Chương 28: Tiệc mừng thọ (1789)

“Anh chưa từng dẫn ai về nhà, lần đầu tiên dẫn em về đã nói muốn kết hôn, khó tránh khỏi bọn họ sẽ nghĩ nhiều, cho nên… có khó tính hơn một chút, em đừng để trong lòng.”

Từ phòng khách đi ra, Tưởng Thừa Trạch dẫn Dư Mẫn đi tham qua một vòng, xin lỗi cô.

Sự chênh lệch về gia cảnh của hai người còn ở đó.

Dư Mẫn đã lường trước khả năng khó xử trước khi đến đây. Tuy tình hình thực tế tồi tệ hơn cô tưởng tượng, nhưng cô cũng không phải là không có chuẩn bị.

Cô đang định nói thì nghe thấy một giọng nói khác.

Ánh mặt trời ấm ấp chiếu rọi, hoa viên bừng bừng sức sống.

Khi cơn gió nhẹ thổi qua, Dư Mẫn có thể nghe thấy tiếng cánh hoa rơi từ cây anh đào và tiếng cá koi phun bong bóng dưới hồ nước bên chân.

Trong sự im lặng như vậy, chỉ một tiếng thì thầm khe khẽ cũng trở nên đặc biệt rõ ràng.

“Đại thiếu gia mang bạn gái về à?”

“Ừ, nghe nói tháng sau chuẩn bị kết hôn.”

“Vừa trở về đã nói kết hôn? Nhà gái là…”

“Nghe nói gia cảnh người phụ nữ kia rất bình thường, hoàn toàn không sánh được với những người trước kia đại thiếu gia từng xem mắt.”



Trước khi Tưởng Thừa Trạch kết hôn, rất nhiều danh môn khuê tú đều từng tung cành ô liu ra với anh, những người ái mộ anh cũng chưa bao giờ ngừng lại.

Tưởng Thừa Trạch không chọn một ai trong số họ, kể cả Tô Mạn hẹn hò với anh chưa đầy một tháng đã chia tay mà không đợi anh công khai với mọi người…

Bây giờ lại đột nhiên nói có một người bạn gái, lần đầu tiên gặp người lớn trong nhà đã không thể chờ đợi được mà nói đến kết hôn, cho dù là ai cũng sẽ tò mò.

Xuyên qua bóng cây, Dư Mẫn lờ mờ nhìn thấy một vài bóng người, tiếng nói cũng trở nên rõ ràng hơn khi cô đến gần.

“Cô ấy có bầu à?”

Đột nhiên có người hỏi một câu.

Dư Mẫn lập tức sững sờ tại chỗ.

Người bên cạnh nghe vậy sắc mặt cũng trầm xuống, chỉ nói một câu “em chờ anh một chút”, liền sải bước hướng mấy người ở xa xa kia đi đến.

“Thật xin lỗi, lại để cho em nghe mấy loại thảo luận này, anh đã sa thải những người lắm mồm kia rồi, về sau sẽ không phát sinh loại chuyện này nữa.” Ước chừng năm phút sau, Tưởng Thừa Trạch quay lại, bảo đảm với cô.

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, anh đã xin lỗi hai lần.

Dư Mẫn cúi đầu nhìn cá vàng trong hồ, lần đầu tiên cảm thấy trên vai có chút nặng trĩu.

Ghen tị và ngồi buôn chuyện là bản chất của con người.

Ở nơi làm việc trước đây, Dư Mẫn cũng đã nghe thấy những lời nói tương tự sau khi được thăng chức.

“Tuổi còn trẻ dựa vào cái gì mà được ngồi vị trí đấy”, “mới nhập chức được ba năm dựa vào cái gì mà lại được thăng chức quản lý”, “có phải có quan hệ bất chính với vị lãnh đạo nào không”…

Lúc ấy nghi ngờ cũng rất nhiều, nhưng đó là nơi làm việc, cô chỉ cần thể hiện năng lực của mình và cho họ thấy kết quả, những nghi ngờ kia sẽ dần tan biến.

Nhưng còn làm dâu nhà người ta thì sao?

Loại chuyện này nên lấy tiêu chuẩn nào để đánh giá đây?

Dư Mẫn không có kinh nghiệm…

Chỉ có thể sờ từng viên đá để qua sông, bước từng bước một.

Sau khi tân hôn chuyển vào nhà họ Tưởng, điều đầu tiên Dư Mẫn làm là cố gắng xây dựng mối quan hệ tốt với đám người hầu.

Ngày hôm đó ở trong hoa viên nghe được có người khua môi múa mép, Tưởng Thừa Trạch quay đầu đã sa thải mấy người hầu kia, những người còn lại không dám chỉ trích Dư Mẫn nữa, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn cô lại càng thêm vi diệu…

Tựa cung kính nhưng lại không phải cung kính, tựa khinh thường nhưng lại không phải khinh thường.

Bọn họ cố gắng duy trì khoảng cách với cô.

Dư Mẫn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tự mình làm mọi thứ, cố gắng thể hiện sự thân thiết và hòa đồng với họ.

Rốt cuộc, trong một môi trường xa lại, con người chỉ có thể tận lực hạ thấp tư thái của bản thân.

Tốt nhất là chỉ cần thuyết phục đám đông bằng khả năng của mình…

Nếu có người thế nào cũng không phục, phải thăm dò chi tiết, mới biết được nên chèn ép hoặc mượn sức như thế nào.

Huống hồ ở nhà họ Tưởng còn có một “lãnh đạo” là mẹ Tưởng Thừa Trạch, thật không dễ hầu hạ.

Cô đã phải cố gắng hết sức để mượn sức được một số “người nhà” đáng tin cậy để có thể xử lý tốt hơn tình huống phức tạp này.

Trước đây ở nơi làm việc, Dư Mẫn chính là như thế.

Cô tin rằng điều này cũng sẽ hiệu quả trong nhà họ Tưởng.

Nhưng Tưởng Thừa Trạch lại không nhìn thấy điều đấy…

“Nhà anh không có quy củ như thế.”

“Quy củ… gì cơ?”

“Người một nhà ăn cơm, con dâu phải ở bên cạnh thu xếp hầu hạ.”

“À… Vậy quy củ trong nhà là gì?”

“Không có quy củ đặc biệt nào cả, em cứ thoải mái như em muốn, giống Gia Thanh là được rồi.”

Vào đêm tân hôn đầu tiên, Tưởng Thừa Trạch đã nói rõ ngọn ngành với Dư Mẫn.

Nhưng Lâm Gia Thanh là thiên kim nhà họ Lâm, Dư Mẫn làm sao có thể so sánh với em ấy…

Lời này Dư Mẫn cũng chỉ nghe một chút mà thôi.

Có lẽ cảm nhận được cô ở nhà họ Tưởng không được tự nhiên, hai tháng sau Tưởng Thừa Trạch đã đề xuất chuyển ra ngoài.

Thực sự giữa bọn họ không có tình yêu.

Nhưng công bằng mà nói, thời điểm trước kết hôn, nên tôn trọng hay bảo vệ, Tưởng Thừa Trạch anh đều không thiếu.

Cuộc hôn nhân với những mục đích khác nhau, thoạt đầu cũng tốt đẹp và đầy hy vọng.

Về việc làm thế nào mà nó lại dần dần trở thành như ngày hôm nay…

Dư Mẫn cũng không làm rõ được.

Rõ ràng cô đã cố gắng hết sức để làm tròn bổn phận của một người vợ, rõ ràng cô đã dần dần thích nghi và hòa nhập với giới thượng lưu, rõ ràng cô cùng gia đình anh ngày càng hòa hợp hơn…

Nhưng cố tình, khoảng cách giữa cô và Tưởng Thừa Trạch không những không kéo gần lại, mà ngược lại ngày càng xa hơn.

Làm việc và nghỉ ngơi không đồng bộ.

Số lần ngồi ăn chung trên bàn cơm cũng ít đến đáng thương vì lịch trình bận rộn của nhau.

Ngày kỷ niệm không chúc mừng.

Ngủ chung trên một cái giường nhưng lại im lặng như hai người không liên quan.

Thậm chí ánh mắt giao nhau sau khi làʍ t̠ìиɦ, cũng không có lời nào để nói.

Dường như mấy trăm ngày trôi qua, thứ đổi lại không phải là lâu ngày sinh tình, mà là lâu ngày sinh ghét.

Là do nhu cầu không giống nhau sao?

Tất cả những gì anh muốn là một cuộc hôn nhân hợp tác, mà cô đặt cược ngay từ đầu chính là cảm tình của anh.

Đôi khi Dư Mẫn tự hỏi, liệu có phải ban đêm nào đó khi cô uống rượu say đã vô tình tiết lộ suy nghĩ thật của mình không, từ đó gây áp lực lên Tưởng Thừa Trạch…

Nhưng trên thực tế, từ khi kết hôn đến nay cô chưa bao giờ uống rượu say.

Cũng chưa bao giờ để cảm xúc của mình thả trôi đi, hay làm ra bất cứ hành động thái quá nào…

Cô không đòi hỏi quà cáp của anh, không kiểm tra áo khoác của anh như những người vợ khác, ngay cả khi đối mặt với những tin đồn tình cảm của anh, cô vẫn có thể nở một nụ cười khéo léo, nói những lời hào phóng.



Dư Mẫn thật sự không hiểu vấn đề nằm ở đâu.

Hoặc, đây là canh bạc mà cô đã đánh cược thua – không quan trọng cô có nỗ lực hay không.

Chính cô đã từ bỏ vô số con đường Dương Quan, chen chúc trên chiếc cầu độc mộc lung lay sắp đổ này.

Nếu lúc trước cô không cố chấp như vậy, nếu…

Không, quân cờ đã được đánh ra, không có chỗ cho sự hối hận.

Khoảnh khắc cửa xe mở ra, Dư Mẫn lắc đầu từ bỏ suy nghĩ trong đầu.

Cô khom lưng, nở một nụ cười đoan trang thường ngày dưới chiếc ô do quản gia mở sẵn, bước từng bước về phía cánh cửa khép hờ.

Màn đêm dần buông xuống, nhà họ Tưởng thắp đèn sáng choang.

Trong và ngoài biệt thự đều có người đến người đi, nhìn quanh, nam nữ già trẻ đều ăn diện tinh xảo.

Họ mặc những loại vải sang trọng và trang sức đắt tiền, dù tổng thể hay chi tiết đều tiết lộ xuất thân và tài lực của bọn họ.

Muốn chiêu đãi những vị khách như vậy, nhà họ Tưởng ra tay đương nhiên cũng không thể khó coi.

Bàn tiệc được bày biện chỉnh tề, đầy ắp sơn hào hải vị, hai bên sảnh tiệc chất đầy cây xanh quý giá cùng thư pháp và tranh vẽ, trên trần nhà treo một cái lại một cái đèn chùm rực rỡ.

Ánh đèn sáng ngời phản chiếu xuống, chiếu sáng cả sảnh tiệc trở nên nguy nga tráng lệ.

Dư Mẫn an tĩnh đứng bên cạnh bà cụ, đoan trang ưu nhã mỉm cười với từng vị khách tiến tới chào hỏi.

Những lời thăm hỏi và hàn huyên có ẩn ý, cô đã sớm quen.

Không có tình cảm chân thật, tất cả chỉ là lời xu nịnh và khách sáo giả dối.

Cô cảm thấy bản thân giống như một quản lý nhà hàng, chỉ chờ phục vụ xong mấy chục bàn này là có thể tan làm về nhà sớm.