Chương 41: Lỡ lời (1896)

“Gặp lại sau.”

Ngày hôm đó, Tưởng Thừa Trạch chỉ để lại một câu như vậy rồi vội vàng rời khỏi nơi ở của Dư Mẫn.

Anh không xóa Wechat của Dư Mẫn.

Sự việc đã xảy ra rồi, cho dù Dư Mẫn có động cơ thầm kín thì cuối cùng người cắn câu vẫn là anh…

Nếu cô yêu cầu bồi thường, tiền bạc hay tài nguyên, chỉ cần cô mở miệng, anh sẵn sàng trả giá cho sự buông thả của mình.

Nhưng Dư Mẫn lại không làm như vậy.

Khoảng một tháng sau đó, Dư Mẫn không gửi cho anh một lời nào.

Lần nữa gặp lại nhau là trong một nhà hàng kiểu Tây.

Cuối tháng chín, một người bạn luôn độc thân bất ngờ thông báo đã tìm được chân ái, vui vẻ mời anh đi ăn tối, muốn chia sẻ chuyện tình yêu với anh.

Địa điểm là trong một nhà hàng kiểu Tây rất có tình thú.

Từ lúc ngồi xuống gọi món đến lúc đồ ăn lên, bạn anh vẫn cứ nắm tay bạn gái, niềm vui không ngớt bộc lộ ra ngoài.

Tưởng Thừa Trạch im lặng lắng nghe, đột nhiên đυ.ng phải một bóng người quen thuộc ở bàn ăn cách đó không xa.

Đúng là Dư Mẫn.

Bóng đêm bao phủ, những khu vườn ngoài trời được thắp sáng bằng đèn khảm dưới sàn.

Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, cô cầm ly rượu lên, quan sát màu rượu dưới ánh đèn.

Giống như những gì anh đã dạy cô trong đêm mưa bão đó.

“Nhất định phải nếm thử Chateau Palmer 1999 đấy, đây là loại rượu yêu thích của tôi, xứng đáng với danh hiệu đệ nhị sứ đồ.”

Người đàn ông mặc vest quay lưng về phía anh, ngồi đối diện cô đĩnh đạc nói.

Áo mũ chỉnh tề, phẩm vị không tầm thường.

Giọng nói của bạn tốt bắt đầu trở nên xa xăm, Tưởng Thừa Trạch không nghe được một chữ nào, ánh mắt anh đều dán lên mặt Dư Mẫn.

Dưới lời nói ân cần của người đàn ông ngồi đối diện cô.

Ly rượu của hai người đã cạn, lại một lần nữa được rót rượu vào.

Thức ăn trên bàn lên từ món khai vị đến món chính.

Tưởng Thừa Trạch cứ nhìn như vậy.

Cho đến khi một chiếc hộp dài bằng nhung được đẩy ra từ trong lòng người đàn ông về phía Dư Mẫn, sau đó “pặc” một tiếng được mở ra.

“Người buôn bán châu báu hợp tác với tôi đưa tới, tôi nghĩ cô đeo sẽ rất đẹp nên muốn tặng cho cô.”

Chiếc hộp bị thân hình người đàn ông che lại, Tưởng Thừa Trạch không thể nhìn rõ bên trong là cái gì, không cách nào biết được nó có đắt giá hay không.

Nhưng từ biển cảm trên mặt Dư Mẫn thì xem ra cô cũng không đặc biệt vui vẻ, thậm chí còn có chút bất lực…

“Tôi không thể nhận cái này được.” Thật lâu sau, cô mới mở miệng, chần chờ muốn nói thêm gì đó, đột nhiên che miệng lại, đẩy ghế ra, chạy tới hướng lối ra của hoa viên.

“Sao… làm sao vậy?” Người đàn ông đối diện đứng dậy muốn đuổi theo, điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên, vang lên không ngừng.

“Xin lỗi tôi ra ngoài một lát.”

Tưởng Thừa Trạch để lại cho anh bạn kia một câu liền đứng dậy đuổi theo hướng Dư Mẫn rời đi…

Cuối cùng lúc đến cửa wc anh cũng thấy bóng dáng cô đang bám vào bồn rửa mặt, nôn khan.

Tim chợt thắt lại, một khả năng nào đó chợt hiện lên trong đầu.

Anh sải những bước dài về phía cô, cuối cùng đỡ được cô trước khi cô ngất xỉu té xuống.

Đăng ký, khám bệnh, thanh toán…

Sau khi bế Dư Mẫn lên, Tưởng Thừa Trạch đi thẳng đến bệnh viện gần nhất, tự mình hoàn thành toàn bộ quy trình nhập viện.

Kết quả kiểm tra rất nhanh đã có, không phải như anh lo lắng cô đang mang thai, mà là dị ứng thức ăn.

Bác sĩ cắm kim tiêm vào mạch máu trên mu bàn tay nhợt nhạt của cô.

Chất lỏng lạnh lẽo không ngừng chảy vào cơ thể cô dọc theo ống truyền dịch khiến cô không khỏi rùng mình…

Tưởng Thừa Trạch nhớ tới bữa cơm ban nãy cô không động vào nhiều.

Anh đứng dậy tìm y tá xin một túi chườm nóng, khi trở về thì Dư Mẫn đã tỉnh rồi.

“Đặt ở dưới tay đi, sẽ không lạnh nữa.” Đây là câu nói đầu tiên của hai người sau nhiều ngày xa cách.

Anh giúp cô nhặt di động, giương mắt chỉ vào túi truyền dịch trên đỉnh đầu cô, ý bảo cô còn phải đợi một lúc lâu nữa.

“Cảm ơn.” Dư Mẫn ngồi ngay ngắn lại.

Năm ngón tay cô cuộn lại, nhẹ nhàng nắm lấy túi chườm nóng, nhưng sau khi anh ngồi xuống lại không nhịn được trộm nghiêng đầu nhìn anh.

Không thể không nói, Dư Mẫn có một đôi mắt thâm tình.

Đôi mắt mang vẻ đẹp cổ điển của cô luôn lấp lánh ánh nước, khi nhìn người khác thì dịu dàng đa cảm, trong hàm súc lại kèm theo lưu luyến…

Dường như có một tình cảm sâu sắc đang cất giấu muốn nói ra.

Trong lòng không khỏi lại hiện lên cơn mưa xối xả kia.

Đêm mưa, cô cũng nhìn anh như vậy, vứt bỏ sự dè dặt thường ngày, nhìn anh say đắm…

Trong lúc xao động, Tưởng Thừa Trạch quay đầu đi, tránh ánh mắt của cô.

Đúng lúc này, cuộc gọi của Tô Mạn phá vỡ sự im lặng.

Năm ấy Wechat chưa có chức năng chuyển giọng nói thành văn bản.

Giọng nói của Tô Mạn cứ thế truyền ra từ điện thoại, cho dù Dư Mẫn đã chỉnh nhỏ âm lượng xuống, nhưng Tưởng Thừa Trạch vẫn nghe được mấy chữ như “tiến triển, “hẹn hò”.

Hình ảnh trước đó trên bàn ăn giống như một gáo nước lạnh dập tắt những hồi ức xao động của Tưởng Thừa Trạch.

“Anh… và Mạn Mạn, hai người bây giờ còn liên lạc không?” Xong việc, Dư Mẫn mới mở miệng thử thăm dò.

“Còn.” Anh thờ ơ đáp lại, không nhịn được hỏi cô, ““Đúng rồi, bạn trai hiện tại của Tô Mạn, em đã từng gặp qua anh ta chưa?”

Sau khi chia tay với Tô Mạn, Tưởng Thừa Trạch đã có lần thay đổi quan điểm về Dư Mẫn trong một thời gian ngắn.

Nhưng giờ nhìn lại, nếu cô đã sớm có tâm tư đối với anh, thì người được hưởng lợi từ sự lắc lư qua lại của Tô Mạn chẳng phải là cô sao?

Anh lại nhớ tới tối hôm đó ở dưới lầu tiểu khu, cô bất thường túm lấy anh muốn tìm USB…

Nếu anh lật lại cái kén của quá khứ, anh sẽ tìm thấy rất nhiều chi tiết đầy sơ hở…

Anh nhìn cô, chờ cô giải thích.

Đại khái Dư Mẫn cũng đoán được, không giải thích, chỉ nằm trên giường bệnh nôn khan…

Sợi dây nhỏ giọt đung đưa dữ dội theo chuyển động của cô.

Anh khẩn trương đứng dậy đi tới, “Lại muốn nôn à?”

Tới gần hơn thì lại phát hiện ra điểm bất thường trên khuôn mặt cô, cô chỉ đang giả vờ…

Anh buông tay, lùi ra một khoảng, càng thêm cường điệu hỏi.

“Bác sĩ nói em bị dị ứng với nấm porcini. Dị ứng nấm thông thường đều nhắm vào một loại vi khuẩn, trước kia em không phát hiện ra sao?”

Bị lừa hết lần này đến lần khác, anh không nhịn được dùng ác ý để suy đoán cô.

Lời vừa nói ra, Dư Mẫn đã mở to hai mắt không thể tin được nhìn anh.

Đột nhiên cúi đầu, mỉm cười.

Môi cô tím tái, sắc mặt tái nhợt, dưới ánh đèn lạnh lẽo của bệnh viện, trông cô có vẻ ảm đạm khó tả.

Trái tim bất giác thắt lại khi nhận ra đã muộn.

Nói gì đó đi, anh tự thúc giục bản thân, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào…

Sống hơn hai mươi năm, tài ăn nói của Tưởng Thừa Trạch chỉ giới hạn ở thời điểm tranh đấu, anh có thể bình tĩnh đối mặt với bất kỳ lời chỉ trích hay đối địch nào, nhưng anh lại không biết nói như thế nào trước sự mong manh và nụ cười ảm đạm của Dư Mẫn.

Thời gian trôi qua thật chậm, thật chậm. Nhưng lại phảng phất qua rất nhanh.

Gió lạnh từ cửa sổ thỉnh thoảng lại thổi vào, đập vào không gian tĩnh lặng sắp vụn nát này.

Cho đến khi cửa phòng bệnh bị đẩy ra, người đàn ông anh nhìn thấy trong nhà hàng đẩy cửa tiến vào, Dư Mẫn không chút do dự rút ống truyền dịch ra, đứng dậy kéo người mới tới, không chờ nổi một khắc muốn rời khỏi phòng bệnh.

Lúc này anh mới như vừa tỉnh lại giấc mộng, nghe thấy bản thân khe khẽ nói mớ “xin lỗi”.

Cùng lúc đó, điện thoại di động rung lên.

Anh mở ra xem, là Dư Mẫn đã chuyển khoản.

Số tiền vừa đúng với chi phí nằm viện mà anh đã ứng trước đó.

Xin lỗi, vừa rồi anh đã nói nặng lời.

Anh cân nhắc từ ngữ, rất lâu sau mới gửi đi một lời xin lỗi đơn giản.

Wechat nhảy thông báo nhắc nhở tin nhắn gửi đi thất bại: Bạn không phải là bạn tốt của đối phương.

Anh cúi đầu nhìn dấu chấm than màu đỏ.

Hiếm khi, anh cảm nhận được một cơn đau âm ỉ từ trái tim.

Xin lỗi, tự trách, kinh ngạc… đủ loại cảm xúc hiện lên trong đầu, trộn lẫn vào nhau, anh không phân biệt được đó là cảm giác gì, chỉ ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường đã trôi qua mười lăm phút.

Trên thực tế, vào thời điểm đó, anh đã không tránh khỏi sa ngã.

Lúc ấy, nếu anh kịp nhận ra rằng những ghen tuông mất kiểm soát, lòng nghi ngờ, háo thắng cùng cảm giác hoang mang… chính là mặt trái của tình yêu, có lẽ anh sẽ xem nhẹ dấu chấm than chướng mắt kia, đi tìm cô, đối mặt với cô nói lời xin lỗi.

Nhưng anh đã không làm thế.

Kỷ luật tự giác nghiêm khắc từ khi còn nhỏ đã khiến anh bài xích đến tận xương tủy đối với những thứ nằm ngoài tầm kiểm soát.

Vì thế anh đã không nghĩ lại, cũng không muốn nghĩ về nó – chỉ định nghĩa những cảm xúc đó là cảm giác áy náy.

Sau đó, cũng không miệt mài theo đuổi thêm.

Sau kỳ nghỉ ngắn ngủi, Tưởng Thừa Trạch trở lại chi nhánh phía bắc, Tết Âm Lịch mới quay trở về lần nữa.

Khi đó Tô Mạn cũng đã về nước, quyết định tổ chức hôn lễ với Từ Hàng, trịnh trọng gửi cho anh một tấm thiệp mời.