Khoang miệng Nguyễn Niệm Đường bị nhét đầy, cổ họng bị chặn lại, tiếng rêи ɾỉ kiều mị liền biến thành nức nở, nghẹn ngào.
Nguyễn Niệm Đường bị Tần Ngạn cưỡиɠ ɧϊếp với tốc độ mà người bình thường không thể sánh được, mỗi lần va chạm côn ŧᏂịŧ của Tiêu Ngôn Xuần đều đâm sâu vào trong cổ họng cậu, Tiêu Ngôn Xuân kích động đến mức cuối cùng cũng cho Tần Ngạn một sắc mặt tốt.
“Không hổ danh là đội trưởng, một người cống hiến, ba người hưởng lợi.”
Tần Ngạn không rảnh nói chuyện với hắn, nắm lấy mông Đường Đường chuẩn bị chạy nước rút, kêu lên một tiếng rồi nhanh chóng bắn ra.
Tiêu Ngôn Xuân lập tức bắn vào trong miệng Nguyễn Niệm Đường, nâng cái cằm không thể khép lại của cậu lên.
“Không thích thì nhổ ra.”
Nguyễn Niệm Đường lắc đầu, nôn khan ra vài lần rồi nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh nồng còn lại xuống.
Ánh mắt Tần Ngạn trở nên lạnh lùng, nói với Tiêu Ngôn Xuân:
“Đổi vị trí.”
Tiêu Ngôn Xuân không thể tránh khỏi ngạc nhiên.
“Từ bao giờ cậu trở nên hào phóng như vậy?”
"Em ấy đã ăn của cậu, em ấy phải ăn cả của tôi.”
“Tôi đã nói mà làm gì có chuyện cậu hào phóng.”
Tiêu Ngôn Xuân cười khẩy một tiếng, tiến vào huyệt lưng của Nguyễn Niệm Đường.
Cuối cùng Nguyễn Niệm Đường cũng quen với mùi tanh nồng trong miệng, tranh thủ khi Tần Ngạn còn chưa đi vào, Tiêu Ngôn Xuân còn chưa bắt đầu di chuyển, cậu vội vàng nói:
“Các anh muốn em làm thế nào cũng được, em chỉ có một yêu cầu... anh có thể, đừng đưa em cho người khác được không?”
Hôm nay, Nguyễn Niệm Đường thực sự sợ hãi, thực ra yêu cầu của Tả Canh cũng không quá đáng, quyền sở hữu cậu thuộc về năm người của đội Mors, chỉ cần bọn họ đồng ý, tất nhiên có thể đưa cậu cho bất kỳ ai, Nguyễn Niệm Đường biết rất rõ điều này, nếu một ngày nào đó thực sự xảy ra chuyện này… Nói không buồn thì chắc chắn là nói dối.
Hôm nay chỉ là một người, về sau lại có thể là những người khác.
Nếu như bọn họ chơi chán rồi cùng nhau đưa ra đề nghị đổi trợ lý thì sao?
Liệu họ có sẵn sàng từ chối không?
“Chắc chắn không.”
Tần Ngạn áp chế rung động trong lòng, trịnh trọng cam đoan:
“Anh sẽ không đem em giao cho người khác.”
Tiêu Ngôn Xuân cũng hiếm khi trở nên nghiêm túc.
“Chúng tôi sẽ mãi mãi bảo vệ cho em, chỉ cần em vẫn là trợ lý nhỏ của chúng tôi.”
Nguyễn Niệm Đường hài lòng nở nụ cười, sau đó thầm nghĩ, nếu có thể thay “bảo vệ” thành “yêu” thì tốt biết mấy.
Nhưng cậu cũng đã rất thoả mãn rồi.
Sau bữa tối Nguyễn Niệm Đường còn chưa biết phải làm như thế nào, Tiêu Ngôn Xuân đã lên tiếng: "Hôm nay không cần chọn, tôi với đội trưởng ở cùng nhau."
Tô Văn Thâm sửng sốt và nói không đồng ý: "Nguyễn Nguyễn có thể chịu được hôm nay không?"
Những người khác còn chưa trả lời, Nguyễn Niệm Đường đã đỏ mặt và nói: "... Có thể thử một chút… Tay cậu không ngừng kéo khăn trải bàn."
Tô Văn Thâm muốn nói không được nhưng anh ta chú ý đến Nguyễn Niệm Đường cuối cùng anh ta vẫn không nói gì.
“Ba người không sao chứ?” hai ngày nay Đào Húc ngứa ngáy không chịu nổi, sắp chịu không nổi nữa.
"Cậu cảm thấy thế nào?" Tần Ngạn có chút uy nghiêm liếc hắn ta một cái, trực tiếp ngang ngược bế Nguyễn Niệm Đường trở về phòng.
Tiêu Ngôn Xuân ung dung thong thả đi theo, đóng chặt cửa lại và bước đến bên giường.
Giường của Nguyễn Niệm Đường khá lớn nhưng khi hai người ngồi lên thì có vẻ chật chội hơn rất nhiều. Nguyễn Niệm Đường bị hai người bọn họ kẹp ở giữa nhìn cậu rất nhỏ bé và yếu đuối.
“Đừng sợ, chúng tôi sẽ rất cẩn thận” Tần Ngạn có chút vụng về an ủi cậu, duỗi tay ôm lấy vai cậu kéo cậu vào trong lòng rồi hôn.
“Ưʍ...” Nguyễn Niệm Đường ngẩng đầu lên phối hợp, hàm răng bị tách ra cùng lúc đó khóe mắt thoáng nhìn thấy Tiêu Ngôn Xuân đang từng bước tới gần. “Hôm nay không ai uống sữa đúng không?” Tiêu Ngôn Xuân cởi nút áo cậu ra, cởi một bên áo ngực dùng hai tay bóp đầṳ ѵú hồng hào nhẹ nhàng nặn ra một giọt chất lỏng màu trắng đυ.c.