Chương 39



Lái xe trở về, Huy

Khang đi từng bước chậm chạp lên nhà, vẻ mệt mỏi thấy rõ. Ngay lập tức cậu thấy

Mai Vân đang ngồi chờ trong nhà. Dừng bước lại, cậu nhìn cô.

Mai Vân vẫn còn cảm

thấy có chút sợ sệt sau khi chứng kiến sự giận dữ của Huy Khang hôm trước, cô đứng

dậy ngập ngừng nói khẽ:

- Huy Khang, anh đừng

vội nổi giận, em tới đây chỉ để nói với anh là ba mẹ em muốn mời anh ăn tối.

Huy Khang nghĩ

chuyện này kiểu gì cũng tới, tránh né cũng chẳng được gì, cậu cũng không muốn

to tiếng hay giận dữ, có lẽ cậu đang rất mệt.

- Tối nay sao?

Mai Vân gật đầu:

- Dạ.

- Mấy giờ vậy? -

Huy Khang hỏi.

Mai Vân mừng những

không dám bộc phát quá, cô cười nói:

- Anh cứ làm xong

công việc của anh rồi tới, họ sẽ chờ mà!

Huy Khang gật đầu

bảo:

- Được rồi, anh sẽ

tới.

Lần này, Mai Vân

không nén nổi sự vui mừng, cô cười tươi rồi nói:

- Huy Khang, thực

sự cám ơn anh. - Cô e dè nói tiếp: - Giờ...em sẽ về ngay.

Huy Khang lại gật

đầu một cái nhẹ. Mai Vân rời đi khỏi ngay lập tức dù trong lòng vẫn còn nhiều

luyến tiếc.

Bước vào phòng,

Huy Khang đóng cánh cửa một cách nặng nhọc rồi dựa luôn người vào cửa, đầu ngả

ra sau, va nhẹ vào cánh cửa gỗ. Huy Khang, đang thực sự rất mệt...

Khoảng 7h30, Huy

Khang khoác lên mình bộ đồ màu xám tro trang nhã và cũng rất cao quý, trông cậu

như vậy có vẻ ấm áp và dễ gần hơn nhiều. Mái tóc chỉ đơn giản chải lại một

chút. Không cần soi lại mình trong gương, Huy Khang lấy xe tới nhà Mai Vân.

Ngôi nhà hiện đại theo

đúng kiến trúc thời nay, tuy nó không quá rộng lớn nhưng cũng rất sang trọng và

tiện nghi.

Bàn tiệc chỉ gồm bốn

người, ba mẹ Mai Vân, cô và Huy Khang. Không khí có vẻ không được tự nhiên lắm

mặc dù Huy Khang đã cố gắng tỏ ra thân thiện.

- Chuyện hai đứa

tôi đã nghe Mai Vân nói qua. Quả thực rất lấy làm vinh hạnh cho chúng tôi.

Ba của Mai Vân nói

với Huy Khang, cậu ngẩng đầu nhìn ông, cố nở nụ cười mỉm, cậu đáp:

- Xin ông đừng nói

như thể đây là cuộc hôn nhân ban ơn vậy. Là chúng tôi tình nguyện, là cuộc hôn

nhân có sự đồng ý từ hai phía, công bằng, nên không có vinh hạnh hay xấu hổ gì ở

đây cả.

Đáy mắt ông hơi

nheo lại cho thấy ông đang nhẫn nhịn thái độ này của Huy Khang. Mẹ Mai Vân liền

lên tiếng:

- Dù thế nào thì

đây cũng là chuyện mừng. Mọi người phải thật vui vẻ thì mới có thể khiến cho

hai đứa thoải mái phải không? Nào, Huy Khang, ăn tự nhiên.

Bà ấy đang gọi tên

mình một cách thân thiện, nhưng đâu đó trong Huy Khang lại thấy khó chịu vô

cùng. Cậu cười gật đầu.

Bốn người chụm ly rồi nhấp thử một ngụm rượu

vang đỏ. Đặt ly xuống bàn, Mai Vân nói với Huy Khang:

- Huy Khang, em

nghĩ anh cũng muốn đám cưới tiến hành thật nhanh đúng không? Nếu như ngày mai

anh rảnh, chúng ta hãy đi một chuyến để làm trước một vài chuyện cần thiết.

Huy Khang nhìn cô

cười nhẹ bảo:

- Em muốn làm gì?

Mai Vân không nhận

ra sự khó chịu và hơi giật mình trong mắt Huy Khang, cô vui vẻ đề xuất:

- Chúng ta cần chọn

thiệp cưới, áo cưới và...nhẫn cưới. Huy Khang, em không có yêu cầu gì nhiều

đâu, bấy nhiêu cho đủ thủ tục là được rồi, chỉ cần anh đi cùng em.

Như sợ Huy Khang từ

chối, cô cố nói:

- Chọn những thứ

đó mà không có chú rể đi cùng thì còn ra thể thống gì nữa.

Huy Khang cười mà

lạnh ngắt:

- Anh có nói là

không đi cùng em đâu.

Nói xong, cậu còn

vỗ vỗ vào vai cô và cười vẻ thân mật, hai người kia cũng cảm thấy vui phần nào.

Huy Khang nói:

- Những thứ đó vốn

chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, nhưng nếu em muốn, ngày mai anh với em sẽ cùng

đi.

Mai Vân xúc động

buông đũa xuống, nhào tới ôm lấy cậu. Huy Khang do dự giây lát rồi cũng đưa tay

lên vỗ vỗ lưng cô. Ba mẹ Mai Vân thì vui mừng mỉm cười.

Không ai nhìn thấy

ánh mắt cậu chợt buồn man mác, thi thoảng thấy rõ những tia nhìn xa xăm.

Huy Khang, làm rất

tốt.

Cậu lái xe trên đường

phó vắng lặng lộng gió, đèn đường mờ mờ như đôi mắt cậu lúc này, trống rỗng và

cô độc. Huy Khang tăng tốc, cảm giác xé gió lao vun vυ"t trong không gian khiến

cậu dễ chịu hơn nhiều.

Huy Khang chợt

không muốn về nhà. Nơi đó ngày càng trở nên trống vắng, như thiếu thứ gì đó

quan trọng. Dừng xe bên vệ đường, Huy Khang muốn được chìm trong màu đen của

bóng tối, muốn được núp mình một lát trong cái không gian màu đen đậm đặc ấy.

Không gian vắng vẻ như đang ngân nga một khúc giao hưởng buồn.

Cách chỗ cậu không

xa là một trạm xe buýt. Một dáng người nhỏ nhắn đang ngồi trên ghế, đung đưa

đôi chân theo nhịp. Huy Khang vô thức không thể rời mắt. Tiếng ù ù của động cơ

tới gần, một chiếc xe buýt dừng lại tại trạm đó. Cô gái thấy chiếc xe đó tới gần,

bất giác đứng dậy như chực leo lên. Bước chân cô khựng lại. Cô không lên, vì

chiếc xe này sẽ đưa cô trở về nhà Huy Khang, còn bây giờ, nơi cô tới phải là biệt

thự của ông chủ tịch. Cô lùi lại ngồi vào ghế như lúc nãy, chờ chuyến khác.

Huy Khang thấy lòng

chua xót, mắt nhắm nghiền, như cách chịu đau đớn một mình.

Có vẻ đã quá giờ

xe chạy qua, không lẽ chuyến xe đó không tới? Minh Hân lo lắng đứng dậy nhìn

quanh, dĩ nhiên không thể thấy chiếc xe màu biển đang ẩn mình trong bóng tối.

Cô giơ tay xem giờ và nghĩ có lẽ đã thực sự muộn. Cúi xuống thắt lại cho chặt

dây giày, Minh Hân quyết định đi bộ tới con phố phía trước để dễ bắt taxi.

Bóng cô nhỏ nhắn

đang dần xa, Huy Khang với tay sang ghế bên lấy chiếc di động của mình.

"Minh Hân

đang đi bộ ở phố hoa sữa, anh tới đón cô ấy đi!"

Tin nhắn được gửi

tới cho Nguyên Hạo, không có tin nhắn trả lời, nhưng Huy Khang biết anh sẽ tới,

cậu chạy chầm chậm theo sau Minh Hân, cách khá xa để làm nhỏ đi tiếng động cơ từ

xe cậu.

Nguyên Hạo chạy

ngược chiều Minh Hân, tới chỗ cô đang đi thì vòng xe lại, chắn ngay trước cô.

Anh xuống xe, cười và nói gì đó, Huy Khang chỉ thấy cô lên xe anh, thế thôi là

yên tâm rồi.

"Cám ơn

anh!"

Tin nhắn thứ hai của

Huy Khang, Nguyên Hạo chỉ lặng lẽ nhìn dòng chữ trên màn hình, khẽ cười rồi tiếp

tục lái xe.

Đưa cô về an toàn,

Nguyên Hạo chào ông chủ tịch rồi mới ra về. Suốt đường đi, Nguyên Hạo không hỏi

Minh Hân điều gì. Hơn ai hết, anh biết rõ những gì đang diễn ra.

Nguyên Hạo rẽ đường,

mắt anh có liếc qua hướng đối diện, anh dễ thấy chiếc cadillac màu xanh dương ấy

đang đứng yên, như chìm trong bóng tối, cũng như đang ngự trị bóng tối.

Hôm sau là ngày chủ

nhật. Minh Hân vẫn giữ thói quen uống cà phê vào buổi sáng. Cô uống một ly cà

phê đen. Thấy ông mình đang tỉa cành đinh lăng ngoài vườn, cô mỉm cười một mình

rồi bước tới.

Khu vườn tuy không

lớn bằng nhà Huy Khang, nhưng quy mô cũng không nhỏ, hơn nữa ở đây còn có nhiều

loại cây khác nhau phục vụ thú vui của ông mỗi khi rảnh rỗi.

Minh Hân nhanh nhạy

cầm cái chậu để cành bỏ đi đưa lên gần ông để ông đỡ phải cúi xuống nhiều lần,

ông thấy vậy thì nhìn cô mỉm cười âu yếm.

Một lát sau, ông

nói:

- Huy Khang hôm

qua có tới đây.

Nghe tới cậu, Minh

Hân hơi khựng lại, nhưng ngay lập tức mỉm cười như không có chuyện gì. Ông dừng

cắt, quay sang nhìn cô nói tiếp:

- Minh Hân, nói thật

cho ông biết, cháu có muốn đi nước ngoài không?

Minh Hân hơi sững

sờ. Có lẽ Huy Khang hôm qua đã nhắc tới chuyện đó với ông.

- Huy Khang muốn

ông cho phép cháu đi ngay bây giờ chứ không đợi tới lúc cháu tốt nghiệp nữa.

Trong lòng Minh

Hân chợt nghĩ, có phải cũng là vì chuyện cậu sắp kết hôn với Mai Vân nên muốn

cô đi xa hay không. Tuy nhiên, việc học vẫn còn đang dở dang, sắp xếp ổn thỏa với

Huy Khang rất đơn giản, nhưng cô lại không muốn gián đoạn, cô muốn hoàn thành

chương trình tại đây trước.

Cô cười bảo:

- Vậy theo ông,

cháu đi hay không mới là tốt.

Ông ôn tồn nói:

- Hiểu Khánh ba

cháu là một người có tài, nhưng lại không thích giao du quá nhiều. Ấy vậy mà nó

lại sinh ra một cô bé nanh lợi hoạt bát. Ngay từ nhỏ, ông đã biết cháu là cô bé

thích khám phá, thích đi đây đi đó. Trời cho ta đôi mắt, hãy chiêm ngưỡng những

gì ta ao ước, trời cho ta đôi chân, hãy bước tới những nơi cháu muốn. Đó là

thành quả của tạo hóa. Ông chắc rằng đôi cánh của cháu lớn rất nhiều, sau này còn

tiếp tục mở rộng, hãy tranh thủ thời gian của cuộc đời, của tuổi trẻ để làm điều

mà tự trong lòng cháu khao khát.

Những lời của ông

như vừa khai sáng đầu óc Minh Hân, cô tròn mắt ngạc nhiên và ngỡ ngàng. Điều

ông nói quả thực rất đúng. Có ước mơ và hoài bão, sẽ có những dự định chinh phục.

Minh Hân, cô ấy có hay không?

Minh Hân nhận ra một

chân lý đúng đắn, cô nhìn ông cười thật tươi rồi lao tới ôm chầm lấy ông. Cô nhẹ

giọng bảo:

- Cháu hiểu rồi,

cháu sẽ đi. Ông ơi, cháu sẽ tới một quốc gia khác, cháu sẽ học hỏi và tích lũy

thật nhiều kiến thức, sẽ sống theo cách cháu muốn.

Ông vui vẻ nở nụ

cười, vỗ vỗ vào lưng cô.

Minh Hân ngồi

trong phòng, cô đang suy nghĩ tới việc cô sẽ đi đâu. Kỳ thi giữa kỳ hai sẽ diễn

ra vào đầu tuần sau, vậy thì có lẽ tuần tiếp theo cô có thể đi. Nhật Bản là xứ

sở hoa anh đào lãng mạn, dòng chảy của những câu chuyện tình yêu, với những con

người cần cù chịu khó, chất phác miệt mài trong lao động, là một nơi đáng để học

tập. Anh, Đức, Ý...là những điểm đến mới của du học sinh, đâu đâu cũng có những

thắng cảnh nổi tiếng, cũng có những con người mang đậm bản sắc và truyền thống

đất nước. Minh Hân cân nhắc hồi lâu rồi quyết định...

Cô định để mặc cho

ông và Huy Khang chuẩn bị hết công tác dừng việc học và cả chuyến bay. Sau khi

mọi việc đâu vào đấy, cô mới thông báo cho bạn bè. Giờ đây cũng chỉ còn có Thư

và Bình là hai người bạn tốt. Có lẽ cuộc sống của họ cũng đều ổn định theo nhịp

sống của triệu triệu con người, với cô, trước mắt chỉ là những con đường của

riêng cô mà thôi.

Còn một người...

Vương Tuấn Lâm...

Có những thoáng

qua chỉ trong phút chốc đã làm trái tim ai đó lỗi nhịp. Có những thoáng qua mà

lại sâu sắc, có những bền lâu mà lại dễ bị phai mờ. Mối nhân duyên thoáng qua ấy,

liệu có thể sâu sắc? Cách trở bởi thời gian, không gian, liệu rung động giữa họ

có thể ươm mầm rồi nảy nở, hay sẽ bị héo mòn, úa tàn, hoặc sẽ bị dập tắt khi còn

chưa chớm sinh sôi?

Bởi ân oán hận

thù...

Bởi trăn trở lựa

chọn giữa việc muốn làm, việc phải làm và nên làm...

Bởi...chỉ là

thoáng qua...

Đã khuya, Minh Hân

vào gặp mẹ. Nghe bác sĩ nói mỗi ngày trôi qua, cơ hội sống của mẹ cô ngày một lớn.

Vậy là cái hy vọng mẹ thức dậy trong cô lại dâng lên mãnh liệt, nỗi nhớ và tủi

vốn đã nguôi dần khi cô có cuộc sống ổn định và vui vẻ. Nhưng đó chỉ là cuộc sống

của một đứa trẻ, đúng, là một đứa trẻ. Còn khi trưởng thành, cô nhận ra nhiều

điều về cuộc sống, chỉ là đơn giản thôi, nhưng nó cũng khiến bao người trăn trở

đuối sức.

Sống...thực không

hề dễ dàng...

Sáng, Mai Vân tới

nhà Huy Khang. Họ quyết định xem qua các bản thiết kế thϊếp mời và váy cưới

trên internet trước chứ không tới cửa hàng. Huy Khang lãnh đạm, không đưa ra bất

cứ ý kiến gì, mặc cho Mai Vân so sánh cân nhắc lựa chọn. Mai Vân trong lòng rất

hứng khởi nhưng cũng không dám tỏ ra hồ hởi.

Đến khi chọn nhẫn

cưới, Mai Vân thấy Huy Khang trầm mặc hơn. Cô xem qua một lượt nhẫn trong một

gian hàng mạng của một nhà sản xuất uy tín, thấy Huy Khang vẫn nín thinh, thờ

ơ, cô bèn ngập ngừng nói:

- Huy Khang, anh

có từng nghĩ một ngày nào đó, anh sẽ tự mình chọn một cặp nhẫn, và tự tay đeo

cho cô gái anh yêu hay chưa? Trong anh có giấc mộng tình yêu lãng mạn hạnh phúc

hay không vậy?

Huy Khang nhìn cô

lãnh đạm. Cậu im lặng một lát mới nói:

- Trước đây chưa từng,

và sau này thì không còn cơ hội nữa, số phận sắp đặt, không cho anh một tình

yêu đúng nghĩa.

Mai Vân chợt bàng

hoàng, cô lại gần Huy Khang hơn, giọng hơi nghẹn ngào nói:

- Huy Khang, kết

hôn với em, anh đau khổ tới vậy sao?

Huy Khang đứng dậy

khẽ nhếch mép thật nhẹ:

- Người đau khổ sẽ

là em đấy. Anh xin lỗi Mai Vân nhưng có lẽ anh chỉ có thể cố gắng như vậy thôi.

Em đừng bao giờ trông mong anh trở thành một người chồng tử tế. Thú thật với

em, cuộc đời anh còn có rất nhiều chuyện quan trọng hơn hôn nhân.

- Anh cứ làm việc

của anh, chỉ cần anh nhớ là, em là một phần trong cuộc sống của anh, là một người

trong cuộc đời anh, không phải đi qua, mà là ở lại, em sẽ ở lại trong cuộc đời

anh, em sẽ làm vợ anh. Hãy tin tưởng vào em, em sẽ không khiến anh phải hối hận.

Huy Khang quay lại

nhìn cô, cố nở một nụ cười dịu dàng, cậu nói:

- Nếu em muốn thử

váy, có thể tìm anh đi cùng. Còn thiệp cưới và nhẫn, anh nghĩ để sau đi. Và hôn

lễ, nếu em không có ý kiến, chúng ta sẽ lên kế hoạch sau khi Minh Hân đi nước

ngoài, đó là vào đầu tuần tới.

Mai Vân không dám

trái lời cậu. Với cô, Huy Khang có thể dịu dàng như vậy là quá tốt rồi, nếu cô

không cẩn trọng, con thú hoang trong cậu sẽ bị đánh thức như lần trước, lúc đó

quả thực là tiến lui khó lường. Minh Hân vẫn là Hoàng Minh Hân cao quý, cô ấy

đi khỏi nhưng vẫn là người của gia đình này, còn cô ở lại, sẽ đám cưới cùng Huy

Khang, cuộc sống như vậy, với Mai Vân thì là kết thúc tốt đẹp rồi.

Nhưng...

Mọi thứ không phải

luôn theo ý nghĩ của ta...

Lại là khung cảnh

rộng lớn đông đúc của sân bay. Chuyến bay tới Ý còn hơn một tiếng nữa mới tới

giờ cất cánh. Minh Hân chỉ mang theo một chiếc va li với đồ đạc vừa đủ dùng. Mọi

thứ lúc này đang diễn ra theo đúng kế hoạch. Cô ngồi trong xe cùng với ông chủ

tịch. Sau chiếc xe đó là xe của Nguyên Hạo, Nhật Thiên. Huy Khang không theo

sát sau ông chủ tịch như mọi lần mà lui xuống sau cùng của đoàn người.

Dừng xe lại, Minh

Hân xuống xe đầu tiên, một vệ sĩ áo đen chuyển va li xuống giúp cô. Hôm nay cô

mặc một chiếc quần jeans sành điệu, áo khoác mỏng nhưng cũng thuộc hàng hiệu

khá xa sỉ, đeo kính đen và xõa tóc, vẫn đi loại giày thể thao năng động, nhưng

trông cô ra dáng một người trưởng thành hơn là một cô nhóc còn chưa tốt nghiệp

phổ thông.

Minh Hân và ông chủ

tịch lưu luyến hồi lâu, sau đó cô qua tạm biệt Nguyên Hạo. Anh khẽ đặt tay lên

vai cô rồi nói nhỏ:

- Hãy sớm trở về.

Minh Hân tươi cười

gật đầu. Rồi cô qua chỗ Nhật Thiên. Anh lấy trong túi ra một hộp thuốc nhỏ, đưa

cho cô và khẽ nói:

- Đây là loại kem

tẩy sẹo mới nhất tôi vừa nhận được, nó sẽ giúp ích cho cô ở vết sẹo bên sườn.

Minh Hân mỉm cười:

- Tôi không quan

tâm cái đó, nhưng nếu anh tặng tôi nhất định sử dụng. - Nói rồi, cô nhận lấy tuýp

thuốc đó và bỏ vào ngăn ngoài va li.

Minh Hân và anh

làm động tác cung tay chạm nắm đấm vào nhau như cách làm giữa những người bạn,

người chiến hữu thân thiết. Hai người bật cười, Nhật Thiên nháy mắt hẩy hẩy về

phía Huy Khang, Minh Hân tắt nụ cười, Nhật Thiên khẽ đẩy cô qua chỗ cậu.

Đứng trước Huy

Khang, Minh Hân không nói lời nào, cũng không ngẩng mặt lên nhìn cậu. Huy Khang

bước thêm một bước tới gần, nhẹ nhàng ôm lấy cô, vuốt nhẹ mái tóc mượt mà màu hạt

dẻ. Minh Hân đứng yên không phản ứng, mắt khẽ nhắm lại.

- Hãy sống thật tốt!

Điều Huy Khang hy

vọng ở Minh Hân chỉ có vậy: Sống...thật tốt. Minh Hân dường như vừa gật đầu một

cái thật nhẹ.

Huy Khang buông cô

ra, Minh Hân vẫn vậy. Cô ngước nhìn Huy Khang một cái rồi trở lại chỗ ông chủ tịch.

Chào ông lần nữa, Minh Hân chào cả đám vệ sĩ phía sau rồi kéo va li vào trong

chờ bay.

Cả đoàn người trân

trân nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn đi vào trong, ai đó bỗng thấy nó cô độc lạ

thường, bất giác chua xót.

Cũng vào lúc đó,

Tuấn Lâm đang chạy xe với tốc độ rợn người hướng về phía sân bay. Nhớ lại lời

ông Kính Luật hốt hoảng:"Thưa cậu, Khánh Huy đã tiến hành đưa cô Hoàng

Minh Hân sang Italia, nghe nói là vô thời hạn. Chuyến bay cất cánh vào 9h30

sáng."

Đạp mạnh chân ga,

Tuấn Lâm tiếp tục đẩy tốc độ lên cao. 9h 7 phút, cậu nôn nóng tới nức sắp sửa

tăng tốc hết cỡ rồi. Chính cậu cũng không biết rõ vì sao mình lại như vậy, chỉ

biết rằng mình phải vội vã, vội vã trước khi cô gái ấy đi khỏi nơi này.

Minh Hân ngồi trên

ghế chờ, tay cầm sẵn hộ chiếu và vé bay. Bật di động nhìn giờ, 9strong2 phút, có tiếng

gọi từ hệ thống phát thanh thúc giục các hành khách chuẩn bị lên máy bay, Minh

Hân đứng dậy kéo va li đi tới. Cô chợt ngoái đầu lại phía sau, nhìn lại quê

hương thân yêu một lần duy nhất rồi quay người đi.

Bất chợt...

- Hoàng Minh Hân!

Đó là tiếng gọi của

một người phụ nữ, rắn rỏi và có phần căm tức, Minh Hân dừng bước quay đầu lại.

Hải Kiều trong bộ

váy bó sát người đang đi tới, trông cô có vẻ vội vã, nét mặt từ xa cũng thấy rõ

vài phần đanh thép.

Minh Hân ngạc

nhiên nhìn cô, cô đang không hiểu Hải Kiều tới đây làm gì, chẳng lẽ để tiễn cô?

Có vẻ hơi khó tin...

Minh Hân lễ phép

chào:

- Cô.

Hải Kiều tỏ ra

không có chút thiện cảm nào. Cô hằm hè nhìn Minh Hân rồi nói:

- Cô - Hoàng Minh

Hân, không thể đi được.

Minh Hân tròn mắt

ngạc nhiên:

- Sao cơ ạ?

- Tôi nói là cô

không được đi. - Hải Kiều lặp lại, giọng đầy giận dữ.

Đúng lúc đó, tiếng

gọi vào trong để lên máy bay lại vang lên, Minh Hân không muốn lỡ giờ bay. Cô

nói với Hải Kiều:

- Cháu xin lỗi cô

nhưng đã tới giờ bay rồi, cháu phải đi đây!

Nói xong, Minh Hân

kéo va li bước đi, nhưng Hải Kiều lao tới thô bạo kéo cô lại.

- Cô không thể đi,

vì cô không được nhận bất cứ chu cấp gì từ Khánh Huy nữa. Khánh Huy, nói chính

xác hơn là ba, Huy Khang, không hề có trách nhiệm gì với cuộc sống của cô.

Minh Hân nhíu mày

hỏi lại:

- Cô nói vậy là

sao cơ ạ?

Hải Kiều buông tay

cô ra, nhếch miệng một cái cười nhạt bảo:

- Chuyến bay này,

cô không thể đi. Lập tức cùng tôi về nhà nói rõ mọi chuyện.

Minh Hân lắc đầu:

- Không được. Cháu

phải nói chuyện với ông. - Nói rồi Minh Hân lấy di động ra, nhưng Hải Kiều ngăn

lại.

Giọng Hải Kiều nhỏ

và cứng rắn:

- Lập tức về ngay.

Chuyện này là về...thân-thế-của-cô.

Tới lúc này, Minh

Hân thực sự ngạc nhiên và sửng sốt. Cô vô thức nuốt khan, nhìn lại bảng đồng hồ

điện tử trên cao ròi nhìn xuống Hải Kiều, trong lòng cô biết rõ, chuyến bay

này, cô không thể đi rồi.

- Cháu sẽ về cùng

cô. - Minh Hân thản nhiên đáp, ánh mắt cương nghị không kém.

Dứt lời, Minh Hân

chủ động đi trước, Hải Kiều lập tức theo sau. Cả hai không thấy cách họ không

xa có một chàng trai cao lớn, quan sát họ từ nãy, nhưng tuyệt nhiên không biểu

lộ bất cứ cảm xúc gì. Nhìn hai người họ ra khỏi sân bay đông nghịt người, tay cậu

bất giác đưa vào trong túi, ánh mắt khó dò xét vẫn đang dõi theo.

Có vẻ chuyện lớn sắp

ập đến...

Minh Hân và Hải Kiều

ngồi trên xe trở về. Lái xe là tài xế của Hải Kiều, anh ta thì thoảng lại khẽ

nhìn gương mặt nghiêm nghị của bà chủ đang ngồi kế bên, rồi lại nhìn Minh Hân

phía sau vẫn thản nhiên như không. Theo cô, chuyện gì tới thì sẽ tới, có nôn

nóng hay gì cũng chẳng thay đổi được.

Chiếc xe đi thẳng

vào khuôn viên nhà ông chủ tịch. Hải Kiều xuống xe trước, nhìn qua phía bên,

Minh Hân cũng đã xuống xe. Người tài xế nhanh nhẹn chuyển chiếc va li xuống, một

vệ sĩ áo đen lập tức chạy tới mang nó vào trong nhà.

Hải Kiều và Minh

Hân nhìn nhau, rồi lập tức vào trong nhà. Ông chủ tịch có lẽ được tin báo nên

đang đi xuống từ cầu thang, bước chân có vẻ gấp gáp.

Hải Kiều chưa nói

câu chào hỏi với ba mình đã vội vàng ra lệnh cho người trợ lý bên cạnh ông:

- Gọi Huy Khang tới

đây ngay lập tức cho tôi.

Anh ta nhìn ông chủ

tịch rồi lấy di động và tiến ra chỗ khác gọi điện cho Huy Khang.

Ông chủ tịch hỏi:

- Hải Kiều, có

chuyện gì? - Rồi ông nhìn Minh Hân, cô đã tháo chiếc kính ra từ lúc ở sân bay,

trông cô lúc này lại như cô nhóc thường ngày. - Đáng lẽ Minh Hân đi rồi chứ!

Hải Kiều giải

thích:

- Thưa ba, đây là

một chuyện rất quan trọng. Con đã nghĩ nên tìm thời điểm tốt hơn nói ra để

tránh làm tổn hại tới ba nhưng nếu ngay lúc này không nói, chờ cho Minh Hân đi

rồi sẽ không kịp nữa.

- Chuyện rất quan

trọng?

- Dạ phải.

- Cần tới cả Huy

Khang?

- Rất cần thưa ba.

Ông gật đầu bảo:

- Có vẻ là chuyện

riêng của gia đình.

Hải Kiều tiếp lời:

- Phải. Chỉ là gia

đình mình, con không muốn to chuyện ra bên ngoài, kể cả chồng của con nữa.

Nghe Hải Kiều nói,

ông chủ tịch cũng nghĩ đó là một việc vô cùng quan trọng. Ông nhìn sang, người

trợ lý đã trở lại bên cạnh, anh ta báo cáo:

- Thưa chủ tịch,

tôi đã nói tình hình cho cậu hai, cậu ấy đang trên đường tới đây.

Ông gật dầu, rồi

quay sang bảo:

- Mấy đứa ngồi xuống

đi đã.

Huy Khang vừa nghe

nói Minh Hân bị Hải Kiều ngăn cản không cho đi, giờ đang ở nhà ông chủ tịch, cậu

đã lo sợ có chuyện chẳng lành, lập tức về ngay, không kịp thông báo gì với

Nguyên Hạo.

Về tới nơi, Huy

Khang vội vã vào nhà, vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.

Thấy mọi người

đang ngồi, có lẽ là đợi cậu, Huy Khang bước chậm vào và nói:

- Chuyện gì vậy

ba? - Cậu có nhìn sang Minh Hân nhưng không nói câu nào.

Hải Kiều đứng dậy

nhìn cậu nói:

- Về nhanh lắm Huy

Khang, có một chuyện cần em giải thích đây.

Trong nhà lúc này

chỉ còn có bốn người họ. Huy Khang bình tĩnh hỏi lại:

- Chuyện gì?

Hải Kiều chỉ vào

Minh Hân và nói với Huy Khang:

- Đây là ai?

- Hoàng Minh Hân.

- Huy Khang thản nhiên trả lời.

Hải Kiều gật đầu:

- Vậy em có thể giải

thích cho chị về sự xuất hiện của nó trong nhà hay không?

Huy Khang hơi cười

nhạt bảo:

- Cô ấy chào đời

lúc em 6 tuổi, chị nghĩ em có thể giải thích gì đây?

- Em đang muốn nói

lúc đó em còn rất nhỏ nên không biết chuyện gì đúng không? Vậy lúc 5 tuổi, em

có thấy Dương Tuyết Minh mang thai không, em có thấy bụng cô ta lớn dần không?

Huy Khang không

đáp. Hải Kiều tiếp tục nói:

- Trước đó, ba

sang Pháp có công việc, mẹ em... - Hải Kiều chợt dừng lời, sửa lại cách xưng

hô: -...mẹ ở nhà đã gặp tai nạn qua đời. Ba trở về chỉ tổ chức tang lễ cho mẹ

rồi lập tức mang tro cốt của bà sang Pháp với lòng đau đớn xót xa. Nhà chỉ còn

lại em và anh Khánh, cùng với Dương Tuyết Minh. Khoảng nửa năm sau thì chị nhận

được tin ba cho phép anh Khánh và Dương Tuyết Minh kết hôn. Ngày hôn lễ, ba

không về, và anh Khánh gặp nạn, Dương Tuyết Minh để Minh Hân trong nhà và dặn

ba đó là con gái họ có với nhau trước khi kết hôn. Vài ngày sau cô ta cũng bị

thương không tỉnh lại. Vậy, em và ba, hai người có từng nghi ngờ về sự xuất hiện

đó của Minh Hân không? Ngôi nhà lúc đó chỉ có ba người, vậy ai có thể đứng ra

khẳng định Minh Hân là do Dương Tuyết Minh mang thai sinh ra? Chỉ có em thôi

Huy Khang.

Huy Khang liếc nhìn

ông chủ tịch, ông vẫn lãnh đạm ngồi nghe. Có vẻ một người từng trải qua nhiều

sóng gió và khúc khuỷu của cuộc đời như ông thì mọi chuyện ông đều có thể bình

thản đón nhận. Còn Minh Hân, Huy Khang thấy cô nuốt khan mấy tiếng, cậu biết cô

cũng đang chờ đợi câu chuyện của quá khứ hé lộ phần tiếp theo. Minh Hân à, sẽ

đau đớn lắm! Quá khứ, chỉ toàn là tội ác mà thôi.

Nhìn hai người họ

một lượt, rồi quay qua nhìn Hải Kiều, Huy Khang nhắm mắt thở dài nói:

- Minh Hân, thực sự

là do chị Tuyết Minh mang thai sinh ra, cô ấy mang dòng máu của anh Hiểu Khánh.

- Em nói láo! - Hải

Kiều giận dữ.

- Em nói sự thật.

- Huy Khang cũng gắt lên.

- Hoàng Huy Khang.

- Hoàng Hải Kiều.

Thấy hai người đều

đang nổi cơn giận, cả Minh Hân và ông chủ tịch đồng thời đứng dậy. Hải Kiều liếc

mắt sang chỗ hai người họ, sau đó trở lại nói với Huy Khang:

- Tới cuối cùng thì,

em làm tất cả cũng chỉ để bảo vệ cô ta. Em không cảm thấy sự hy sinh đó là dư

thừa sao? Vì cô ta không đáng.

Hải Kiều lấy trong

túi xách ra một phong hồ sơ mới. Cô rút trong đó ra một tờ giấy nhàu nát, lại bị

chắp lại từ những mảnh vụn bằng băng dính. Cô mang tới đưa cho ông chủ tịch và

bảo:

- Ba hãy xem thật

kỹ!

Ông đưa tay nhận lấy

nó, không có lấy một chút run rẩy nhỏ nhoi, ông cầm nó lên xem. Ánh mắt có chút

biến động, nhưng tuyệt nhiên cả thân người vẫn điềm tĩnh. Đôi mắt hơi mở rộng,

ông thẳng tay ném nó xuống bàn rồi lặng lẽ lên lầu. Có điều, bước chân đi đã xuất

hiện sự loạng choạng không vững.

Minh Hân nhìn theo

bóng ông, rất muốn chạy tới đỡ ông, nhưng có lại muốn xem thử nội dung của tờ

giấy đó. Minh Hân bước lại gần, tay chậm rãi chạm tới nó, chợt nghe tiếng Hải

Kiều:

- Đúng. Cô cũng

nên xem đi, để biết chính xác chỗ mình cần đứng.

Minh Hân khựng lại

giây lát chờ câu nói của Hải Kiều dứt, rồi lại tiến tới gần hơn. Bàn tay cô bất

ngờ bị Huy Khang lao tới giữ lấy. Hai người nhìn nhau, Huy Khang lắc đầu đau khổ.

Hải Kiều cũng chạy

tới kéo Huy Khang ra, nói:

- Tỉnh lại chưa hả

Huy Khang? Sự thật thì không ai có thể chối bỏ được. Em nên biết sức mình tới

đâu chứ!

Huy Khang vùng vằng

gạt tay cô ra rồi trừng mắt giận dữ. Hải Kiều nói với Minh Hân:

- Cô nghe rõ đây,

từng chữ từng tiếng một: Cô - không phải con gái Hoàng Hiểu Khánh. Cô được

Dương Tuyết Minh nhặt được ở đâu đó đem về. Hoàng Minh Hân không phải tên của

cô. - Hải Kiều hất hàm vào tờ giấy: - Đó là kết quả kiểm tra gen của cô và Huy

Khang, chứng minh hai người không có quan hệ gì.

Minh Hân nhăn mặt,

mím chặt môi, bàn tay run run cầm tờ giấy. Nước mắt ứa ra, mọi thứ xung quanh

nhòe đi, chốc chốc ướt đẫm khuôn mặt nhỏ nhắn. Bàn tay từ từ buông lơi, tờ giấy

rớt xuống nhà.

Cô bối rối đưa tay

che miệng lại, vội vàng gạt đi nước mắt. Cô lúc này ngơ ngác túng túng không biết

làm sao. Mọi chuyện quá bất ngờ, quá đột ngột, cô chưa chuẩn bị tinh thần đối mặt

với chuyện này.

Thoáng nhìn Hải Kiều

và Huy Khang, Minh Hân thấy toàn thân nặng nề, mọi thứ trong đầu cô lúc này xáo

trộn, khuấy đảo tâm hồn của cô gái trẻ, mọi thứ lộn xộn giữa trắng và đen.

Cô luống cuống chạy

vội lên lầu. Đóng sầm cánh cửa, Minh Hân rơi vào trạng thái hoang mang cực độ.

Huy Khang chiếu

ánh mắt lạnh lẽo vào Hải Kiều, gằn tiếng nói:

- Chị đi khỏi đây

ngay đi!

Hải Kiều ban đầu

ngạc nhiên nhưng lập tức cười nhạt nói:

- Em đuổi chị sao?

Em nghĩ đây là đâu? Em cho mình cái quyền đó?

Huy Khang quát lớn:

- Tôi có thừa cái

quyền đó! Vì ngay lúc này, tôi còn hơi thở, tim tôi vẫn còn đang đập, chứ không

phải một đống xương tàn như anh Khánh của tôi đâu! Cho tới khi nào chị ban cho

tôi cái kết cục như anh ấy, thì tôi vẫn còn là người thừa kế duy nhất của Khánh

Huy. Mọi thứ, sẽ thuộc về tôi, chưa tới lượt chị đâu!

Hải Kiều hoàn toàn

chết lặng trước lời của Huy Khang. Người con trai này, có phải đang có toàn bộ

bí mật của quá khứ? Tận sâu trong lòng cô, quả thực có sự sợ hãi, tội ác...đích

thực là của cô...

Bỏ mặc Hải Kiều một

mình đang chết chân, Huy Khang chạy lên lầu. Đứng trước cửa phòng Minh Hân, Huy

Khang không do dự đập cửa rồi gọi:

- Minh Hân, mở cửa!

Mở cửa đi Minh Hân!

Cô đang ngồi sụp

ngay sau cánh cửa, đôi mắt đờ đẫn trông lạc hẳn đi, mái tóc rối làm vài ngọn quấn

xuống mặt, trông cô tội nghiệp vô cùng.

Huy Khang chạm

thay vào nắm cửa, biết là không khóa, nhưng lại không đẩy ra được, cậu đoán

ngay được rằng cô đang ngồi đó. Huy Khang cũng ngồi xuống, tay đưa lên chạm vào

cửa.

Giọng cậu nghẹn

ngào:

- Minh Hân, đừng gặm

nhấm nỗi đau một mình, điều đó khiến người khác thấy cũng rất đau khổ. Quên

chuyện ấy đi! Không sao mà... Không có gì thay đổi hết. Minh Hân, xin đừng bi lụy!

Có tiếng sụt sịt

thật nhỏ bên trong, Huy Khang biết cô đang cố nín khóc nhưng không được, tiếng

khóc vẫn bật ra. Đáy lòng cậu xót xa khó tả.

Minh Hân vẫn ngồi yên chỗ đó. Cô biết Huy

Khang chưa đi khỏi, hơn nữa còn ngồi đó rất lâu. Rồi có lẽ cậu nhớ ra chuyện gì

đó, đứng lên rời đi. Minh Hân vẫn lặng thinh ngồi đó, miên man chìm trong những

hồi ức, những cảm giác lẫn lộn lúc này, rồi tới những suy nghĩ về ngày mai. Hải

Kiều đã nói đúng. Cô xuất thân từ một nơi nào đó, có thể bình dân tầm thường,

có thể đê hèn, hèn mọn, chứ tuyệt đối không phải gia đình quý tộc giàu sang

này. Mọi thứ ở đây không phải của cô, ngay cả cái tên cũng thế. Cuộc sống của

cô trong suốt 18 năm qua, đâu đâu cũng có hình bóng của những người đó, cả những

thói quen, những sở thích, thậm chí cả ánh mắt nụ cười, những biểu hiện nhỏ nhặt

của tình thân, đều là giả dối. Không phải, mà là... chỉ một mình cô là giả dối

thôi...

Cả thế giới như sụp đổ ngay trước mắt. Cô

chỉ thấy một màu xám xịt của tro bụi, phủ khắp tâm hồn. Cô nghĩ mình nên đứng

cho đúng chỗ của mình, dù đó là đâu thì cũng không phải nơi này, không phải bên

cạnh những con người này.

Tương lai...

Cũng chỉ có một

màu xám cô độc, lạnh lẽo và u buồn...

Tàn...

Huy Khang thấy ba

mình đang ngồi một mình trên giường, quay lưng về phía cửa. Dáng ông già nua gầy

gò, lần đầu tiên, Huy Khang thấy mình vô dụng lạ.

- Con biết ba cũng

đang bất ngờ và hoang mang, nhưng ba cũng nên nói gì đi chứ! Người đau khổ hơn

cả lúc này là Minh Hân ba à, cô ấy rất tội nghiệp!

Ông xoay người lại,

nhìn cậu bằng ánh mắt cô quạnh, vô hồn:

- Ba rất thương

nó...

- Vậy ba hãy nói

đi, nói xem phải làm thế nào? Nếu ba im lặng, con sẽ làm mọi chuyện theo ý con

đấy!

Ông cố nở nụ cười

mệt nhọc:

- Ba đuối dức thật

rồi con trai, làm mọi thứ đi! Vì con, là thứ duy nhất còn lại sau cùng của ba.

Cặp mắt cậu đỏ ngầu,

cậu cũng đang kìm nén cảm xúc tột độ. Quá nhiều thứ đè trên vai cậu, nặng quá!

Cậu có đủ sức gánh vác hết tất cả? Hay cũng tìm một nơi lạnh lẽo ẩn mình?

Mọi thứ với cậu

lúc này...

Cũng chỉ là tro bụi...

Tàn...