Mây đen cuồn cuộn.
Cơn gió mùa hè oi bức mang theo hơi thở ẩm ướt đặc sệt.
Những cành cây xum xuê đung đưa thành từng đợt sóng xanh dưới bầu trời xám xịt.
Không lâu sau, trong đám mây dày đặc vang lên tiếng sấm sét, những hạt mưa nặng hạt rơi xuống đất tí tách.
Bao phủ thành phố chạng vạng bằng một màn nước dày đặc.
Người đi bộ vội vã trên đường, một chiếc xe thương vụ sang trọng và kín đáo xuyên qua màn mưa dày đặc tiến vào con hẻm nhỏ bên cạnh, vòng qua con đường hẹp gập ghềnh và dừng lại trước ngôi nhà lợp ngói thấp bé ở góc cuối ngõ.
Sau đó cửa xe mở ra, một thanh niên mặc vest, đi giày da bước xuống.
Anh che một cái ô trong suốt, tóc đen mắt sáng, khuôn mặt thanh tú, trong trẻo xuất hiện ở trong ngõ sâu rách nát này, giống như một chùm hoa quýt trắng sáng bắt mắt nở rộ trong khung cảnh suy tàn.
Đại khái hộ gia đình bên cạnh cũng nhìn ra người tới không hợp với nơi này, vén rèm cửa sổ lặng lẽ đánh giá.
Chỉ thấy dưới cơn mưa lất phất, thanh niên bước qua những viên gạch đá ngập nước đi tới mái hiên của ngôi nhà lợp ngói thấp tè, gõ lên cánh cửa sắt cũ kỹ trước mặt.
Ai sống trong con hẻm này đều biết có một thiếu niên nghèo sống sau cánh cổng sắt.
Người cha thích rượu chè cờ bạc, còn người mẹ thì quanh năm ốm đau ở trên giường, từ khi còn rất nhỏ cậu đã phải chống đỡ gánh nặng gia đình.
Cách đây không lâu, hai vợ chồng lần lượt qua đời, chỉ để lại món nợ kếch xù, mỗi ngày đều có đám người lạ mặt tới cửa thúc giục trả nợ.
Người thanh niên nhã nhặn này có khi là người đòi nợ không biết chừng.
Dường như cũng nghĩ đến điểm này, người thanh niên sau mấy lần gõ cửa không nhận được phản hồi liền ngừng gõ, nhìn thoáng qua bức tường bên trái bị sơn đỏ hai chữ
“Trả tiền”, giọng trong trẻo nói, “Tôi là trợ lý Sầm, trước đây đã gặp qua vài lần.”
Anh nói xong, lẳng lặng chờ ở dưới mái hiên, kiên nhẫn như thể đang đợi một chén trà ngon.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, những hạt mưa từ mái hiên rơi xuống như sợi chỉ đứt, đập vào chân chàng trai phát ra tiếng tanh tách, làm ướt mép quần sạch sẽ gọn gàng của anh ta.
Khoảng năm phút sau, cánh cửa sắt cuối cùng cũng mở ra, một thiếu niên gầy gò với vẻ mặt hung ác nham hiểm xuất hiện ở trước mắt Sầm Tễ.
Đuôi mắt cậu ta hẹp dài, đường nét trên khuôn mặt sắc sảo và gọn gàng, kiểu đẹp trai mạnh mẽ, đến cả đôi mắt đen tràn ngập sự lạnh lùng, giọng điệu cũng lạnh giá, như thể bị bao phủ bởi băng tuyết, “Tôi nói rồi, không cần tìm tôi, tôi sẽ không trở về với các người.”
Sầm Tễ nghe được những lời này cũng không cảm thấy ngạc nhiên, thay vào đó, khóe mắt anh hiện lên nét cười nhẹ nhàng trong sáng, song trong nét cười này lại chứa chút buồn rầu.
“Vậy có thể cho tôi vào trước tránh mưa không? Mưa lớn quá, quần áo của tôi sắp ướt đẫm rồi.”
Thiếu niên không nói gì, tay đặt lên nắm cửa, mí mắt khép hờ nhìn anh một cách thờ ơ.
Gió bên ngoài rất mạnh.
Cuốn những hạt mưa bụi thổi cây cối trước cửa lảo đảo, khiến chiếc ô trong tay chàng trai lung lay sắp đổ, không thể che được.
Hai bên thân áo vest bị thấm ướt, chiếc áo sơ mi trắng thắt ngang eo cũng không may mắn thoát khỏi, ướt đẫm dính vào da thịt, viền ra một đoạn thắt lưng xinh đẹp.
Mà chiếc xe đi cùng anh không biết đã khuất tầm mắt vào lúc nào.
“Tùy tiện.”
Thiếu niên dời tầm mắt, lạnh lùng bỏ lại hai chữ, xoay người vào trong phòng.
Sầm Tễ nói tiếng cảm ơn, thu ô lại.
Nước mưa theo vành ô nhỏ xuống, anh dời ô ra một đoạn, đặt ở chân cửa, không cho nước chảy vào trong phòng.
Thật ra đây không phải lần đầu tiên Sầm Tễ đến chỗ này.
Tính cả lần này, anh và thiếu niên tên Lục Dã đã gặp mặt nhau tổng cộng là bốn lần.
Là thiếu gia chân chính được nhà họ Hạ giàu có hàng đầu tìm thấy cách đây không lâu, thân thế Lục Dã từ khi sinh ra đã nhấp nhô, phiêu bạt khắp nơi.
Đầu tiên là bị ôm nhầm, sau đó lưu lạc ở cô nhi viện, tiếp đó nữa là được một cặp vợ chồng khá giả nhận nuôi.
Đáng tiếc không lâu sau đó, đôi vợ chồng kia phá sản, người vợ thân mang bệnh nặng, người chồng lại nhiễm thói hư tật xấu, cuộc sống của họ ngày càng tồi tệ, cuối cùng họ mắc nợ và phải chuyển đến một khu xóm nghèo.
Hôm nay Sầm Tễ thay mặt người lãnh đạo trực tiếp của mình là giám đốc Hạ tới đón thiếu gia thật về nhà.
Giám đốc Hạ bận rộn nhiều việc, không có thời gian nên nhiệm vụ này đương nhiên rơi xuống trên đầu Sầm Tễ, người luôn theo dõi chuyện này.