“Đúng, đúng rồi, anh Tiểu Sầm, ngày hôm qua em nhìn thấy tên anh trên bảng thông báo sinh viên tốt nghiệp ưu tú của trường, hóa ra anh vẫn là đàn anh của em.”
Tên của Tiểu Lôi là Lôi Hiên, vừa mới tốt nghiệp đại học, là một chàng trai có tính tình cởi mở, lạc quan giống như một chú chó bự lông vàng.
Nhưng không biết tại sao, bình thường cậu ta giỏi ăn nói, song cứ thấy Sầm Tễ lại đỏ mặt, nói chuyện cũng không trôi chảy.
“Đúng vậy, tôi suýt quên mất, Sầm Sầm cũng tốt nghiệp từ Thanh Đại.”
Lâm Kiều Kiều nhét một miếng khoai tây vào trong miệng, khoai tây mềm mịn, vừa cho vào miệng đã tan ra, vị bùi bùi béo ngậy hòa quyện mùi gà rán, đúng là tuyệt cú mèo.
Cô ăn no nê thỏa thích, nhưng sau khi được Tiểu Lôi nhắc nhở, chợt nhớ đến một việc quan trọng, nên nhìn sang Sầm Tễ với ánh mắt đầy mong chờ, “Anh thật sự không muốn gặp chị họ của tôi sao? Chị ấy cũng là bạn cùng trường với anh đó.”
Người chị họ mà Lâm Kiều Kiều nhắc đến, là đối tượng xem mắt mà cô đã giới thiệu cho Sầm Tễ trước đó.
Lần trước, ở trong phòng pha chế Sầm Tễ nhận được điện thoại thúc giục kết hôn từ dì hai, không may bị Lâm Kiều Kiều nghe thấy.
Vì vậy trong khoảng thời gian sau đó, mọi người trong ban đều nỗ lực giới thiệu người yêu cho anh.
Mỗi khi vào lúc này, Lâm Kiều Kiều sẽ tức giận nắm chặt nắm đấm, “Nếu không phải tôi đã có bạn trai rồi, anh cho rằng anh có thể thoát khỏi tay tôi sao?”
Sầm Tễ dở khóc dở cười.
Mặc dù anh đã từng nghĩ đến việc tìm một cô gái có cùng chí hướng trong lương lai, để xây dựng một gia đình bình dị hạnh phúc như bố mẹ mình, cả gia đình hòa thuận, sống cuộc sống bình yên, nhưng bây giờ anh chưa có ý định đó.
Sầm Tễ lại tiếp tục từ chối khéo Lâm Kiều Kiều, “Cảm ơn lòng tốt của cô, tôi vẫn muốn tập trung vào công việc trước đã.”
Lâm Kiều Kiều thất vọng thở dài, “Haiz, tôi biết ngay anh sẽ nói như vậy. Cho nên anh rốt cuộc thích mẫu phụ nữ nào?”
Sầm Tễ mỉm cười, không muốn bàn về chủ đề này.
Nhưng thực ra, anh cũng không biết mình thích mẫu phụ nữ nào.
Hơn nữa, Sầm Tễ không muốn tùy tiện đánh giá một cô gái nào đó.
Theo quan điểm của anh, mỗi người đều có những nét độc đáo riêng của bản thân.
Quan trọng là có sự hòa hợp về tâm hồn và tính cách.
Sầm Tễ nhìn về phía Tiểu Lôi, thử chuyển sang chủ đề khác, “Dạo này trường học có gì thú vị không?”
Sau khi tốt nghiệp, anh rất hiếm trở lại trường, còn quên luôn mật khẩu tài khoản trong diễn đàn trường. Mỗi năm, anh đều không thể tham gia buổi họp lớp lấy một lần vì luôn bị giám đốc Hạ yêu cầu tăng ca đột xuất.
Lôi Hiên đột nhiên đối diện với đôi mắt trong trẻo ướŧ áŧ chứa đựng ý cười, nhịp tim cậu ta tăng lên khiến cảm giác khó thở lại nhanh chóng xuất hiện.
Vành tai cậu ta bất giác đỏ bừng, ánh mắt nhìn sang nơi khác, lắp bắp nói, “Có, có, năm nay có một sinh viên nom rất dễ nhìn, nhập học chưa được bao lâu đã trở thành nhân vật nổi tiếng trong trường.”
Nói xong, cậu ta lấy điện thoại di động ra, mở diễn đàn trường học rồi đưa cho Sầm Tễ xem.
Sầm Tễ nhận lấy di động.
Ánh mắt Lôi Hiên không tự giác chuyển sang những ngón tay đang cầm di động của đối phương.
Vỏ điện thoại của cậu ta được làm từ da cừu đen, cho nên khiến mấy ngón tay mảnh dài của thanh niên càng thêm trắng mịn như ngọc.
Trên vỏ điện thoại in một biểu cảm được làm theo yêu cầu, và còn có một câu nói dễ khiến người ta cảm thấy xấu hổ.
Anh chàng đẹp trai nào đẹp đến nỗi bị sét đánh xuống? Là Tiểu Lôi đó~
Lỗ tai Lôi Hiên càng đỏ hơn.
Có hơi hối hận khi đưa điện thoại cho trợ lý Sầm.
Tuy nhiên, Sầm Tễ lại không chú ý tới trạng thái bối rối của cậu ta.
Lúc đầu anh chỉ thuận miệng hỏi một chút, cố gắng khiến mọi người trên bàn ăn từ chủ đề cuộc sống tình cảm của mình chuyển sang chủ đề khác.
Nhưng khi nhìn thấy nội dung trên diễn đàn, ngón tay của anh không tự chủ được mà lướt thêm vài trang trên màn hình.
Cuộc sống của sinh viên ở đại học luôn phong phú và đa dạng, trên diễn đàn thảo luận đủ mọi thứ.
Song lại có một cái tên quen thuộc chiếm giữ tiêu đề của hầu hết bài viết.
Lục Dã.