.

Trong lúc hoảng hốt, cô bị người ta đưa ra khỏi trường học, đưa về phòng Chu gia.

Lúc tỉnh lại trên giường đã là rạng sáng.

Trong tủ đầu giường không tìm thấy thuốc lá, hộp thuốc lá trong túi cũng đã sớm trống rỗng.

Trọng Nhất Lễ bàng hoàng trong bóng đêm một lát, sau đó ra ngoài đi đến phòng Chu Dự Chấp.

Động tĩnh lật hòm không nhỏ, Chu Dự Chấp ngủ không sâu, không bao lâu sau đã bị đánh thức.

Trong bóng tối sáng lên một đám lửa, cằm gầy gò của thiếu nữ bị ánh lửa chiếu sáng trong chớp mắt, giữa cánh môi màu sáng ngậm tàn thuốc, động tác thuần thục châm lửa.

Chu Dự bám biển đứng dậy ngồi xuống bên giường, nhìn người đứng ở cuối giường, khàn giọng đọc tên cô.

"Trọng Nhất Lễ."

Trọng Nhất Lễ ngậm điếu thuốc ngước mắt lên, trong bóng tối đối diện với ánh mắt của anh.

"Chia tay với Chu Nghiêu cứ như vậy làm cho cô khổ sở sao?"