Chương 18: Hàn huyên (1516)

Trong thang máy của khách sạn, Dư Mẫn nhìn chằm chằm vào cái bóng được phản chiếu bởi kính thang máy một lúc lâu, rồi mới xoay người lại ấn chọn tầng.

Tài liệu trong tay nhắc nhở cô về mục đích chuyến đi này của mình.

Cô thở hắt ra, đem những suy nghĩ rối ren vứt lại sau đầu, trong tiếng “đinh đong” của thang máy đổi lại thành vẻ mặt nghiêm túc thường ngày.

Khi cô từ phòng hội nghị đi xuống, ngoài ý muốn chính là Tưởng Thừa Trạch vẫn còn đang ngồi ở nơi đó.

Người đẹp chân dài ngồi đối diện Tưởng Thừa Trạch đã sớm không thấy tung tích, ngay cả cốc cà phê cũng bị lấy đi, chỉ còn lại chiếc kệ đầy trà bánh của buổi trà chiều.

Tưởng Thừa Trạch đang dựa vào ghế sô pha, kẹp một điếu thuốc giữa hai ngón tay thon dài, đôi lông mày vốn dĩ cao giờ ẩn hiện sau làn khói, trông anh có vẻ có chút phiền lòng.

Không biết có phải là vì đối tượng xem mắt rõ ràng không dễ ở chung kia của anh đã rời đi hay không.

Dư Mẫn chậm rãi bước ra khỏi thang máy.

Tiếng giày cao gót nện trên sàn đá cẩm thạch giòn vang trong hành lang vắng vẻ, khiến Tưởng Thừa Trạch lập tức quay đầu lại.

Thân thể đang dựa vào sô pha của anh nghiêng về phía trước, đứng dậy, đối mặt với cô, dập điếu thuốc vào trong gạt tàn.

“Đã lâu không gặp.” Anh chào cô từ xa.

Dư Mẫn hơi sửng sốt.

Nếu không phải Tưởng Thừa Trạch mở miệng thì cô vốn định coi như không quen biết, trực tiếp đi qua, nhưng Tưởng Thừa Trạch lại mở miệng.

Nghĩ đến công việc bàn giao cuối cùng đã hoàn thành, bản thân vài ngày nữa cũng sẽ rời khỏi thành phố C, sau này có lẽ sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Cuối cùng Dư Mẫn vẫn nhếch khóe môi lên, ngậm ý cười, “Đã lâu không gặp.”

“Vừa rồi em còn tưởng rằng mình nhìn nhầm, tới xem mắt sao?”

“Không hẳn, chỉ là không cách nào đẩy đi được, tới cho có mặt mà thôi, em thì sao?”

“Tới đưa tài liệu.”

“Phòng họp lầu ba là đồng nghiệp của em đang dùng, em không cần tham gia sao?”

“Không cần, công việc của em đã xong rồi.”

“À.” Tưởng Thừa Trạch đáp lại, sau đó hai người liền rơi vào im lặng.

Bóng của hai người phản chiếu trên nền đá cẩm thạch sáng bóng.

Hai người vốn là người của hai tầng lớp khác nhau, lại xa cách đến bốn năm, muốn tìm đề tài cũng không biết bắt đầu từ đâu.

“Không còn sớm nữa, “ Dư Mẫn đứng trong chốc lát, “Em phải về rồi.”

“Em không lái xe tới à?” Tưởng Thừa Trạch theo hướng cô đi, hỏi.

“Không.” Dư Mẫn lắc đầu, “Nơi này vừa tan tầm đường rất tắc, đi tàu điện ngầm sẽ nhanh hơn.”

Thật ra, xe đã bán rồi.

Nhưng chỗ tốt khi nói chuyện với những người trưởng thành là họ luôn biết đúng mực, sẽ không dò hỏi tới cùng.

Quả nhiên, Tưởng Thừa Trạch chỉ khẽ gật đầu, “Đúng thật.”

Dư Mẫn chào tạm biệt rồi quay người bước ra khỏi cửa lớn.

Khi đứng trên cần thang của khách sạn, chợt nghe thấy người phía sau gọi tên cô.

Dư Mẫn.

Giọng nói trầm ấm, êm tai, ngữ điệu hơi vội vàng, dường như để lộ ra vài lời chưa nói xong, ý tứ còn đọng lại.

Cô quay đầu, xoay nửa người lại, Tưởng Thừa Trạch lại thần sắc như thường nhìn thoáng qua bầu trời, “Trời hình như sắp mưa, em có mang theo ô không?”

Những cây dừa ở lối vào khách sạn “xào xạc” trong gió mạnh, thời tiết âm u lúc chạng vạng như xác minh cho lời nói của Tưởng Thừa Trạch.

Dư Mẫn ngẩng đầu, nhìn thoáng qua mây đen dày đặc, không khỏi khẽ nhíu mày.

Bộ trang phục công sở gọn gàng và chiếc cặp đựng công văn mỏng manh của cô đã tiết lộ sự thật rằng trên người cô không còn chỗ trống để mang ô, hai ngày trước cô cũng đã bán lại xe cho một người đồng nghiệp, thói quen để ô trên xe trong lúc nhất thời còn chưa kịp thay đổi.

Tưởng Thừa Trạch vội liếc cô một cái, “Em đi đâu? Anh chở em đi.”

Dư Mẫn hơi sửng sốt, hồi lâu mới lắc đầu nói, “Không cần, trong chốc lát chắc là không mưa đâu, ở cửa tàu điện ngầm có ô che rồi.”

Tưởng Thừa Trạch có lẽ chưa từng đi tàu điện ngầm, trầm mặc một lát mới gật đầu, “Vậy anh đưa em đến cửa tàu điện ngầm.”

Dư Mẫn vẫn lắc đầu như cũ, “Vừa rồi đồng nghiệp gửi tin nhắn tới bảo em chờ cô ấy đi cùng, anh đi trước đi.”

Tưởng Thừa Trạch hơi nhíu mày, cuối cùng trầm giọng nói, “Vậy tạm biệt.”

Tưởng Thừa Trạch xoay người đi về phía thang máy.

Một lúc sau, một chiếc xe màu đen chậm rãi lái tới trước mặt Dư Mẫn, cô mỉm cười gật đầu với Tưởng Thừa Trạch ngồi ở ghế sau, Tưởng Thừa Trạch cũng khẽ gật đầu lại.

Chờ khi anh quay đầu đi, chiếc xe bắt đầu tăng tốc, rất nhanh đã rời khỏi khách sạn.

Nhìn chiếc xe màu đen biến mất trong dòng xe cộ, Dư Mẫn chậm rãi ngồi xổm xuống, vươn tay đè lên chỗ mắt cá chân bị đau.

Dường như mỗi lần nhìn thấy Tưởng Thừa Trạch, cô đều vô thức nói dối vài câu.

Ví dụ, cô hoàn toàn không có ý định đi tàu điện nhầm, ví dụ, người đồng nghiệp kia không tồn tại - tất cả đều là lời nói dối.

Không phải cô không chú ý, ngay cả một đoạn đường ngắn còn không tránh được.

Mà là vừa rồi khi Tưởng Thừa Trạch gọi cô lại, cô bước hụt, bị bong gân mắt cá chân.

Cô không muốn đế lại ấn tượng tâm cơ trước mặt Tưởng Thừa Trạch, nên lúc nãy mới từ chối yêu cầu của anh, cố đứng một lúc lâu, lúc này mới đưa tay chạm vào, chỉ cảm thấy đau đến xuyên tim.

Cửa khách sạn không có chỗ cho xe taxi đậu.

Dư Mẫn cắn răng đứng lên, mỗi bước đi giống như mỹ nhân ngư dẫm lên mũi dao.

Gió mạnh làm cây cối xào xạc, áo vest của cô tung bay phấp phới trong gió, may mà váy vừa khít nên không sợ bị tung lên.

Thấy cơn mưa sắp đến, cô bước nhanh hơn ra khỏi khách sạn, vẫy một chiếc taxi trên đường, không ngờ lại bị một người phụ nữ mang theo con nhỏ giành trước.

Người phụ nữ kia vội vàng chạy tới trước cô, kéo cửa xe ra, nhìn cô có chút áy náy, “Tôi đang vội đưa con về nhà, người đẹp, cô đợi một chút nhé.”

Không đợi cô trả lời, đã nhét đứa trẻ vào trong xe, bản thân cũng chui vào.

Dư Mẫn gian nan nhảy đến bên cạnh xe, muốn nhắc nhở người phụ nữ thứ tự đến trước sau, ở trước mặt trẻ con càng phải làm gương, nhưng tài xế đã không quan tâm mà nhấn ga chạy đi.

Dư Mẫn mím môi, cô không thể chửi bậy, càng không có cách nào trở thành người đàn bà đanh đá chặn đầu xe được, chỉ có thể để xe taxi nghênh ngang rời đi.

Bốn năm giờ là lúc xe taxi thay ca, không dễ để bắt được xe lúc này.

Dư Mẫn đứng bên đường vẫy tay mấy lần, nếu không phải bị cắt ngang thì chính là bị tài xế cho rằng khoảng cách quá xa cho nên không chịu chở.

Gió càng lúc càng lớn, mây đen ùn ùn kéo đến, sắc trời ngày càng tối.

Đột nhiên, một tia chớp trắng bệch xuyên qua bầu trời, sau đó là tiếng sấm, hạt mưa theo sau tới, chỉ trong chốc lát, chúng chuyển từ thưa thớt sang dày đặc, ầm ĩ đập xuống mặt đường bê tông, mang theo bụi mù mịt và cái nóng oi bức của mùa hè.

Dư Mẫn chạm vào giọt nước mưa trên má, vội vàng lùi vào một gốc cây để trú mưa.

Cơn đau ở mắt cá chân khiến cô vô thức ngồi xổm xuống.

Không có hy vọng bắt được taxi, cô dứt khoát lấy điện thoại ra, gọi một chiếc taxi trực tuyến.

Vừa đặt hàng xong, một chiếc xe ô tô màu đen đột nhiên dừng trước mặt cô, thân xe màu đen quen thuộc, chính là chiếc xe của Tưởng Thừa Trạch mà cô nhìn thấy khi nãy.