Nụ cười trên môi Thiệu Thành Ngật vẫn chưa phai, ánh mắt không hề che giấu mà dừng lại trên khuôn mặt Sầm Tễ, sau đó như có như không lướt tới xuống môi thanh niên.
Đôi môi đỏ tươi vừa thấm nhuần nước đá, ướŧ áŧ, dưới ánh sáng lấp lánh chiếu vào càng trở nên căng bóng gợi cảm, khiến hắn ngứa ngáy trong lòng, khó mà kiềm chế.
“Làm trợ lý cho Hạ Sùng Lẫm không dễ chút nào phải không?”
Sầm Tễ nghi ngờ ngước mắt lên.
Thiệu Thành Ngật cười nói, “Nhìn xem, cậu không chỉ phải luôn theo sát anh ta, mà còn phải giúp anh ta xử lý đủ thứ chuyện rườm rà này, trông mệt thật.”
Sầm Tễ, “Đó là trách nhiệm của tôi.”
“Có nghĩ đến chuyện làm việc cho công ty chúng tôi không?”
Thiệu Thành Ngật lắc lắc ly rượu vang đỏ trong tay, khẽ nheo mắt lại.
“Tân Duệ chúng tôi tuy không bằng nhà họ Hạ, nhưng nếu cậu đến, tôi sẽ đưa ra điều kiện khiến cậu hài lòng và cũng không để cậu quá mệt.”
Sầm Tễ có hơi bất ngờ, đôi mắt trong veo khẽ dò xét, dường như đang phân biệt xem lời nói của đối phương chỉ là một trò đùa hay có ẩn ý gì khác.
Tuy nhiên chính đôi mắt với hàng mi cong cong đó, đã cào vào lòng Thiệu Thành Ngật khiến hắn cảm thấy kí©h thí©ɧ.
Hắn ta vốn thích đàn ông, từ lần đầu tiên nhìn thấy trợ lý của Hạ Sùng Lẫm, hắn đã muốn lột bỏ áo khoác vest của cậu ta, xé toạc từng hàng cúc trên chiếc áo sơ mi trắng kia.
Vong eo thon thả gọn gàng như vậy, nhìn là muốn ôm lấy.
Hơn nữa, Thiệu Thành Ngật chưa bao giờ chinh phục một mỹ nhân xinh đẹp dịu dàng mặc vest.
Không biết nếu phá vỡ cảm xúc bình thản của thanh niên, nhìn cậu ta dần dần không thể chịu đựng nổi mà sụp đổ, đôi mắt chứa đầy nụ cười chậm rãi trở nên đỏ bừng sẽ là một cảnh tượng ra sao.
“Cảm ơn ý tốt của giám đốc Thiệu, tôi tạm thời chưa có ý định thay đổi công việc.”
Sầm Tễ cảm thấy không thoải mái trước ánh nhìn chằm chằm của gã, anh khéo léo từ chối, trong lòng thắc mắc không hiểu sao hôm nay ai nấy đều khuyến khích anh nhảy việc.
Chị gái lo lắng anh quá mệt thì có thể hiểu được, nhưng suy nghĩ của vị giám đốc Thiệu này thật sự khó đoán.
Thiệu Thành Ngật không hề ngạc nhiên trước câu trả lời này, chỉ thở dài, “Thật đáng tiếc, nhưng nếu một ngày nào đó cậu muốn thay đổi công việc, cánh cửa của công ty chúng tôi luôn mở rộng chào đón cậu.”
Hắn vừa dứt lời, cảm thấy sau lưng có một luồng khí lạnh ập tới.
Hạ Sùng Lẫm không biết đã đến đây từ khi nào.
Sầm Tễ hoảng hốt trong giây lát, cánh tay vô tình đυ.ng vào cái bàn bên cạnh, khiến những chiếc ly trên bàn va vào nhau phát ra tiếng leng keng.
Anh không biết vì sao mình lại có cảm giác giống như vừa bị bắt quả tang.
Ngược lại Thiệu Thành Ngật đứng bên cạnh không hề tỏ ra bối rối, trái lại còn mặt dày cười nói, “Xong rồi, việc dụ dỗ nhân viên bị phát hiện. Nhưng mà giám đốc Hạ cứ yên tâm, tôi đã giúp anh kiểm tra, trợ lý của anh rất trung thành với anh, tôi không thể thuyết phục được cậu ấy.”
Hạ Sùng Lẫm không nói, khẽ cụp mắt xuống.
Giữa hai hàng lông mày vẫn là vẻ lạnh lẽo như tuyết, nhìn không ra cảm xúc.
Nhưng đường cong sắc bén trên đôi môi mỏng mím chặt đã bộc lộ tâm trạng không vui của anh ta vào lúc này.