Chương 14: Cậu ấm nổi loạn (2)

Hạ Minh Liệt nổi loạn chẳng coi ai ra gì, y như cái tên “Liệt”* của mình, thường xuyên giống con ngựa hoang mất kiểm soát, ở nhà chẳng ai quản được cậu ta.

(Liệt [烈] nghĩa là mạnh mẽ, dữ dội)

Theo như những gì Sầm Tễ nhớ thì trong tiểu thuyết gốc, chỉ có lời của người anh thứ hai Hạ Vân Dực mới khiến cậu ta nghe lọt vào lỗ tai một chút.

Nhưng trên thực tế, mỗi khi cậu ta phạm lỗi hoặc không nghe lời, Hạ Viễn Sâm đều sẽ để Hạ Sùng Lẫm, người chủ gia đình hiện tại đi xử lý, còn bản thân mình thì mặc kệ chuyện này.

Cách giải quyết của giám đốc Hạ cũng rất đơn giản và thô bạo, dẫn cậu ta vào phòng huấn luyện, rồi sau đó hai anh em đấu tay đôi như võ sĩ.

Đương nhiên, trận đấu luôn kết thúc bằng sự thảm bại của Hạ Minh Liệt.

Vì vậy, Hạ Minh Liệt không sợ trời không sợ đất, càng không sợ ông già nhà mình, nhưng lại vô cùng kính trọng và sợ hãi người anh cả hớn hơn cậu ta mười một tuổi này.

Sầm Tễ dễ dàng tìm thấy Hạ Minh Liệt trong đám người đang nằm la liệt như xác chết.

Tam thiếu gia nhà họ Hạ nằm ở vị trí ngoài cùng bên phải, bá đạo chiếm lấy nguyên một chiếc sofa, song hai cánh tay với những cơ bắp săn chắp hoàn hảo và đôi chân dài miên man vẫn chẳng có chỗ để mà duỗi.

Rõ ràng cậu ta không biết có người đến, vẫn ngủ ngon lành.

Khuôn mặt lúc nào cũng ngỗ ngược, kiêu ngạo, coi thường tất cả mọi người, lúc này trở nên bình thản và dịu dàng hơn nhiều.

Sầm Tễ có thể thấy được hình dáng của một thời thanh xuân nổi loạn trên người Hạ Minh Liệt

Ngay sau khi tốt nghiệp, cậu ta đã nhuộm tóc thành màu xám bạc bắt mắt, hai bên vành tai đều bấm nhiều lỗ, một bên đeo vài chiếc đinh tán màu đen, một bên đeo một chiếc khuyên bạc.

Trong mắt cậu ta, đây là một phong cách thời trang ngầu lòi, thể hiện sự độc lạ của mình và thách thức những quy tắc của nhà họ Hạ.

Nhưng trong mắt Sầm Tễ, thiếu niên chỉ là một cậu nhóc thích khoe khoang, trông hơi giống con chó bự có bộ lông dài màu trắng mà nhà anh từng nuôi.

Đương nhiên, cậu ta không dễ thương bằng chú chó nhà anh.

Sầm Tễ trong lòng phàn nàn vài câu, không có ý định chiêm ngưỡng nhan sắc khi ngủ của “Chó lông trắng.”

Anh hơi khom lưng, thử đánh thức Hạ Minh Liệt.

Nhưng cậu thiếu gia này sau khi nghe thấy tiếng động chỉ khẽ cau mày, động đậy cơ thể vài cái rồi đổi tư thế ngủ, không có dấu hiệu mở mắt.

Sầm Tễ không còn cách nào khác, đành phải tiến lại gần hơn và gọi thêm vài câu.

Điều này khiến Hạ Minh Liệt cảm thấy ồn ào và mất kiên nhẫn.

Cậu ta vốn là người rất dễ gắt gỏng khi tỉnh ngủ, mấy ngày nay còn tiệc tùng liên tục với đám bạn hư hỏng khắp nơi, ngày đêm đảo lộn, buồn ngủ muốn chết.

Bây giờ đang ngủ mơ màng, lại nghe thấy tiếng vo ve bên tai, cảm thấy cực kỳ ồn ào.

Cậu ấm bắt đầu nổi nóng, mắt không mở trực tiếp túm lấy “Nguồn gây ồn”, hung dữ nói, “Đừng kêu nữa, không nghe lời ông xiên chết mày.”

Sầm Tễ, “...”