Chương 24: Tác hợp (2271)

“Làm sao em biết được?” Sau khi cúp điện thoại, Tưởng Thừa Trạch hỏi Dư Mẫn, “Chuyện bệnh viện mời một đội y tế từ Mỹ tới.”

Lúc ấy việc ông cụ nằm viện không được công khai ra ngoài.

Sau khi gả vào nhà họ Tưởng, Dư Mẫn mới biết được sở dĩ nhà họ Tưởng ém nhẹm tin tức về bệnh tình của ông cụ không chỉ bởi vì nguyên nhân như Dư Mẫn lo lắng, mà còn bởi vì – lúc ấy ông cụ vẫn chưa hoàn toàn về hưu, sức khỏe của ông liên quan đến việc một số dự án của tập đoàn có thể vận hành thuận lợi được hay không.

Sau đó, Lăng Chí cũng thú nhận rằng bạn của hắn không nói thẳng ra rằng ông cụ nhà họ Tưởng bị bệnh, chỉ là không cẩn thận lỡ miệng nhưng cũng bị hắn đoán được.

Nhưng lúc đó Dư Mẫn lại không biết gì.

Cô nói đúng sự thật cho anh.

Tưởng Thừa Trạch nghe xong, trầm mặc một lát, “Em biết khi nào?”

Khi anh nói điều này, ánh mắt anh vô tình hay cố ý nhìn vào mắt cá chân của Dư Mẫn.

Tất cả mọi thứ lặp lại giống như lịch sử.

Lời xin lỗi không nói thành lời mắc kẹt trong cổ họng, bữa sáng trong dạ dày đều đang quay cuồng.

Cô kinh ngạc nhìn anh.

Cô quả thật có dự định, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ dùng cách trần trụi như này, nhất là sau khi hai người vừa mới phát sinh quan hệ.

Vào thời điểm tế nhị như vậy, bất kỳ yêu cầu nào của cô đều không khác gì một lời đe dọa – đe dọa anh trả tiền mua da^ʍ cho niềm vui ngày hôm qua.

Cô muốn tự bào chữa cho mình, nhưng lại không thể nói ra lời phản bác nào.

Bong gân là thật.

Nhưng cắt điện, bình hoa bị vỡ là do cô thiết kế.

Anh không nghi ngờ thì còn ổn nhưng một khi nổi lên lòng nghi ngờ, mọi thứ đều có thể kiểm tra được, không có cách nào để phủ nhận nó.

Chỉ có thể nói rằng Tô Mạn đã phá vỡ toàn bộ kế hoạch của cô.

Lòng tốt không đúng lúc của cô ấy đã tạo thành cảnh túng quẫn có miệng khó trả lời hiện tại của cô.

Như thể số phận đang chế nhạo cô.

Chế nhạo cô vì không dủ chân thành và thẳng thắn giống như Tô Mạn.

Nhưng cô nào có trọng lượng trong trái tim Tưởng Thừa Trạch như Tô Mạn đâu?

“Ngày hôm qua.” Dư Mẫn cụp mắt xuống, không nhìn vào ánh mắt và biểu cảm của Tưởng Thừa Trạch.

Cô cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nhất để che đi những giọt nước mắt lung lay sắp rơi ra.

Tưởng Thừa Trạch hít một hơi, “Anh biết rồi.”

Trở lại giọng điệu thờ ơ thường ngày khi giao lưu với người lạ, “Anh sẽ sắp xếp.”

Ngày hôm đó Dư Mẫn đã quên cô rời khỏi căn hộ của Tưởng Thừa Trạch như thế nào.

Thang máy liên tục rơi từ độ cao của tầng 32 xuống.

Cô chết lặng dựa vào bức tường thang máy lạnh lẽo, nhìn vào số tầng đang không ngừng thay đổi.

Như thể nhìn thấy trái tim của chính mình rơi xuống.

Tưởng Thừa Trạch đã đồng ý giúp đỡ, cô không thể từ chối cơ hội khó giành được này chỉ vì một chút lòng tự tôn đáng thương kia.

Cô cũng không thể hỏi câu hỏi tự rước lấy nhục – anh đồng ý giúp đỡ là vì Tô Mạn hay là vì bản thân cô?

Cô biết rằng nếu đặt cô và Tô Mạn lên hai đầu đối diện của bàn cân thì bất kể trọng lượng biến đổi như thế nào thì kim đồng hồ nhất định đều sẽ nghiêng về phía Tô Mạn.

Không sao cả, cô vốn dĩ cũng không chờ mong quá nhiều.

Không sao cả, từ khi cô đập vỡ chiếc bình, cô đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất là bị anh phát hiện ra.

Không sao cả, cho dù là do Tô Mạn mở miệng, đạt được kết quả thành công không phải là được rồi sao?

Một tuần sau, với sự giúp đỡ của trợ lý Tưởng Thừa Trạch, Dư Mẫn đưa cha vào ở tại bệnh viên tư nhân nhà họ Tưởng.

Bệnh viện nằm bên bờ sông ngoại ô thành phố, sảnh điều trị ngoại trú rộng rãi có mùi cà phê thay vì mùi formalin, phòng bệnh rộng rãi sáng sủa, nhân viên y tế kiên nhẫn thân thiện.

Những khu vườn riêng rộng hàng chục mẫu, không chỉ có sự tinh xảo của những khu vườn kiểu Trung Quốc mà còn có sự hùng vĩ của những tòa nhà kiểu châu Âu.

Cha của Dư Mẫn được sắp xếp vào tòa nhà an dưỡng nơi ông cụ Tưởng ở, một “nhà kính giảm căng thẳng” được đặc biệt xây dựng trên mái nhà.

Bên trong căn phòng kính rộng lớn, những con đường lát đá cuội màu nâu đỏ trải dài tứ phía, xung quanh là những chậu cây xanh được sắp xếp cẩn thận, xuyên qua con đường mòn bằng đá cuội đi đến bên cửa sổ là có thể nhìn thấy hết núi rừng và con sông bên ngoài bệnh viện.

Môi trường đẹp đẽ khiến cho Dư Khánh Niên đang khẩn trương nhanh chóng được thả lỏng.

Bác sĩ điều trị đã sắp xếp cho ông làm các xét nghiệm máu và chuẩn đoán hình ảnh cần thiết, sau đó lập ra một kế hoạch điều trị kết hợp trị liệu miễn dịch và trị liệu bằng hóa chất.

Đối với các tác dụng phụ có thể xảy ra: buồn nôn, rụng tóc, giảm bạch cầu,… bác sĩ đã kê đơn thuốc trước để chống lại, chẳng hạn như dùng nước súc miệng để ngăn ngừa loét miệng.

Tất cả mọi thứ là để Dư Khánh Niên phải chịu đựng ít khổ sở nhất có thể trong quá trình điều trị.

Sau bốn tháng điều trị, lần chuẩn đoán hình ảnh đầu tiên của Dư Khánh Niên cho thấy khối u nguyên phát ở phổi trái của ông đã giảm gần bốn mươi phần trăm, các hạch bạch huyết di căn ở cả hai phổi cũng giảm đáng kể.

Xem xét tuổi của ông ấy và khả năng tích lũy các tác dụng phụ, bác sĩ điều trị ngay lập tức điều chỉnh kế hoạch điều trị và chuyển sang điều trị duy trì bằng thuốc.

Lại qua hai tháng, Dư Khánh Niên kiểm tra lại lần nữa cho thấy khối u của ông đã giảm hơn sáu mươi phần trăm so với khi bắt đầu phát hiện bệnh, các hạch bạch huyết ở trung thất đã biến mất không thấy.

Sau khi xác nhận với bác sĩ phụ trách, Dư Mẫn quyết định đưa Dư Khánh Niên trở về quê nhà.

Sở dĩ đưa ra quyết định này thứ nhất là do đợt điều trị tiếp theo đơn giản chỉ cần dùng thuốc duy trì là được, cô thấy ngại khi tiếp tục làm phiền nhà họ Tưởng, thứ hai là sau khi điều trị gần nửa năm thì cha cô rất nhớ nhà, bác sĩ cũng khuyên ông ấy nên trở về gặp người thân và bạn bè nhiều hơn, điều này sẽ có lợi hơn cho việc hồi phục sau này.

Trước khi đi, ông cụ nhà họ Tưởng đột nhiên hỏi cô cảm thấy Tưởng Thừa Trạch thế nào.

Ông cụ nhà họ Tưởng đã từng gặp Dư Mẫn khi cô đi cùng cha mình trong bệnh viện.

Ông cụ sống cùng tòa nhà với cha cô, ngày đầu tiên nằm viện, Dư Mẫn đã nhận ra ông cụ bởi khuôn mặt ông có vài phần tương tự với Tưởng Thừa Trạch.

Cảm kích trước tấm lòng bao dung của nhà họ Tưởng, cô cung kính cúi đầu chào ông.

Ông cụ chỉ khẽ gật đầu, thật sự bắt đầu nói chuyện với cô là một tháng sau ở trong hoa viên.

Ngày hôm đó, Dư Mẫn dẫn cha đi tản bộ trong hoa viên như thường lệ.

Trị liệu bằng hóa chất ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc ăn uống của Dư Khánh Niên, vì vậy cô đã đặc biệt làm một số món ăn vặt quê nhà cho Dư Khánh Niên để ông ăn nhẹ sau khi vận động.

Hai người ngồi dưới đình hóng gió, cô mở hộp cơm ra, đột nhiên, một con chó lông vàng chạy đến trước mặt cô, nhìn chằm chằm vào đồ ăn trên tay cô rồi cũng ngồi xuống.

Chó lông vàng là thú cưng của ông cụ Tưởng.

Dư Mẫn từng nghe các y tá buôn chuyện với nhau rằng chó lông vàng là người nhà họ Tưởng đặc biệt chọn tới để ở cùng ông cụ Tưởng.

Mỗi người trong nhà họ Tưởng đều bận rộn, không thể thỉnh thoảng đến chơi với ông cụ theo yêu cầu của bác sĩ điều trị được, vì vậy họ đã chọn một con thú cưng đến để an ủi ông cụ thay họ.

Chó lông vàng tên là Sand, hiền lành hơn những con chó bình thường nhưng vẫn không giấu được thiên tính của động vật, nó háo hức nhìn Dư Mẫn, như kiểu nếu cô không cho nó ăn thì nó sẽ không đi vậy.

“Cho nó ăn một chút đi.” Dư Khánh Niên không nhịn được mở miệng nói.

“Nhưng… nó có ăn được cái này không?” Trước đây Dư Mẫn chưa từng nuôi chó, không biết có thể cho nó ăn hay không, đưa tới miệng nó rồi nhưng lại do dự.

“Nó ăn được, cháu cho nó đi.”

Ông cụ Tưởng ở đằng xa gật đầu với cô, cô mới cẩn thận đút đồ ăn vặt cho con chó.

Con chó lập tức nuốt chửng miếng bánh, lại háo hức trông mong nhìn cô.

Ông cụ Tưởng được y tá dìu đi vào trong đình, nhìn đồ ăn vặt trên bàn, “Đồ ăn vặt quê nhà à? Ông cũng lâu rồi chưa được ăn… Có thể cho ông nếm thử một miếng không?”

Kể từ đó, cho dù là đồ ăn hay đồ chơi giải trí nào đó, Dư Mẫn đều sẽ chuẩn bị thêm một phần.

Phòng bệnh của ông cụ ở bên cạnh, khi rảnh rỗi Dư Mẫn cũng sẽ đi xem có cần giúp đỡ gì hay không.

Mặc dù bên cạnh ông cụ không thiếu người hầu hạ, nhưng không ai trong số họ có thể nói chuyện với ông.

Khi ông cụ buồn chán, ông sẽ để Dư Mẫn chơi cờ và trò chuyện với ông.

Ban đầu Dư Mẫn có chút căng thẳng, nhưng sau một thời gian dài, cô cũng chậm rãi hiểu ra, chỉ coi ông như một người trưởng bối hòa ái.

Trước khi Dư Mẫn đưa cha về quê, cô đã đặc biệt làm rất nhiều món ăn vặt quê nhà để chào từ biệt ông cụ.

Món lớn món bé được xếp vào trong các hộp bảo quản giữ tươi khác nhau, cô cẩn thận hướng dẫn trợ lý của ông cụ cái nào để trong tủ lạnh, cái nào để trong ngăn đá, đồng thời đánh dấu phương pháp và thời gian hâm nóng cụ thể trên các hộp.

Có lẽ thấy cô là người tỉ mỉ, ông cụ đột nhiên mở miệng hỏi, “Mẫn Mẫn à, cháu có bạn trai chưa?”

“… Dạ chưa.”

“Cháu cũng không còn nhỏ nữa, người nhà cháu không vội sao?”

“Cũng sốt ruột ạ.”

“Sắp xếp xem mắt bao giờ chưa?”

“Từng có hai lần.”

“Không ưng được ai sao?”

“Cũng không phải… Chỉ là không thích hợp.”

Ông cụ dừng một chút, “Tiêu chuẩn thích hợp của cháu là gì? Cháu cảm thấy cháu trai của ta có thích hợp không?”

Con nối dõi của nhà họ Tưởng không nhiều lắm, ông cụ Tưởng chỉ có một người con trai và hai đứa cháu trai.

Cháu trai lớn Tưởng Thừa Trạch xấp xỉ tuổi với Dư Mẫn, cháu trai nhỏ Tưởng Thừa Vũ lúc ấy chỉ có hai mươi ba tuổi, nhưng đã kết hôn được hơn nửa năm.

Cháu trai mà ông cụ đang nói đến đương nhiên là Tưởng Thừa Trạch.

“Đừng hiểu lầm, không phải ta muốn báo đáp cháu, ta chỉ cảm thấy cháu là một cô gái rất tốt, hơn nữa cháu trai của ta cũng không tồi. Tuổi tác hai đứa lại tương đương, hẳn là có điểm chung – đúng rồi, cháu không phải là bạn bạn gái cũ của nó sao, hai đứa chắc là gặp qua rồi chứ, cháu thấy nó như thế nào?” Ông nói.

Mong đợi nhìn cô, như thể ông thật sự có ý tác hợp chứ không phải tùy tiện hỏi tới.

Với gia thế nhà họ Tưởng, Dư Mẫn không biết làm thế nào mà ông cụ có thể nói những lời đó một cách bình tình như vậy.

“Cháu…” Cô vẫn đang chìm trong suy nghĩ tìm từ để nói thì lại nhìn thấy bóng người ở cửa thông qua cửa sổ phản chiếu.

Cô quay đầu lại, Tưởng Thừa Trạch đang đứng đó, yên lặng nhìn cô.