Thật sự là câu chuyện đam mỹ ấy làm tôi tụt mυ"ŧ, tụt hạng, tụt sức, tụt đủ thứ đến hằng mấy tháng trời. Nghĩ đến việc ấy, tôi lại không nhịn được mà liếc nhìn khinh bỉ Chương một phát rồi leo lên Trâu phóng về nhà. Dù gì cũng mang tiếng là đang làm công ăn lương của người khác, tự dưng dựng xe tám chuyện tào lao với khách hàng như vậy là hành vi thiếu đạo đức nghề nghiệp. Huống chi, trời đã về chiều, không về nhà sớm phụ mẹ già nấu cơm là xác định ăn hành nguyên đêm luôn.
Trước khi tôi và con Trâu của tôi lao ra khỏi tầm ngắm của Chương, cậu ta còn ráng hô thật to: “Năm này nữa thằng Khanh về đấy. Mày có muốn đi đón nó không?“.
Tôi không đáp.
Kệ bố chúng mày.
Muốn yêu đương thì biến ra chỗ khác mà yêu, bố vừa già vừa ế, thấy mấy người yêu nhau cứ dính tới nhau là máu điên nó lại lên, chỉ hận không thể mua l*иg về nhốt chúng nó lại rồi ném xuống biển chết ngoéo đi cho rồi.
...
...
Chuyện đại học của tôi nói ra cũng thật là vất vả. Thân là bà già hai chục tuổi vừa độ mãn teen lại mò vào lớp học chung với nguyên một đàn mười tám teen tròn thế này, đôi khi, tôi cũng cảm thấy có chút gì đó hơi tủi. Lớp đại học không như lớp cấp 2, cấp 3. Nếu nói chúng như một đĩa thịt sườn, miếng nào cũng ngọt, cũng mặn như miếng nào mới ngon thì đại học lại như một nồi lẩu thập cẩm, càng nhiều món khác nhau càng tuyệt. Thật ra, tôi cũng chẳng được tính là dân thành phố gốc đâu. Cuộc đời tôi nếu chia được làm hai theo số tuổi, tính đến hiện tại, nửa đời đầu tôi là dân thành phố Đà Lạt, nửa đời sau tôi lại là dân thành phố Sài Gòn. À nhỉ, nửa nào chả là dân thành phố, thế thì tôi đúng là chuẩn dân thành phố rồi.
Thật ra, tôi cũng chẳng có ý kì thị, phân biệt gì đâu. Tôi chỉ đang đơn giản là chia sẻ chút cảm xúc bản thân thôi. Những người như tôi không thích sự thay đổi. Có thể tôi thích tạo nên những thứ mới mẻ, những thứ khác biệt nhưng đối với cuộc sống của mình, tôi thích nó vẫn cứ lặp đi lặp lại theo cái nhịp điệu mà nó vẫn tuân theo suốt hằng mấy năm trời mà tôi đã sống chung với nó như vậy. Chỉ là đời mà cứ nhàn như thế thì người ta đâu có hay điên lên mà chửi đời. Cái ngày mà cuộc đời tôi thay đổi chính là ngày mà tôi nhận được giấy báo rớt của trường đại học mà mình luôn mơ ước, luôn kì vọng được theo học.
Ước mơ của một người không bao giờ đứng yên một chỗ. Từ bé đến giờ, hẳn là tôi cũng đã có đến chục ước mơ rồi chứ chẳng ít. Tuy nhiên, chẳng có cái ước mơ nào ra hồn cả, phần lớn bọn chúng đều là thể nguyên mẫu của thì hoang tưởng cả thôi. Chỉ đến khi rớt đại học rồi, tôi mới nhận ra được ước mơ chân chính, thật nhất của mình là gì.
Tôi muốn trở thành giáo viên.
Như ông ngoại tôi vậy.
...
...
Đời trớ trêu, tôi bị trường đại học Sư phạm đá đít những hai lần, mãi đến lần thứ ba, nó mới chịu nhận tôi vào.
Có thể các bạn cảm thấy việc thi lại của tôi thật chẳng ra gì nhưng tôi thì không thấy vậy. Tôi không xấu hổ với bạn bè, với bố mẹ, với những người xung quanh vì tôi đã thi lại. Vì đơn giản là tôi vẫn đang nỗ lực hết mình, bước từng bậc thang một để thực hiện ước mơ. Xấu hổ thực sự là khi bạn biết ước mơ của mình là gì, nhưng lại chọn cách từ bỏ nó chỉ vì chút sĩ diện của bản thân hoặc của ai đó. Nên cứ thi lại đi, nếu bạn rớt.
Hoặc nếu cảm thấy bản thân không có duyên với việc thi cử, bạn vẫn luôn có thể đi đường vòng. Tương lai là thành quả của hiện tại. Mỗi bước chân bạn đi đều có thể dẫn bạn đến với một tương lai hoàn toàn mới.
Những dòng trên đọc thì thấy có vẻ triết lý vậy thôi nhưng thật ra, tôi đang ngụy biện cho sự thi rớt thần thánh của mình cả đấy.
Chém gì thì chém, tôi vẫn thấy có chút nhục nhã, ê chề.
Thật là khổ hết sức!!!!!
...
...
“Trang à, lát đến giờ ra chơi mày chạy xuống phòng đào tạo xin giấy mượn phòng dùm tao, tao bận tí việc nên không đi được” – lớp trưởng nói với tôi. Vâng, bọn chúng bé hơn tôi cả đấy, nhưng tôi không câu nệ. Nhìn tôi vừa trẻ, vừa đẹp thế này, có nói là mình lớn hơn thì chúng nó cũng chả tin đâu.
Tôi nghĩ vậy.
Sau cùng, vì lý do bị thầy giáo kéo dài tiết học, giờ ra chơi của chúng tôi bị rút ngắn triệt để. Tôi phải ba chân bốn cẳng chạy như bị chó đuổi xuống phòng đào tạo xin giấy mới kịp giờ. Chạy nhanh quá, tôi đâm sầm vào những mấy người. Phần lớn bọn họ đều cười trừ để che giấu sự bực bội của mình rồi cho qua, duy chỉ có một người là giữ tôi lại.
Cậu nhóc này mặt mày sáng sủa, cao ráo, đẹp trai, chỉ mắc mỗi tội thù dai. Vì sao ư? Tôi chỉ đạp chân cậu ta có một phát, thế mà cậu ta lại nỡ giữ tôi lại, hỏi cho bằng được tôi học lớp nào. Tôi vừa hoảng vừa sợ, thế là khai bố nó tên của lớp mình luôn. Từ hôm ấy về sau, cứ đến giờ ra chơi là cậu ta lại đến lớp tìm tôi. Sau cùng, tôi cuối cùng cũng biết cậu ta là ai. Cậu ta là sinh viên năm 3 chung trường, cùng khoa, là chủ nhiệm câu lạc bộ bóng rổ. Tuổi đời thì bằng tôi đấy nhưng lại là đàn anh khóa trên, nên tôi phải gọi bằng anh. Cậu nhóc này tính tình hiền khô, hiền queo, hiền teo, hiền tóp, chỉ có điều là nhây quá. Mới gặp gái đẹp có một lần thôi mà đã đeo theo tới tận lớp rồi. Xui cho cậu ta, tôi đang gặp phải chuyện không vui, không có chút tâm trạng nào để tiếp chuyện với cậu ta cả. Thế là cậu ta tới cứ tới, ngồi cứ ngồi, nhìn cứ nhìn trong khi tôi thì vẫn chẳng thèm quan tâm, mở miệng nói với cậu ta câu nào. Gì chứ nếu xét về độ lì thì bố đây cũng chẳng thua ai đâu. Một thời cấp ba hành tráng đến thế cơ mà.
Người trong cuộc chúng tôi thì im như thóc, người ngoài cuộc bọn họ thì rộn ràng như mấy mụ gà mái, cứ rảnh rỗi là lại đem câu chuyện tầm phào của tôi và cậu bạn thù dai kia ra để bàn tán, đào giun, bới sỏi các thể loạn. Số tôi thật khổ. Khổ gì ư? Cậu ta tên Nghĩa, tôi tên Trang, thế là chúng tôi được bàn dân thiên hạ đưa lên thớt với một cái tên couple rất đẹp: Nghĩa Trang.
...
...
Đệt!!!!
...
...
Nghĩa Trang con mèo!!!!
...
...
Đã một tuần trôi qua kể từ cái ngày mà tôi gặp lại Chương ở khu trên. Hóa ra, nhà tôi và mụ ta vẫn luôn gần đến thế. Nếu tôi tính không nhầm, hẳn là Khanh cũng đã về nước. Khanh, Chương và tôi – cứ hễ nghĩ lại mối quan hệ của ba người chúng tôi, không có lúc nào là tôi không cảm thấy mắc cười đến chảy cả nước mắt. Mụ già Chương khốn kia vừa là người đạp tôi xuống hòm, lại vừa là người vớt tôi lên khỏi cái hố cá hôi thối ấy. Cậu bạn tên Khanh kia vừa là người hốt trọn tim tôi, lại vừa là người chôm mất tim của mụ già tên Chương điêu ngoa, xảo quyệt tưởng chừng như không có tim ấy. Còn tôi, rốt cuộc thì tôi là gì đối với bọn họ?
Suy nghĩ nhiều khiến tôi cảm thấy thật mệt mỏi. Bị tên Nghĩa làm phiền, tôi cảm thấy càng mệt mỏi hơn. Có lẽ, tôi cũng nên xây một cái nghĩa địa rồi tống cổ hết cả lũ chúng nó vào cho khỏe.
Dạo này đàn anh tên Nghĩa như bị nhập, ngày nào vào lớp cũng thuyết phục tôi dành ngày thứ bảy tới để đi chơi cùng cậu ta. Tôi cũng muốn gật đầu ngay lắm, nhưng khổ cái phải tỏ ra làm giá, nên là cứ để mặc cậu ta như vậy, thầm cầu cho cậu ta đừng ngừng lại.
Cũng may mà cậu ta dai, tôi cuối cùng cũng đồng ý trước sự ngưỡng mộ của chúng bạn. Chúng nó cảm thấy tôi thật may mắn vì chỉ mới học năm nhất mà đã trùm bao bố được một anh năm ba, lại còn là chủ nhiệm câu lạc bộ có nhiều trai đẹp nhất trường nữa chứ. Tôi nghe bạn mình bàn mà mặt đen quá nửa. Hóa ra là câu lạc bộ ấy ngon lành đến thế sao?
...
Được! Bố thích!!!
**************************************
Đại học chỉ là một con đường kinh điển để mọi người đi đến tương lai của chính mình. Hy vọng các bạn có thể gạt bỏ hết tất cả những định kiến, sĩ diện của bản thân để nghiêm túc đối mặt với tương lai của mình.
Tp.HCM, 2/8/2015